Chương 2848
Ở thành phố Ninh Giang này, hẳn là không có người thứ hai tên là Quan Triều Viễn đâu nhỉ!
Tô Lam đờ mặt, lặng lẽ đảo khóe mắt qua, quả nhiên đập vào mắt cô là góc nghiêng anh tuấn tuyệt vời của Quan Triều Viễn.
Trời ạ! Sao có thể như vậy chứ?
Tô Lam khẽ rên lên một tiếng, vội vàng cầm ví tiền lên che mặt lại Sau đó cô hơi cúi người, lom khom lén lút nép nép đi dọc cạnh bàn ra ngoài.
Tối hôm trước mới đồng ý với Quan Triều Viễn rằng cô tuyệt đối sẽ không qua lại với Khúc Thương Ly nữa.
Nếu bây giờ bị bắt ngay tại trận chuyện giả làm bạn gái Khúc Thương Ly, cô quả thực không dám tưởng tượng hậu quả sẽ khủng khϊếp tới cỡ nào!
Tống Chỉ Manh nhạy bén nhận ra Tô Lam đang định ly khai, khóe miệng cô ấy nhếch lên, gợi lên ý cười: “Khúc Thương Ly, anh không định giới thiệu bạn gái của mình cho chúng tôi làm quen sao?”
Quan Triều Viễn nghe thấy lời này bèn đánh ánh mắt sắc bén về phía Tô Lam.
Đừng nhìn em… Đừng nhìn em Tô Lam lấy ví tiền che mặt, khom lưng, liều mạng chạy về phía cửa lớn Có lẽ vì chạy quá gấp, cô lỡ chân đạp trúng tà váy của mình, cả người ngả về phía trước.
Cùng với tiếng kinh hô nổi lên tứ phía, ngay khi Tô Lam sắp ngã chổng vó lên trời, một cánh tay cường tráng cứ như từ trên trời rớt xuống ôm lấy thắt lưng của cô.
“Cảm ơn..”
Cô hoảng sợ, lời cảm ơn gần như thốt ra theo bản năng.
Chẳng qua chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã bị nghẹn lại ở cố họng.
Cô bỗng cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, tại thời khắc đó máu trong người cô tựa như ngưng chảy.
Bởi vì người vươn tay ra cứu cô không phải ai khác mà chính là – Quan Triều Viễn.
Tay phải của anh ôm trọn lấy thắt lưng cô, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống cô.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Gương mặt tuấn tú như được thượng đế tự tay chạm trổ kia không hề có biểu cảm gì, giống như đang bị một tầng băng lạnh che phủ.
Con ngươi màu đen u ám lại thâm trầm, thậm chí có thể nhìn thấy mạch nước ngầm đang chảy một cách mãnh liệt trong đó.
Tô Lam cảm thấy quanh người người đàn ông này đang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như địa ngục, tựa như chỉ một giây nữa thôi sẽ cắn nuốt sạch sẽ người khác vậy.
Đôi tay đặt sau lưng cô cũng châm chậm siết chặt, làm cô cảm thấy đau.
Tâm mắt của hầu hết mọi người trong yến hội đều dừng lại trên người hai bọn họ.
Khúc Thương Ly là người đầu tiên nhận ra sắc mặt Tô Lam không đúng lắm.
Anh ấy chau mày, bước về phía đó.
Nhưng khi anh ấy còn chưa tiến lại gần bên người Tô Lam thì đã bị Tống Chỉ Manh đoạt trước.
Cô ấy đứng trước mặt Quan Triều Viễn, kinh ngạc hỏi: “Triều Viễn, hai người quen nhau sao?”
Ánh mắt sắc lạnh như băng của Quan Triều Viễn đảo qua khuôn mặt tươi cười cứng đờ của Tô Lam.
Cô có cảm giác hô hấp như bị đình trệ, căng thẳng nhìn Quan Triều Viễn, trái tỉm sắp sửa vọt ra khỏi họng rồi.
Anh sẽ nói thế nào đây?
Cả quá trình, ánh mắt Quan Triều Viễn chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, tùy ý phun ra vài chữ: “Không quen.”
Dứt lời, tay phải hơi dùng sức, Tô Lam thuận theo lực đẩy từ tay phải của anh mà lảo đảo đứng dậy.
Trái tim vừa nãy còn đang đập “Bình bịch” trong kinh hoàng lập tức nguội lạnh.
Cô cúi đầu, cắn chặt môi: anh ấy nói không quen mình.