Chương 2878
Tô Lam tới bây giờ vẫn còn hoảng hốt, hai tay cô ôm lấy đầu gối, ngơ ngác nhìn chân mình.
“Tôi… tôi có phải rất buồn cười không?”
Đây là lần đầu tiên sau khi được tìm về Tô Lam chủ động hơn nữa còn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện cùng anh Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, cố nén thôi thúc muốn ôm vào trong lòng, thản nhiên nói: “Chuyện đêm hôm đó là lỗi của anh”
Thái độ Quan Triều Viễn thành khẩn như vậy, trong trí nhớ của cô, bản thân anh xin lỗi cô như vậy cũng là lần đầu tiên. Ánh mắt Tô Lam hơi dịu đi.
“Anh nên nói hết cho em biết, không nên giấu diếm em”
Quan Triều Viễn nhìn cô, đưa tay muốn vuốt ve gò má cô, nhưng nghĩ tới lúc mình mới ôm cô trở về, chạm vào cô khiến cô có vẻ run rẩy. Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn hiện lên vẻ thất vọng, tay lại lân nữa buông xuống.
Tô Lam không biết mình nên nói gì cho phải. Bản thân hiểu lầm Quan Triều Viễn là một chuyện, thế nhưng bị anh bắt nạt lại là chuyện khác. Cô vẫn còn đang giận anh. Buổi tối hôm ấy, mặc kệ mình khóc lóc van xin mà anh vẫn không chịu dừng lại. Vào lúc ấy trong đầu cô chỉ nghĩ đến anh trai của mình. Ở thành phố Ninh Giang, ai cũng biết Tô Duy Nam là người cưồng nuông chiều em gái, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để Tô.
Tô Lam phải chịu một chút ấm ức nào. Nếu như để anh ấy biết có một người đàn ông bắt nạt em gái mình như vậy, anh ấy nhất định sẽ phát điên lên.
“Em muốn làm ầm thế nào cũng được, thế nhưng phải hứa với anh, từ nay về sau không được trốn đi”
Quan Triều Viễn nhìn cô, ánh mắt hàm chứa vẻ không cho phép từ chối.
“Dựa vào cái gì?”
Tô Lam ngẩng đầu, đột nhiên cãi lại Tính khí cô nhóc của anh từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn dịu dàng, hôm nay đột nhiên lại giơ nanh vuốt ra khiến Quan Triều Viễn sững người một chút Anh nhìn cô, nói ra từng chữ một: “Bởi vì dù em có chạy trốn tới cùng trời cuối đất, cũng sẽ bị anh túm về như lần này thôi. Em mãi mãi cũng không chạy thoát được!”
Nhìn thấy dáng vẻ không sợ trời đất, chắc chắn kiên định của anh, sự tức giận của Tô Lam dâng lên.
Hai tay cô nặng nề đấy ngực anh một cái: “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì! Anh nghĩ anh là ai Anh nghĩ anh muốn gì được nấy à. Lúc anh muốn tôi nhất định phải làm theo, không làm theo anh sẽ bắt ép. Anh chỉ biết bắt nạt tôi. Ngoại trừ việc bắt nạt tôi ra còn làm được cái gì nữa? Tôi ghét anh, tôi hận anh chết đi được.”
Có lẽ là cảm xúc bị đè nén quá lâu đột nhiên bùng phát, Tô Lam vừa mắng vừa vung lên nảm đấm đánh anh.
Lửa giận ngùn ngùn này đã nhịn lâu rồi.
Ngày đó bị tên khốn này ức hϊếp thành bộ dạng đó, cô không đánh anh một trận chắc chản sẽ phát điên.
“Anh là tên khốn, cầm thú, khốn kiếp, ăn trộm, ăn cướp…”
Tô Lam đánh từng cú từng cú lên lồng ngực anh, thậm chí còn có vài phát sượt qua mặt anh.
Nhưng mí mắt Quan Triều Viễn không chớp một lúc, thậm chí còn đỡ phía sau cô, sợ cô dùng sức quá mạnh sẽ ngã xuống giường.
Anh nhìn dáng vẻ điên dại này của cô, khản giọng nói: “Em nói anh là cái gì thì anh là cái đó”
“Anh…
‘Vốn dĩ còn một bụng lời nói bị kìm nén, có thể làm Quan Triều Viễn tức giận, nhưng hôm nay trước mặt cô lại trở thành một cái bao trút giận.
Bị đánh không thèm tránh, mắng cũng không nói lại, khuôn mặt lại dịu dàng hiền lành như vậy.
Ngược lại mình đang chua ngoa đanh đá chửi đổng lên.
Tô Lam lập tức sững người ra.
“Đánh xong rồi à?”
Quan Triều Viễn nhìn cô.