Chương 2354
“Anh Quan, có phải đã đợi lâu rồi không?”
Tô Lam bước vào, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, lại chậm rãi lấy đồ ăn bên trong ra.
Vốn dĩ cô chẳng có chút năng khiếu nào về phương diện nấu ăn.
Nhưng lần này, cô lại mặt dày sống chết quấn lấy má Bảo, nhất định muốn tự mình xuống bếp.
Má Bảo hết cách, chỉ đành đứng một bên chỉ điểm.
Lúc hộp cơm được mở ra, trong phòng bệnh lập tức tản ra mùi thơm thoang thoảng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Tô Lam đắc ý quay đầu: “Anh Quan, mau qua đây xem, có hợp khẩu vị không?”
Quan Triều Viễn ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy mu bàn tay của cô, mày lập tức cau lại: “Tay làm sao vậy?”
Tô Lam không chút để ý: “À, lúc thái rau bất cẩn cắt trúng”
Sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức đen lại: “Chỗ cánh tay lại là chuyện gì”
“Lúc xào rau không cẩn thận bị dầu bản trúng, không sao đâu.”
Nhìn lông mày anh cau chặt, Tô Lam le lưỡi: “Được rồi, nghiêm khắc mà nói đây là lân đầu tiên tôi xuống bếp, anh mau đến nếm thử xem”
Múc một chén canh nhỏ, đưa đến trước mặt anh.
Tô Lam từng bước từng bước làm theo dặn dò của má Bảo, ở trong bếp suốt cả buổi sáng Chén canh gà này không thêm quá nhiều nguyên liệu, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng uống một hớp, chân mày vốn đang cau chặt thả lỏng một chút.
Ánh mắt Tô Lam lập tức sáng lên: “Mùi vị thế nào? Tôi đã ở trong đó suốt cả buổi sáng đấy”
Người đàn ông liếm môi mình, tròng mắt xẹt qua chút tà mị, Động tác này của anh khiến ánh mắt Tô Lam ngơ ngác: Người đàn ông này quá đẹp trai, đúng là làm động tác gì cũng đẹp.
Quả thật là yêu nghiệt.
“Lát nữa chuẩn bị làm gì?”
“Hửm?”
Tô Lam sửng sốt, tất cả lực chú ý của Tô Lam đều tập trung lên tay của Quan Triều Viễn.
Anh vừa uống một hớp, lại không buông muỗng xuống, có phải cho thấy chén canh này rất hợp khẩu vị của anh không?
Quan Triều Viễn nhàn nhạt nhìn cô: “Hôm nay là cuối tuần, không muốn ra ngoài với tôi?”
“Đương nhiên là muốn”
Tô Lam gần như không cần suy nghĩ đã lên tiếng.
Vừa khéo cô không biết phải làm sao nhắc đến chuyện hợp đồng Thấy cô trả lời quyết đoán như vậy, sắc mặt Quan Triều Viễn dường như tốt hơn một chút.
Tô Lam chớp mắt: “Hay là chúng ta đi xem phim đi, bộ phim lần trước ở rạp tôi chỉ mới xem được một nửa”
Ánh mắt Quan Triều Viễn lập tức lạnh xuống.
Tô Lam cho rằng anh còn để ý chuyện ngày đó mình gặp Nhan Thế Khải: “Nếu anh không muốn xem phim, chúng ta đi chỗ khác, thực ra…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đã buông đũa xuống: “Tôi đi thay đồ”
“Nhưng anh chỉ mới ăn được một chút…”
Tô Lam lúc này cúi đầu mới phát hiện, lúc hai người nói chuyện, Quan Triều Viễn gần như đã ăn hết các món một lượt.