TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2986

Chương 2986

“Tối hôm qua cô đã ăn thịt tôi nguyên một đêm như vậy, tôi thả cô ta như vậy, có phải cô đã hời quá rồi không?”

Cả khuôn mặt của Lâm Thuý Vân ngơ ngác ra “Anh đang nói lung tung chuyện gì vậy? Tôi đã ăn thịt anh từ lúc nào chứ?”

Lục Mặc Thâm nheo mắt lại: “Vậy là cô không tin à?”

“Tất nhiên là không tin, tôi là một người phụ nữ chính trực đến như vậy, anh đừng có mà hất xô nước bẩn vào người tôi!”

“Nếu đã như vậy, thì tôi chỉ còn cách.”

Lục Mặc Thâm vừa nói những lời có ẩn ý sâu sắc, vừa bắt đầu thò tay cởi nút áo ra.

Khung cảnh này càng khiến hồn phách của Lâm Thuý Vân bay đi hơn.

Cô ấy hét to lên: “Lục Mặc Thâm, anh bình tính một chút, chúng ta có gì thì từ từ mà nói, anh đừng cời quần áo chứ!”

Lục Mặc Thâm cố ý nhìn liếc qua cô ấy với khuôn ma mị: “Không cởϊ qυầи áo sao?”

Lâm Thuý Vân bị doạ đến phát điên, điên cuồng gật đầu như con gà đang ăn thóc: “Đúng đúng đúng, chúng ta có gì thì từ từ nói”

“Như vậy đâu có được, không cởϊ qυầи áo ra thì sao tôi có thể cho cô nhìn thấy chứng cứ được chứ?

Giọng nói trầm xuống, Lục Mặc Thâm cởi thẳng nút áo của chiếc áo sơ mi ra.

‘Vừa cởi ra, bỗng nhiên nhìn thấy từ trước ngực cho đến cơ bụng của anh ta, toàn bộ đều là vết hẳn của móng tay, còn có cả vết cấu nữa.

Không phải chứ?

Lâm Thuý Vân há hốc mồm ra, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy trở nên ửng đỏ lên trong phút chốc; “Sao có thể chứ, không phải, không phải tôi đâu…”

Nụ cười của Lục Mặc Thâm vô cùng ấm áp và mơ hồ, vô cùng nguy hiểm: “Không phải cô sao? Tối hôm qua cô trói tôi lại, cửa lại bị khoá trái như vậy, cô nói với tôi là không phải cô? Bán thân cô có tin không?”

Lục Mặc Thâm hỏi nhiều câu liên tục như vậy, khiến Lâm Thuý Vân đã ngơ ngác thật sự.

Ngay cả một câu nói phản bác mà cô ấy cũng không nói ra được.

Tối hôm qua cô ấy nằm mơ, quả thật là cô ấy mơ thấy mình đã đến nhà vệ sinh nam thần Không lẽ là bản thân đã xấu hổ trong chốc lát, rồi xem anh ta là đối tượng phát tiết, vì vậy mới ra tay với anh ta sao?

Ôi trời, cảnh tượng đẹp đến mức không dám tưởng tượng!

Lúc này, quả thật là khuôn mặt của Lâm Thuý Vân đã chuyển sang màu xanh như cải xanh: “Giáo sư Lục à, anh nghe tôi giải thích đã nha!

Chúng ta có gì thì từ từ nói, anh cũng biết mà, tôi đã ngủ say thì có làm cái gì đi nữa, tôi cũng… tôi cũng không biết thật mà”

“Một câu chẳng cái gì cả, cô định dùng câu đó để tóm tắt những hành vi hạ lưu mà cô đã làm với tôi sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

“Có thù mà không báo thì không phải quân tử, tất nhiên là răng đổi răng, mắt đổi mắt rồi Lục Mặc Thâm còn chưa nói dứt câu, anh ta đã bóp chặt lấy cảm của cô ấy, rồi hôn lên môi cô ấy Lâm Thuý Vân bị anh ta hôn đến mức đầu óc xoay chuyển, trong lúc não của cô ấy có cả một khung cảnh trắng xoá, bỗng dưng cô ấy cảm thấy cổ của mình đau nhói lên.

sp Cô ấy cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra tên khốn kiếp này đang hickey trên cổ cô ấy, “Lục Mặc Thâm, anh là đồ khốn kiếp! Anh lấy cái mồm thối tha của anh ra khỏi cố tôi ngay! Thả ôi rat”

Lục Mặc Thâm vốn không hề quan tâm đến cô ấy, cho đến khi nụ hickey ấy trở nên đỏ tươi, anh ta mới chịu thả cô ra “Mẹ của cô nhốt hai chúng ta trong căn phòng này, nếu không để lại một ít chứng cứ, chắc chẩn bà ấy sẽ không từ bỏ đâu đồ ngốc à, tôi đang hy sinh sắc đẹp của tôi để giúp cô đó, có hiểu không hả?”

“Giúp… giúp tôi á?”

Đọc truyện chữ Full