Chương 2721
Quan Triều Viễn cau mày, giọng nói của anh đột nhiên trở nên vô cùng cô đơn: “Chuyện đến bây giờ, chẳng nhẽ em đã có người đàn ông khác?”
Khi nghe điều này, nhân viên tại quầy lập tức cau mày: “Vâng! Thưa cô, đây là lỗi của cô. Nhìn cậu đây đẹp trai thế này, sao cô có thể bỏ rơi người ta vào lúc này chứ? Thực sự không biết trời cao đất dày.”
Tô Lam bỗng chốc trở nên lo lắng: “Cô ơi, cháu không có ý đó, cháu không có người đàn ông nào khác.”
Quan Triều Viễn cũng nhướng mày: “Vậy thì em ghét tôi?”
Tô Lam nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không có, tôi không ghét anh”
Quan Triều Viễn bày ra bộ dạng hiểu ra mọi chuyện: “Không ghét thì là thích.”
Nhân viên gần đó cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cháu này, cháu không có người đàn ông nào khác, lại thích cậu đây, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi. Tại sao cháu không chuyển hộ khẩu đến thủ đô chứ?
Cháu có biết là muốn vào được gia phả của bốn gia tộc lớn khó thế nào không. Bên cạnh đó, hấy nhìn xem thanh niên này đẹp đến mức nào. Đừng nói nhiều nữa, nhanh chóng ký tên đi”
Chỉ thế này thôi, Tô Lam bị Quan Triều Viễn và sự nhiệt tình của các nhân viên làm cho choáng váng. Sau đó cô ngớ ngẩn ký tên.
“Thế mới đúng chứi”
Dì Lưu nhận thông tin của hai người họ với vẻ hài lòng: “Hai người ở đây chờ một chút. Tôi đi chỉnh lý hồ sơ bên trong.”
Trong toàn bộ quá trình, Tô Lam đã bị choáng.
Quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn là do tai nạn Nhưng lần này Quan Triều Viễn đã ký hộ khẩu của cô vào thủ đô và điền tên cô vào gia phả của họ..
Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt khó tin của cô, anh cảm thấy rất vui vẻ Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, định đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam, thì nhân viên bước ra khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Này anh, lại đây.”
Quan Triều Viễn quay lại nhìn cô, và hôn lên má cô: “Chờ tôi.”
Tô Lam đỏ mặt và gật đầu lia lịa.
Quan Triều Viễn đi đến một cửa sổ khác trong vài bước.
Tôi thấy dì vừa đưa ra một bộ dạng, cau mày nói: “Này cậu, không cần nói gì nhiều, cậu tự mình xem đi”
Quan Triều Viễn cầm tờ thông tin và nhìn lướt qua nó.
Vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ, khí tức quanh thân lập tức giảm xuống 0 độ.
Áp suất không khí khủng khϊếp khiến người nhân viên kinh ngạc, bà ấy cứng đầu nói: “Ừm, chuyện này, cậu bình tĩnh…”
Quan Triều Viễn quay lại và nhìn chãm chăm vào bóng dáng mảnh mai cách đó không xa.
Tô Lam lúc này vẫn chưa tỉnh lại sau cú sốc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tay ôm mặt, tim đập mạnh.
Hành động này của Quan Triều Viễn có nghĩa là anh đã thực sự thừa nhận rãng cô là bà Quan sao?
Điều này giống như một giấc mơ.
Cứ như thể một người đàn ông vô gia cư cả đời nghèo khó bỗng dưng trúng giải xổ số tỷ phú.
Làm thế nào bây giờ?
Cô muốn hét lên.