TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2896

Chương 2896

Cầm tạp đề lên, Lâm Thuý Vân dậm nhẹ đầu ngón chân và đứng trước mặt Lục Mặc Thâm “Anh cao như thế, nếu không chịu cúi xuống thì tôi giúp anh đeo như thế nào được đây?”

Hai mắt Lục Mặc Thâm lóe lên, ngoan ngoãn cúi xuống Hai người hoàn toàn nhìn thẳng vào nhau, bốn mắt đối diện nhau.

Qua cặp mắt kính, đôi mắt của anh ta trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Lâm Thuý Vân, mà không hề di chuyển.

Song song đó Lâm Thuý Vân cũng nhìn chằm chăm vào anh ta, vừa giúp anh treo tạp đề, cô ấy vừa suy nghĩ thầm trong lòng: Lát nữa nên đối phó với anh ta như thế nào đây.

Mẹ Lâm ở bên cạnh hài lòng nhìn họ, bà ấy luôn cảm thấy ánh mất của hai người họ rất trìu mến và thêm vào chút lưu luyến.

Điều đó có nghĩa là sẽ không lâu nữa, bà ấy có thể tự mình ôm cháu trai rồi đúng không?

Sau khi Lâm Thuý Vân đeo tạp dề lên, cô ấy còn phải thắt nút ở sau lưng Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm dang hai tay ra, Lâm Thuý Vân đứng trước ngực anh ta, hai tay ôm eo anh ta.

Cảnh này trông đặc biệt quyến rũ, Mẹ Lâm thấy vậy thì cười đến rạo rực.

‘Sau khi Lâm Thuý Vân buộc xong tạp đề, cô ấy nhìn lên thì thấy rằng khuôn mặt của hai người đã ở rất rất gần nhau.

áp của Lục Mặc Thâm phả vào mang tai cô ấy.

Đôi mắt đó, đôi mắt có ánh mắt sáng rực, ngay cả khi qua thấu kính, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được dòng điện ngầm đang dâng lên dưới đáy mắt anh ta, dường như trong tích tắc sẽ có từng đợt cuồng phong sẽ phun trào ra ngoài.

Vào lúc này, bất kế là ai, chỉ cần để ý nhiều hơn một chút, thì cũng sẽ nhận ra được cơn cuồng phong này.

Hai người cứ như thế mà giữ cái tư thế không rõ ràng này.

Ngay cả mẹ Lâm ở bên cạnh cũng có vẻ hơi ngại ngùng nên che mặt chạy ra ngoài.

Không biết đã đứng yên trong bao lâu, Lục Mặc Thâm đột nhiên nói: “Tôi rất đẹp trai sao?”

AI Lâm Thuý Vân đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Cô ấy loạng choạng bước lùi về phía sau ba bước: “Ai… ai thèm nhìn anh, anh đừng có mà đó nói hươu nói vượn!”

Đôi môi mỏng của Lục Mặc Thâm khẽ mấp máy, ánh mắt đầy nghiền ngẫm: “Nhìn tôi lâu như vậy rồi mà cô vẫn không chịu thừa nhận sao?”

“Anh… anh thật là vui tính, rõ ràng là anh bụng dạ khó lường! Ánh mắt anh qua mắt kính phát điện như muốn quyến rũ tôi vậy!”

Lục Mặc Thâm mím khóe miệng không lên tiếng Ngay lập tức, anh ta cúi đầu, tập trung phân loại nguyên liệu trong tay.

Lâm Thuý Vân tức giận đến mức suýt nôn ra máu với thái độ cợt nhả này của anh ta.

Hừi Lâm Thuý Vân tức giận bước ra khỏi bếp, cô ấy lao ra phòng khách, quăng áo khoác của Lục Mặc Thâm đang được đặt trên ghế sofa Nếu không phải có nam thần của cô ấy ở đó, thì cô ấy đã nhảy dựng lên và giảm mạnh vài cái đế trút hận.

Ở bên kia, bà Lâm đã vui vẻ vào bếp để phụ giúp con rể.

Lâm Thuý Vân ngồi bên cạnh Tô Lam liếc nhìn bóng lưng của mẹ Lâm với vẻ chán nản, đôi mắt trống rồng vô hồn: “Này, Tô Lam, cậu nói xem sao mình lại đen đủi đến như vậy?”

Tô Lam huých nhẹ cô ấy bằng cùi chỏ: “Lâm Thuý Vân, cậu có cảm thấy vậy không, bây giờ không phải cậu nên cho mình một lời giải thích hợp lý sao? Đây không phải là buổi tụ họp của gia đình cậu sao? Tại sao giáo sư Lục cũng xuất hiên ở đây? Chẳng lẽ câu và anh ta thát..”

“Mình khinh, mình khinh”

Đọc truyện chữ Full