TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2861

Chương 2861

Mặc dù trên người anh không có dính vết máu, nhưng quanh thân lại tản ra luông sát khí khiến người khác phải sợ hãi, tựa như đã nếm máu bao người.

Mọi người đồng loạt lui sang một bên nhường đường cho anh.

“Tôi muốn tìm người này”

Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Phi Hùng, cầm điện thoại mở ảnh chụp giơ thẳng ra cho ông ta nhìn.

Phi Hùng nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này, anh thoạt trông còn rất trẻ, nhưng trên người lại bao phủ bởi hơi thở của máu, khiến người khác dù chỉ liếc một cái cũng đã thấy kinh hồn táng đảm.

Phi Hùng nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nhìn ảnh chụp trước mắt, sảc mặt thay đổi mấy lần: ‘Tôi… Tôi không biết!”

Hai mắt Quan Triều Viễn nhíu lại, trong mắt bản sát khí ra bốn phía: “Tôi chỉ cần người, chứ không muốn gây rắc rối. Giao người ra, còn không thì toàn bộ người ở đây sẽ chôn cùng”

Không biết vì sao, rõ ràng người đàn ông này chỉ tới có một mình, nhưng mỗi một lời anh nói đều khiến người khác có cảm giác tin phục khó mà hiểu được.

Nếu anh đã nói chôn cùng thì nhất định sẽ không nương tay.

Phi Hùng bị khí thế của anh dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh, ông ta cảm thấy toàn bộ cái lưng của mình đã ướt đẫm rồi “Ông có mười giây để suy nghĩ”

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn ông ta, chủy thủ trên tay lại được nâng lên châm chậm.

Hai chân Phi Hùng run lên, rùng mình một cái Ông ta đảo mắt, nhìn thấy bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai mươi mấy người mặc tây trang màu đen, cả người toàn là sát khí và mùi máu thì hai chân trở nên mềm nhữn, quỳ xuống mặt đất.

Ông ta vươn tay lau cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh: “Không… Đúng thế, đêm qua đúng là gã ta đã động vào một phụ nữ, nhưng, nhưng không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết gì hết.”

Quan Triều Viễn nheo mắt lại, trong đó như thể đang cuộn lên từng đợt sóng †o gió lớn Chủy thủ nhằm thẳng vào ngay động mạch chủ trên cổ ông ta, Quan Triều Viễn sắp sửa không khống chế nổi lệ khí trong người rồi Anh gắn từng tiếng một, tựa như đang rít từng chữ qua kẽ răng: “Tôi hỏi ông lần nữa, người đang ở đâu?”

“Ở… Khu Lâm An… Số mười… Tám, ở số mười tám hẻm Lâm An..”

Phi Hùng bị dọa cho nóng đầu, nói năng đã không còn rõ ràng nữa.

Quan Triều Viễn đã một cước vào ngực ông ta, nhanh chóng xoay người rời đi “Mặc Thâm”

Lục Mặc Thâm bước ra từ thang máy VỊP chuyên dụng của tổng giám đốc, lúc anh ta đang chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy từ phía sau truyền tới một giọng nói Bước chân anh ta dừng lại, quay đầu về sau nhìn.

Chỉ thấy một mình Lệ Duyệt Tư đang vô cùng lo lắng vội vã tiến lại: ‘Mặc Thâm, anh định tới nhà Triều Viễn à?”

Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Em đã biết?”

Lệ Duyệt Tư gật đầu, biểu cảm trên mặt rất phức tạp: “Em nghe đám Thẩm Tư Huy nói rằng Tô Lam… đụng phải tội phạm biếи ŧɦái cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ?”

“Hiện tại chuyện này mới chỉ là phỏng đoán, anh sẽ qua đó ngay.”

Lục Mặc Thâm vừa mới bước lên xe, Lệ Duyệt Tư đã mở cửa xe, ngồi xuống vị trí phó lái.

Lục Mặc Thâm không lập tức xuất phát mà bình tĩnh nhìn động tác kế tiếp của cô ấy.

Lệ Duyệt Tư thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh ta: “Tô Lam cũng là bạn bè của em, là một người bạn, em cũng có quyền quan tâm tới cô ấy.

Dứt lời, cô ấy trực tiếp thắt đai an toàn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không tiếp tục mở miệng Lục Mặc Thâm thu tâm mắt về, không nói gì thêm, trực tiếp khởi động ô tô.

Đọc truyện chữ Full