TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2855

Chương 2855

Làm sao bây giờ?

Bây giờ Quan Triều Viễn đang đưa lưng về phía cô, trong tay anh cầm lọ thuốc nhỏ kia.

Anh lẳng lặng đứng nói đó, im lặng một hồi lâu cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Tô Lam che mặt lại, cô không dám xem Quan Triều Viễn sẽ có phản ứng gì.

Yên lặng…

Tiếp đó là một khoảng im lặng chết chóc.

Quan Triều Viễn vẫn im lặng không nói, mà Tô Lam thì lại che mặt nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo thấu xương đang tàn sát bừa bãi trong phòng.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà thả tay xuống, mặt mày tái nhợt ngẩng đầu nhìn.

Vừa ngẩng đầu, cô nhận ra Quan Triều Viễn đang nhìn cô.

Quan Triều Viễn đứng ngược sáng với ánh đèn hành lang đang chiếu rọi Khuôn mặt của anh ẩn dưới vùng tối của ánh sáng, cặp mắt xinh đẹp kia như đang chìm trong hồ nước lạnh giá.

Sâu sắc nhưng cũng rất lạnh.

Trái tim Tô Lam như bị ai đó treo lên, cô há miệng thở dốc, muốn giải thích điều gì Nhưng mà cô còn chưa kịp nói thành lời, trong không gian chợt vọng lại tiếng “rốp”.

Tiếng động này tạo cho cô cảm giác như có ai đó đột ngột siết chặt lấy trái tim của cô vậy.

Lọ thuốc nhỏ đang năm trong lòng bàn tay Quan Triều Viễn đã móp méo đến không còn hình dạng.

Quan Triều Viễn vẫn không mở miệng, anh chỉ lạnh lùng nhìn Tô Lam chằm chăm, khóe môi hơi hạ xuống.

Anh khẽ khàng bước tới, vươn tay muốn chạm vào người cô.

Nhưng cả người cô lại run lên, tựa như: con thỏ bị làm cho hoảng sợ, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Sau khi trải qua chuyện tối qua, cô bắt đầu sợ hãi sự chiếm hữu của anh.

Không, chính xác mà nói, cái đó phải gọi là tra tấn mới đúng.

Gương mặt của người đàn ông bởi vì động tác né tránh của cô mà cứng đờ lại, cũng càng thêm u ám và lạnh lùng Anh bước vọt lên vài bước, bao vây lấy cô, chặn cô ở giữa ngăn tủ và anh: “Không muốn sinh con cho anh, hử?”

Tô Lam kích động hơi nhẳm mắt lại: “Không phải, chỉ là bây giờ… Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Cái gì gọi là chưa phải lúc?”

Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ép cô ngửa đầu nhìn anh: “Có phải em tính một mình ở bên cạnh anh, chờ ngày nào đó gặp được một người đàn ông khiến em yêu đến mức chết đi sống lại thì lại một mình rời đi.

Đây là cách em yêu anh sao hả?”

Tô Lam trừng mắt nhìn anh: “Quan Triều Viễn, trong mối quan hệ này, hai chúng ta là ngang hàng. Vì sao anh có thể để người phụ nữ khác khoác tay anh tham dự tiệc tối, còn em giả làm bạn gái người ta thì anh lại tra tấn em như vậy? Anh không có tư cách đối xử với em như thế!”

“Ngược lại thì sao, em vốn chưa từng tin anh, đúng chứ?”

Nụ cười của Tô Lam trở nên ảm đạm “Vậy còn anh? Có khi nào anh tin em chưa?”

Dứt lời, cô trực tiếp vươn tay đẩy anh ra: “Em mệt rồi.”

“Mệt rồi?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, anh ôm lấy Tô Lam, tay phải vung lên, hất văng toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất.

Đọc truyện chữ Full