Chương 2403
Nhìn thấy con nhỏ bên cạnh uống cạn ly cà phê trong vài hớp, sắc mặt Quan Triều Viễn đã hoàn toàn tối sầm lại.
Thẩm Tư Huy ở bên cạnh chống cm, vẻ mặt trêu chọc: “Chị dâu, chị uống như vậy có phải tối nay định không ngủ không? Dỗ chồng suốt đêm à?”
“Phụt”
Tô Lam trực tiếp bị sặc cà phê Động tác trên tay rung lên khiến cà phê đổ hết lên người Đôi mắt cô trừng lên, nếu như ánh mắt št người thì sợ rằng Thẩm Tư Huy đã sớm chết hàng trăm lần rồi.
Cái tên không đàng hoàng này, anh ta dám đùa dung tục với cô sao?
“Được rồi, được rồi. Biết mắt cô to rồi, đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không nói nữa là được chứ gì. Còn nói nữa sợ răng anh hai sẽ giày xéo tôi mất”.
Thẩm Tư Huy cười khà khà rồi nhanh chóng quay đầu lại về hướng Lê Duyệt Tư bên kia chỉ chỉ: “Mau nhìn xem, bên kia đã quay rồi kìal”
Tô Lam có chút không nói nên lời nhìn vết bẩn ở phía trước ngực rồi đứng dậy.
Thầm Tư Huy vội vàng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tô Lam gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Có phải là tôi đi đến nhà vệ sinh cũng.
cần phải báo cáo với anh không, làm phiền nhường một chút”.
Vừa rồi Thẩm Tư Huy còn đang ngôi thẳng tắp nhưng bỗng nhiên mông dường như bị đè nặng liền trùng người xuống.
“Thật ngại quá, đường này không đi được”.
Tô Lam muốn gϊếŧ người.
Cô hung dữ nhìn chẵm chãm Thẩm Tư.
Huy một hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Bất chấp đi về phía Quan Triều Viễn ở bên kia.
Nhưng lúc này Quan Triều Viễn của chúng ta vô cùng bực bội.
Mắt thấy Tô Lam đã đi đến bên người anh nhưng anh vẫn hoàn toàn không có ý định tránh ra, thậm chí còn lười nhấc mí mắt.
“Tôi có thể đi đến nhà vệ sinh một chút chứ?”
Tô Lam lấy ra ngữ khí nhẹ nhàng mà cẩn trọng.
Quan Triều Viễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô.
Lúc Tô Lam đang nghĩ răng anh nhất định sẽ gây khó khăn thì bỗng nhiên anh lại lùi về phía sau.
Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêng người sang một bên để tránh chạm vào anh.
Nhìn thấy có thể nhanh chóng vượt qua rồi thì bỗng nhiên bắp chân bị thứ gì đó đụng phải.
Tô Lam chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhữn và đập mạnh về phía trước.
“An Kêu nhỏ một tiếng, Tô Lam trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Quan Triều Viễn.
Cô theo bản năng vịn vào bả vai của anh.
Trong không gian chật hẹp này, hai người không tránh khỏi dán chặt lại với nhau.
“Xin lỗi”
Tô Lam giống như bị kim châm vào mông, như thiêu như đốt muốn đứng lên.