TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3036

Chương 3036

Quan Triều Viễn biết Tô Lam đang nghĩ gì. Vì vậy khi anh nói điều này, anh còn ngang ngược không cho cô từ chối Tô Lam: “…”

Quên đi, bản thân cô thì muốn ép buộc ở lại chăm sóc Nhan Thế Khải nhưng chuyện này căn bản là không thể được.

Cô thở dài, kiếng chân lên và hôn lên môi Quan Triều Viễn: “Cảm ơn chồng”

Đây chắc là lần đầu tiên Tô Lam chủ động và tự nhiên gọi anh là chồng?

Nhưng lại vì một người đàn ông khác.

Quan Triều Viễn nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút rối rằm.

Anh cúi đầu nhéo cảm cô.

“Ở trước mặt anh không được khóc vì những người đàn ông khác, hiểu chưa?”

Giọng anh lạnh lùng, không vui Da đầu của Tô Lam hơi ngứa ngáy, nhưng cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

“Trước tiên về cùng anh, tắm rửa, thay quần áo rồi vào lại.”

Tô Lam vốn dĩ muốn từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn không tốt lắm, liền rũ mắt xuống, khế ừ.

Quan Triều Viễn kéo cô, xoay người đi về phía thang máy.

“Ding Dong!”

Cửa thang máy từ từ mở ra, đột nhiên có hai người lao ra khỏi đó.

Hai người đó không phải ai khác, chính là mẹ Nhan và cha Nhan Khi mẹ Nhan nhìn thấy Tô Lam, bà lập tức tức giận.

Bà lao lên tát thẳng vào mặt Tô Lam.

Tô Lam không kịp né tránh, nhắm hai mắt lại theo bản năng Nhưng một lúc sau, cơn đau đớn trong tưởng tượng đã không đến.

Tô Lam nghỉ ngờ mở mắt ra, trước mắt, Quan Triều Viễn lạnh lùng cầm cổ tay mẹ Nhan “Dì này, nếu như không phải tôi chưa bao giờ ra tay với phụ nữ thì đì vừa rồi chắc chẩn sẽ bị tôi ném thẳng từ trên cầu thang xuống.”

Giọng điệu của anh rất hời hợt, nhưng ý tứ bên trong lời nói lại vô cùng nguy hiểm.

Khí thế lạnh lẽo kia khiến mẹ Nhan giật nảy mình, vội vàng rút tay về.

Bà vừa khóc vừa chỉ vào Tô Lam mà chửi mắng: “Lại là cô, lại là cô, lại là cô! Tô Lam, tôi van cô, tránh xa Nhan Thế Khải nhà chúng tôi một chút đi, có được không?”

“Mỗi lần chỉ cần dính tới cô là không có chuyện gì tốt đẹp. Có phải bây giờ tôi phải quỳ gối dập đầu với cô thì cô mới chịu tránh xa nó không?”

“Được, bây giờ tôi dập đầu xin cô được chưa?”

Tô Lam cau mày: “Di à, dì đừng như vậy…”

Đối với Nhan Thế Khải, cô cảm thấy vô cùng áy náy.

Cho nên bây giờ khi đối mặt với sự chỉ trích của mẹ Nhan, cô hoàn toàn không còn miệng lưỡi sắc sảo như bình thường, chỉ đứng im tại chỗ, yên lặng chấp nhận.

Ngược lại, Quan Triều Viễn đứng ở một bên vô cùng lạnh lùng: “Dì à, nếu như con của dì không tự nguyện, dì cho rằng Tô Lam có thể đủ sức cưỡng ép anh ấy đỡ dao thay mình được sao?”

“Cậu…

Đọc truyện chữ Full