Chương 2269
Con có ở trong đó không?”
Tô Lam càng kêu càng lớn, hốc mắt cô cũng đỏ lên Bên trong sơn động ẩm ướt lại âm u, Tô Duy Hưng lại còn nhỏ như vậy.
Đoàn người đã đi vào bên trong nửa tiếng đồng hồ, cũng đã đi đến tận cùng của sơn động. Nhưng bên trong căn bản cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai khác.
“Cục trưởng, hai tên côn đồ đó là những kẻ liều lĩnh, nơi này lại không có đứa trẻ nào, có thể trước đó bọn chúng đã đem đứa trẻ cho…
Một cảnh sát còn chưa nói dứt lời thì đã tiếp nhận được ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo của Quan Triều Viễn.
Sau lưng anh ta chợt cảm thấy ớn lạnh, anh ta không dám nói chuyện thêm nữa.
Ngược lại là Tô Lam.
Sau khi nghe được suy đoán này, cô đột nhiên sụp đổ.
Cô liều mạng đập mạnh lên bức tường ở cuối sơn động: “Tô Duy Hưng, con mau đi ral Con đang trốn ở đâu hả, mẹ sẽ đánh con nếu con còn không đi ra ngoài đấy! Tô Duy Hưng, Tô Duy Hưng, hu hu hu…”
Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng này của Tô Lam, trong mắt anh hiện lên một tia thương tiếc.
Anh tiến lên vài bước, ôm cô vào lòng.
Lúc này, Tô Lam cũng bất chấp những thứ khác, cô ôm chặt lấy anh khóc nức nở.
Cả quãng đường này, cô đã phải khóc rất nhiều lần, thậm chí còn suýt mất mạng.
Huống chỉ là Tô Duy Hưng, cậu bé chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi.
Nếu như… Nếu như…
“Mẹ ơi? Có phải là mẹ không?”
Đột nhiên, có một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong góc.
Tô Lam sửng sốt, ngừng khóc.
“Mẹ ơi?”
Tô Lam mừng rỡ như điên, là giọng nói của con trai “Duy Hưng, Tô Duy Hưng? Là mẹ đây, mẹ đến cứu con đây, con đang ở đâu? Mẹ và cha, cùng với chú cảnh sát đến cứu con đây!”
Mọi người lập tức bật toàn bộ đèn pin lên, tìm kiếm ở gần đó.
Cuối cùng Quan Triều Viễn tìm được Tô Duy Hưng ở phía sau một tảng đá khổng lồ ở góc sơn động, cậu bé đang lạnh đến run rẩy.
Trên người cậu bé có rất nhiều vết thương nhỏ, khóe miệng tím tái.
Quần áo cũng bị cắt, vẻ mặt đầy sự hoảng sợ.
Quan Triều Viễn ôm cậu bé lên, cởϊ áσ.
khoác ra, quấn lấy cậu bé. “
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt, yếu ớt mở miệng nói: “Cha ơi, cha tới rồi sao?”
Quan Triều Viễn nhìn thấy gương mặt bị thương của cậu bé, trong lòng anh không hiểu vì sao mà trào lên nỗi đau đớn: “Cha đã tới rồi, đừng sợ”
Tô Duy Hưng an tâm tựa đầu vào ngực anh: “Nếu… Cha thật sự là cha của chúng con, vậy thì tốt biết bao…”
Tô Lam đến gần nghe được những lời nói này, cô không nhịn được cắn môi, đỏ hốc mắt.