Chương 3014
Phó Na Na bị dọa đến nỗi hồn bay phách tán.
‘Vừa quay đầu, cô ta đã nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đẹp trai đang đứng dựa vào cửa sổ.
Nhìn thấy người đó không phải là người của Lê Triều Viễn, Phó Na Na mới thở phào nhẹ nhốm.
Sau cú hoảng sợ khủng khϊếp đó, chỉ còn lại một cơn giận dữ dày đặc.
“Chết tiệt!”
Với khuôn mặt lạnh lùng, Phó Na Na tức giận mở cửa xe và lao xuống: “Này, anh có bị gì không vậy? Anh nghĩ rắng lái một chiếc Lamborghini là ghê gớm lắm phải không? Đừng nghĩ rằng có một khuôn mặt của người nước ngoài thì ghê gớm lắm,anh có biết đó là xe của ai không hả? Lại dám cản lại một cách tùy tiện”
Chàng trai tóc vàng mắt xanh đẹp trai đó nở một nụ cười rất duyên và nói: “Tên tôi là Thomas.”
“Tôi mặc kệ anh Thomas hay gì đó, anh mau đi ra cho tôi, hiện tại tôi có việc rất quan trọng cần phải giải quyết. Tôi không có thời gian để lãng phí với anhở đây”
Phó Na Na lạnh lùng buông những lời này sau đó xoay người bước lên xe.
Ai ngờ cô ta vừa mới chạm vào tay lái thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau đè xuống cửa xe.
Phó Na Na dùng hết sức kéo ra nhưng hoàn toàn không có cách nào lay chuyển được.
Cô ta tức khắc thẹn quá hóa giận: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thomas nhìn cô, mỉm cười dịu dàng “Cô chính là trợ lý của cô Lê Duyệt Tư à?”
“Nếu đã biết tôi là ai thì còn không mau thả tôi rai”
“Cô gái này, tôi vô ý đụng chạm chỉ vì muốn mượn một thứ của cô thôi”
Phó Na Na lập tức nảy sinh phòng bị: “Thứ gì? Anh định làm gÏ?”
“Nếu tôi đoán không sai thì cô vội vàng chạy ra sân bay như vậy là định đi tặng đồ đúng chứ?
Chỉ bằng vậy đi, xe của cô không nhanh bằng xe tôi, hay là để tôi tới chạy việc vặt này giúp cô đi?”
Cho đến lúc này, Phó Na Na mới rốt cuộc hiểu rõ được ý đồ của người đàn ông này.
Cô tái mặt nói: “Mơ đi! Mau tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”
Thomas bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài một hơi: „ cô gái đàng hoàng với cô thôi. Có điều, nếu thái độ của cô kiên quyết như vậy thì tôi nghĩ tôi có lẽ sẽ rất bối rối, dù sao thì tôi cũng không phải loại người thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề”
Tuy rằng lời nói cực kỳ ưu nhã nhưng sau khi nói xong thì Thomas đột nhiên búng tay một cái.
Ngay sau đó, bảy tám tên vệ sĩ da đen cường tráng bước xuống từ mấy chiếc xe MPV đang đậu cách đó không xa.
Bọn họ cao gần hai mét, dáng vẻ cực kỳ hung hãn, cánh tay còn to hơn so với bắp đùi của người thường, Phó Na Na tức khắc sợ tái mặt: “Các người, các người rốt cuộc định làm gì?”
Người tài xế kia nghe nói thế cũng vội vàng chạy xuống định giúp đỡ.
Nhưng khi vừa xuống xe, thấy khí thế hung hăng của mấy tên vệ sĩ da đen đang bước tới thì vẻ mặt của ông ta cũng lập tức tái nhợt.
Các người… Các người định làm gì hả? Tôi ôi vốn dĩ chỉ định nói chuyện báo cảnh sát đấy!”