Chương 3040
Tô Lam đau sắc mặt trắng bệch, không hề có chỗ phát tiết, chỉ có thể cố gắng cắn anh.
Quá trình cứ như vậy tiếp tục đến khi anh bôi xong thuốc.
Tô Lam yếu đuối ngã xuống giường, ngay cả cánh tay Quan Triều Viễn cũng bị cắn cho chảy máu mấy vết.
Quan Triều Viễn ôm cô đi tắm rửa xong lại ôm đến trên giường: “Tối hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, nhé?”
Tô Lam kéo lấy cánh tay anh, tức giận oán trách: “Anh Quan Triều Viễn, anh như này gọi là trả đũa!
Quan Triều Viễn hôn lên trán cô một cái: “Sai, cái này gọi là phạt nhẹ nhàng”
Nói xong liền nẵm ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng Tô Lam nép vào lồng ngực của anh, bên tai là nhịp tim vô cùng vững vàng của anh: “Ngày mai, em muốn ra ngoài.”
Quan Triều Viễn nhíu mày một cái.
“Em muốn mang quà đến cho ông cụ, em muốn đi mua cái hộp trang trí đẹp một chút”
‘Sắc mặt Quan Triều Viễn giấn ra một chút “Ừm, anh đi cùng em”
Trải qua chuyện này, anh coi như ý thức được, tuyệt đối không thể để cô một mình đi dạo bên ngoài Vật nhỏ này nhất định phải đem treo ở trên qυầи ɭóŧ thì mới không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù nói mỗi một lần đều chỉ sợ hãi mà không có nguy hiểm. Nhưng nếu nói nhiều đế mấy lần thì Quan Triều Viễn cũng cảm thấy trái tim của mình sợ rằng sẽ không chịu được.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn sớm đã sắp xếp công việc giao cho trợ lý Lục.
Tô Lam thừa dịp lúc anh rửa mặt, chạy ra ban công gọi điện cho Nhan Thế Khải.
Điện thoại rất nhanh chóng được bắt “Tô Lam?”
Giọng nói Nhan Thế Khải còn có chút suy yếu Tô Lam vừa nghe đến đã cảm thấy hốc mắt cay cay: “Đàn anh, xin lỗi nhiều.”
“Cô bé ngốc, không cần xin lỗi anh. Chuyện đó là ngoài ý muốn, dù không phải em bị cướp thì anh cũng sẽ làm như vậy”
Tô Lam biết anh ấy đang an ủi mình, hốc mắt đều đỏ lên: “Đàn anh, không phải em không muốn đi thăm anh..”
“Anh biết hết, em không cần giải thích.”
Nhan Thế Khải lúc tỉnh lại liền thấy Cha mẹ ngồi ở đầu giường.
Anh ấy lúc đầu muốn đi tìm Tô Lam, hỏi cô có bị thương hay không, Nhưng y tá nói cho anh ấy biết: Cha mẹ anh đuổi cô gái nhỏ đưa anh đến đi rồi.
Cô gái nhỏ kia khóc dữ lảm, ở đầu giường một lúc lâu, khóc một lúc lâu.
€ó câu nói này là đủ rồi.
Nhan Thế Khải chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối một chút.
Lúc đó tại sao mình không tỉnh lại, nếu không là có thể thay cô gái mình yêu lau nước mắt.
“Đàn anh, chờ em làm xong việc mấy ngày này sẽ đến thăm anh ngay”
Tô Lam không nói cho anh ấy biết chuyện mình muốn đến nhà họ Quan, cô sợ Nhan Thế Khải biết sẽ rất kích động.
“Được.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, bên chỗ.