Chương 2504
Nước bắt tung tóe khắp nơi, hai người đều bị ướt hết.
“Hựi”
©ó tiếng rên vang lên bên tai, Tô Lam mới sợ hãi vội vàng bò dậy.
Bởi vì có Quan Triều Viễn đỡ phía dưới nên cô không có bị thương.
Tuy nhiên, Quan Triều Viễn lấy tay ôm chặt vai trái của mình, anh nhíu mày lại, hình như là đã bị thương rồi.
“Anh sao vậy?”
Tô Lam vội vàng sờ soạng vai bên trái của anh.
Cô kéo tay trái của anh rồi cởϊ áσ sơmi ra, cô thực hiện những động tác này vô cùng lưu loát, thâm chí lưu loát đến Quan Triều Viễn nhìn thấy vậy cũng phải sửng sốt.
“Hỏng bét, bị bầm rồi” Tô Lam cau mày.
Nghe nói trước kia Quan Triều Viễn đã từng đi bộ độ ¡ vậy trên người anh cũng không có chút mỡ thừa nào.
Thân hình anh rất nhanh nhẹn, những cú va chạm thông thường không thể làm anh bị thương được.
Nhưng vừa rồi anh đã đỡ cô nên bị va đập khá nhiều, vả lại còn trực tiếp đập mạnh vào cả một bồn nước to như vậy.
“Để tôi đi lấy thuốc bôi.” Tô Lam đứng lên khỏi mặt nước đang xao động, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Nhưng anh không biết rằng chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã dính sát vào.
người cô, phác họa ra dáng người mảnh mai của cô, Cặp mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, anh kéo mạnh cánh tay của cô.
“ÁI” Tô Lam khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã nhào vào vòng tay của anh, một đóa bọt nước nữa lại văng lên.
“Anh buông tôi ra, anh bị thương rồi, bây giờ tôi phải đi lấy thuốc… ÁI”
Là một nụ hôn rất cuồng nhiệt rơi xuống Nhiệt độ ngày càng nóng lên rồi.
Hai tiếng sau.
Cả người Tô Lam gần như bị treo trên thành bồn tắm. Toàn thân cô ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay là nước trong bồn tắm Cô không còn một chút sức lực nào nữa.
Vào lúc này cô chỉ có thể để mặc cho Quan Triều Viễn đỡ đầu gối của cô và giúp cô bôi thuốc.
“Tôi từ chối” Tô Lam yếu ớt lên tiếng.
“Từ chối không có hiệu quả.”
Vừa nấy Quan Triều Viễn đã ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài. Lúc này tâm trạng của anh thật sự vô cùng tốt Tô Lam buồn khổ cắn môi. Cô nhìn Quan Triều Viễn đang nghiêm túc bôi thuốc cho mình lẩm bẩm: “Thật là độc tài và ngang ngược!”
Khóe miệng của Quan Triều Viễn hơi nhếch lên: ” Được, vậy anh sẽ nghe xem em muốn nói gì.”
Gương mặt của Tô Lam đỏ bừng mắc cỡ: “Sau này… Có thể đừng ở chỗ này…”
Ở chỗ này làm mấy cái chuyện không thể nói ra Sau khi Quan Triều Viễn giúp cô bôi một loại thuốc tốt, anh dùng băng chống thấm nước để băng lại vết thương cho cô.
“Hồi nấy lúc anh vừa vào cũng không định tắm chung với em đâu, anh chỉ muốn giúp em bôi lại thuốc mà thôi.”
“Gì chứ?”
Vừa nghe đến đó, Tô Lam đã trợn to hai mắt.
“Là tại em hiểu lầm thôi, nếu không thì e rằng sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này đâu”