Chương 3096
Bình thường, tính cách của Lâm Thúy Vân rất: ngang ngạnh, bướng bỉnh. Ở thành phố Ninh Giang, từ trước tới nay chỉ có chuyện cô ấy đi bắt nạt, ăn hϊếp người ta. Bây giờ tới thủ đô, cô ấy không chỉ bị người khác sàm số, đụng chạm, mà còn bị thương nữa.
Nghĩ đến điều này, cô ấy đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Hơn nữa, cô ấy còn đang say rượu, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng của Lục Mặc Thâm bên tai Là một diễn viên rất chuyên nghiệp, Lâm Thúy Vân rất nhanh đã vào tâm lý nhân vật, sống mũi cảm thấy cay cay.
Cô ấy giơ tay phải lên, thảm thương nhìn Lục Mặc Thâm: “Ư~, cục cưng bị thương rồi. Giáo sư Lục phải hôn hôn thì nó mới đỡ được”
Lục Mặc Thâm hơi sững sờ.
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt lờ đờ, mơ màng vì say của Lâm Thúy Vân, trái tim anh ta chợt rung động: Bộ dạng nửa tỉnh nửa say của cô nhóc này đúng là có chút trẻ con Anh ta cứ thế nghe theo yêu cầu của Lâm Thúy Vân, giơ tay phải của cô ấy lên, nhẹ nhàng hôn lên vị trí bị thương.
Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta, cười ngốc nghếch “Làm như này trước đã. Về nhà hôn nhiều hơn, có được không?”
Lâm Thúy Vân ngu ngơ gật đầu: “Được.”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt anh ta vừa mới dịu dàng, ngay lập tức đã lạnh như băng.
Anh ta liếc nhìn đám bảo vệ đang run cầm cập, hai chân mềm nhữn, muốn quỳ trên mặt đất: “Vừa rồi, tay của ai đụng vào cô ấy, tự mình phế bỏ đi!”
“Cậu Lục, đây đều là hiểu lầm. Là chúng tôi có mắt như mù, không biết cô ấy là người của cậu!
Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho chúng tôi! Cầu xin cậu!”
Một vài người lập tức hoảng sợ, cầu xin tha thứ: Lục Mặc Thâm dường như nhớ ra điều gì đó: “Còn cả cái tên đang nằm ở cửa nhà vệ sinh nữa.
Xử lý hết chúng đi.”
Đám vệ sĩ bên cạnh Lục Mặc Thâm lập tức gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Đội trưởng đội bảo vệ sợ tới mức toát mồ hôi hột: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, kẻ không biết không có tội. Cậu tạm tha cho chúng tôi lần này đi”
Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt sắc như dao: “Tôi muốn dỗ dành người phụ nữ của mình, không rảnh để mình tự đi xử lý các người. Cút ngay!”
‘Sau khi nghe thấy những lời này, mấy người bảo vệ biết rằng không thể cứu vấn được nữa.
Mặt mày ai nấy cfing trắng bệch không còn chút máu, bị lôi mạnh ra ngoài.
Cho đến khi bọn họ được đưa đi hết, Lục Mặc Thâm mới liếc nhìn cô bé nhỏ đang năm trong lòng mình: “Đi về nhá?”
Lâm Thúy Vân gật đầu: “Đi về.”
Lục Mặc Thâm buông cô ấy ra, xoay người tiến lên một bước.
Anh ta đi về phía trước vài bước, rồi đột nhiên dừng lại.
Quay đầu lại, anh ta phát hiện cô bé nhỏ phía sau vẫn đứng yên tại chỗ, mở đôi mắt to tròn nhìn anh ta không chớp.
Lục Mặc Thâm nó ao còn đứng đó?”
Lâm Thúy Vân oan ức, le lắc cánh tay mình về phía anh †a: “Cục cưng bị thương rồi”
Lục Mặc Thâm chỉ biết câm nín, không nói lên lời: “Không tự biết xấu hổ mà còn nói như vậy sao?”