TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2874

Chương 2874

Quan Triều Viễn đứng dậy đi lấy thuốc, Tô Lam cũng lười từ chối, dù sao cũng không từ chối được.

Anh tỉ mỉ giúp cô bôi thuốc lên từng chỗ có vết thương một.

Tô Lam yên tâm thoải mái nhận sự hầu hạ của anh, chờ anh bôi thuốc xong, cô liền ngả đầu nằm ngủ.

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ yên ổn thϊếp đi của cô, rốt cuộc trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn chút.

Anh đứng dậy rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, một gương mặt tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt.

Áo khoác màu vàng nhạt, đôi chân trắng nõn trên đôi giày cao gót, tóc dài uốn xoăn được vén gọn ra sau tai, gọn gàng mà linh hoạt.

Tống Chỉ Manh thoáng nhìn vào phòng ngủ lớn: “Thế nào rồi?”

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng nói nhàn nhạt: “Cô ấy ngủ rồi”

Khóe miệng Tống Chỉ Manh cong lên, vẻ mặt không tin được: “Thật không nghĩ tới sẽ có ngày chú lại trở nên điên cưồng vì một cô gái như vậy”

Quan Triều Viễn thờ ơ nhìn cô ấy: “Tính ra chị mới là kẻ cầm đầu chuyện này đấy? Nếu chuyện của tôi không xong, chị cứ kêu mấy tên đàn em của chị chuẩn bị nhặt xác cho mình đi”

“Đừng nha!”

Tống Chỉ Manh liếc mắt một cái, xoay người đi ra phòng khách.

Nhưng cô ấy còn chưa đi được hai bước đã bị Quan Triều Viễn túm lây cổ áo: “Chị đi đâu? Đứng lại đây”

Tống Chỉ Manh không tin được nhìn anh: “Chú nói gì? Tôi không nghe lầm chứ?”

Quan Triều Viễn nới lỏng cố áo mình, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tôi muốn đi tắm, Lâm Mộc không có nhà, chị nhất định phải ở chỗ này trông chừng”

“Tên nhóc thối này…”

Tống Chỉ Manh cho rằng mình nghe lầm: “Tôi đường đường là ảnh hậu Kim Hố, chú dám bảo tôi đứng đây trông chừng.”

Cô ấy còn chưa nói xong đã liếc một cái. Một cái nhìn bao hàm rất nhiều cảm xúc, còn có sự uy hϊếp không thèm che giấu trong đó.

Tống Chỉ Manh không còn cách nào, chỉ có thể im lặng giơ hai tay lên: “Được rồi, tôi canh chừng là được đúng không? Đừng trừng mắt nhìn tôi, thật đáng sợ”

“Trông cho kỹ, nếu có chuyện gì chị cũng không cần nghĩ tới việc còn sống mà ra khỏi thành phố Ninh Giang”

“Triều Viễn, chú có lầm không hả? Chú là đồ cầm thú!”

Chờ không gian xung quanh triệt để yên tĩnh, Tống Tô Lam vốn đang nhám mắt, hàng mi run rẩy chậm rãi mở ra.

Quan Triều Viễn nói không sai, cô đã ngủ cả một ngày một đêm, sao còn ngủ được nữa chứ?

Nhưng vừa rồi cô nghe được gì? Quan Triều Viễn đứng trước cửa phòng ngủ nói chuyện với một cô gái khác. Mặc dù cách cánh cửa phòng, giọng nói cũng lúc xa lúc gần, nhưng Tô Lam vẫn nghe vô cùng rõ ràng. Giọng nói đó chính là của Tống Chỉ Manh cô đã gặp phải trong tiệc rượu, Tô Lam rũ mắt, tay nằm lại thành nảm đấm. Cô cắn lấy mu bàn tay mình, hốc mắt chua xót.

Quan Triều Viễn đưa cô ấy về nhà? Có phải rốt cuộc bọn họ cũng không có khả năng cứu vấn rồi đúng không? Cô vừa mới dời hộ khẩu của mình qua đây, chẳng lẽ, không được bao lâu, lại ly hôn sao?

Tống Chỉ Manh đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh lại, mắt trợn trừng không ngừng. không kiên nhẫn đi qua đi lại, giày cao gót đi lại trên sàn nhà tạo thành ám thanh cộp cộp.

Cô ấy thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, chờ Quan Triều Viễn quay lại Tầm mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ sau lưng cô ấy vang lên tiếng động nhỏ.

Tống Chỉ Manh quay đầu nhìn, phát hiện cửa phòng ngủ lớn bị đẩy ra. Một thiếu nữ mặc áo len rộng rãi đứng ở cửa. Tóc dài đen nhánh xõa ra sau vai, gương mặt lớn chừng bàn tay, ngũ quang vô cùng tinh xảo, vô cùng thanh thuần.

Tống Chỉ Manh trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Sao… sao lại là cô?”

Tống Tô Lam đứng ở cửa phòng, lạnh nhạt nói: “Cô là cô Tống đúng không?”

Đọc truyện chữ Full