TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2579

Chương 2579

“Dạ”

Tiếng nói vừa hạ xuống, người nữ giúp việc bên ngoài đã cầm điện thoại di động bước đến: “Là điện thoại của bà chủ ạ”

Cố Đức Hiệp biến sắc, vội vàng đứng dậy, tiến lên vài bước đi đến sân thượng nghe điện thoại: 7A lô”

“Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, tìm những ai, trong vòng ba tháng tôi phải nhìn thấy cháu của tôi”

Vừa nghe đến giọng nói lạnh như băng này, trên mặt Cố Đức Hiệp lộ ra thần sắc oán hận: “Thì ra tôi ở trong mắt của bà, giá trị duy nhất có thể lợi dụng được chính là để sinh cháu trai cho bà đó à? Nếu như không phải vì đứa cháu này, có phải bà cơ bản cũng quên luôn sự của tôi rồi đúng không?”

“Mặc kệ cậu có hận tôi, oán trách tôi như thế nào cũng được. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đây chính là biện pháp giải quyết duy nhất khiến cho cậu có thể nhận tổ quy tôn: nhớ kỹ, cậu chỉ có thời gian ba tháng mà thô Người phụ nữ trong điện thoại lạnh lùng nói cho xong những lời này, lập tức trực tiếp cúp điện thoại.

Cố Đức Hiệp siết chặt điện thoại, quay người một lần nữa trở về phòng.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị lớn trước mặt.

Trong màn hình Tô Lam đang hốt hoảng chạy như điên trên đường. Váy trên người bị cành cây xé rách, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn, nhìn thoáng qua cực kỳ mê người “Vốn tôi còn định dỗ dành cô cho đến khi cam tâm tình nguyện…”

Anh ta chậm rãi đi tới phía trước màn ảnh, cách khoảng không dùng đầu ngón tay phác họa ra thân hình xinh đẹp của cô: “Bây giờ xem ra, hình như tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy”

Anh ta nói xong lời này, lập tức quay người, đi hướng ra bên ngoài cánh cửa: “Các người ở chỗ này trông chừng cho tốt, đợi cô ấy chạy mệt rồi thì đưa người về đây, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng của tôi”

Tô Lam một đường chạy như điên bên trong rừng sâu núi thẳm, chạy cũng xấp xỉ một ngày trời.

Quần áo trên người bị xước hỏng mất, trên chân và cánh tay cũng xuất hiện không ít vết xước nhỏ.

Cô vừa mệt vừa đói, một thân một mình lẻ loi rúc vào trong một gốc cây cổ thụ thật lớn trước mặt nghỉ ngơi.

Đợi khi cô tỉnh táo trở lại thì đã một lần nữa trở về trên giường lớn của biệt thự rồi Những vết bẩn trên người cô cũng được lau rửa qua, thay một bộ đồ ngủ gợi cảm, miệng vết thương cũng được thoa thuốc, không còn đau như trước đó nữa.

“Đáng ghét”

Cô ngồi dậy, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt.

Cả ngày nay cô chưa hề ăn cơm, đám người giúp việc có đưa đồ ăn vào cô cũng không chịu ăn.

Cho nên Cố Đức Hiệp đã trực tiếp cho người tiêm thuốc bổ cho cô.

Lúc này cô nhìn vào kim tiêm trên mu bàn tay mình, khuôn mặt tối sầm, dùng một tay rút nó xuống, hoàn toàn bất chấp mu bàn đang ứa máu.

Cô khoác một cái áo ngoài, đứng dậy mở cửa chính phòng ngủ ra.

Đột nhiên nhìn thấy hai người vạm vỡ, là hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đứng trước cửa ra vào.

“Cô Tô, cô tỉnh rồi à2”

Cô siết chặt nắm tay, thở ra một hơi thật sâu, tận lực làm cho giọng nói của bản thân trở nên ổn định: “Tôi muốn gặp Cố Đức Hiệp”

Đọc truyện chữ Full