Chương 2912
Tôi đi!
Làm thế nào mà Liễu Minh Hào có thể biết chuyện này?
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô ấy và Lục.
Mặc Thâm quá phức tạp. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy thực sự không thể nói rõ ràng hết được.
Cô ấy phải nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn này mới được!
Nhìn Liễu Minh Hào trước mặt tâm trạng cô ngày càng xúc động hơn, vội vàng gạt tay anh ấy ra, nặn vài giọt nước mắt lăn dài: “Liêu Minh Hào, đừng nói lung tung, tôi biết hết những gì anh nói Liễu Minh Hào không thể tin được: “Em nói gì? Em tất cả rồi ư?”
Lâm Thuý Vân gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết những điều này, ngay cả khi Lục giáo sư thực sự có một vị hôn thê thì sao? Tôi chỉ thích anh ta, tôi yêu anh ta cho đến chết, ngay cả sau này khi anh ta kết hôn, tôi vẫn yêu anh ta! “
Liễu Minh Hào như không thể tin vào tai chính mình: “Lâm Thúy Vân, em…
Lâm Thuý Vân vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt: “Tôi biết, có phải anh muốn nói tôi rẻ mạt đúng không? Nhưng mặc kệ anh có nói cái gì thì tôi vẫn yêu anh ta! Không có cách nào có thể khống chế việc yêu một người, nếu tôi có thể kiểm soát nó thì tôi cũng đã yêu anh rồi, đúng không? Liêu Minh Hào, để tôi nói cho anh biết, cho dù trong tương lai tôi có là người thứ ba thì đó cũng là do tôi tự nguyện. Từ bây giờ, xin đừng làm phiền tôi nữa!”
Lâm Thuý Vân nghĩ nói như vậy đã đủ mạnh rồi nên đang định rời đi.
Nhưng ai ngờ, Liêu Minh Hào lại bị kích đến đỏ cả mắt.
Anh ấy vội vã chạy tới, ôm lấy cô ấy và run rẩy một cách tuyệt vọng: “Lâm Thúy Vân, em có bị điên không? Sao em lại rẻ mạt như vậy? Tại sao em lại như vậy, anh thích em nhiều đến thế, còn em thì sao? Thà làm người thứ ba chứ không yêu anh!”
Lâm Thuý Vân choáng váng khi bị anh ấy ôm chặt như vậy, Có gì đó không đúng.
Biểu hiện của Liễu Minh Hào thực sự rất bất thường!
Cảm xúc của anh ấy như bị mất kiểm soát, giống như chịu rất nhiều sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lâm Thúy Vân bị hoảng sợ không thể chịu đựng nổi nữa liền vung tay lên cho anh ấy một cá tát.
“Bốp” một tiếng giòn vang.
Liễu Minh Hào bị một cái tát này làm cho ngây ngốc, cứng đờ tại chỗ.
Lâm Thúy Vân quả thật là sắp bị anh ấy là chọc tức chết, mở to đôi mắt tròn xoe trừng lên, hung hăng nhìn chăm chăm vào anh ấy: “Liều Minh Hào, em nói cho anh biết em rất ghét anh! Chỉ cần nhìn thấy anh nhiều hơn một chút là em lại cảm thấy chán ghét! Cho nên anh hãy chết tâm đi, anh nghe cho rõ đây, cho dù em có làm tiểu tam cho.
Lục Mặc Thâm, cũng tuyệt đối sẽ không chọn anh!”
Nói xong những lời này, Lâm Thúy Vân lập tức xoay người nhanh chóng chạy đi.
Liễu Minh Hào cứ như vậy đứng yên tại chỗ, anh ấy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân rời đi, vô cùng không cam lòng.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Lâm Thúy Vân hoàn toàn biến mất, lý trí của Liêu Minh Hào.
mới chậm rãi quay trở về bình thường Trong cổ họng của anh ấy mang theo sự khinh miệt, cười lạnh một tiếng: “Tất cả những gì vừa xảy ra, cô đều có thể tận mắt nhìn thấy chứ?”
‘Sau khi lời nói vừa dứt, một thân ảnh cao gầy từ phía sau núi giả của hồ nhân tạo đi ra.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo, trên mặt của cô ấy đeo một chiếc kính râm màu đen thật to che đi hơn phân nửa khuôn mặt to bằng bàn tay đó.
‘Sau khi xuất hiện, cô ấy đã hạ thấp vành nón của mình thêm một chút nữa, đôi môi đỏ tươi gợi lên ý cười cay đắng.
Tay phải của cô rũ xuống bên cạnh, một vài bức ảnh nắm ở trong lòng bàn tay đã bị cô bóp cho biến dạng.
“Anh cứ định như vậy mà thích Lâm Thúy Vân?”
Đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ, Liễu Minh Hào gắt gao nắm chặt nắm đấm: “Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy cô ấy có vóc dáng hoàn mỹ, bộ dạng xinh đẹp nên chỉ muốn gọi điện thoại chơi đùa. Thật không ngờ lại bị cô ấy cự tuyệt. Cô ấy càng từ chối thì tôi lại càng muốn chinh phục, hôm qua khi nhìn thấy cô hôn một người đàn ông khác, tôi bỗng nhiên phát hiện ra tôi quả thật là ghen tị đến phát điên Người phụ nữ đó hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên, vần là không thể chiếm được một thứ gì đó vô cùng trân quý! Ngược lại tôi đang có một kế hoạch, tôi nghĩ là có thể làm cho hai người chúng †a đều đạt được thứ mà bản thân mong muốn…