Chương 3120
“Chuyện của Ninh Lan Kiều là một cái cảnh cáo, cũng coi như một loại up hϊếp. Lợi dung dư luận để ép buộc, một nước cờ đi rất hiểm, nhưng không thể không nói là ổn thỏa từng bước.”
Ông cụ Quan đột nhiên khôi phục tỉnh thần lại, cười ha ha: “Cháu xem ông này, lại bất tri bất giác nói xa vời rồi.”
Sau khi Tô Lam nghe xong, không thể không khϊếp sợ trong lòng Cho tới nay cô chỉ biết nhà họ Quan có quyền thế, nhưng mà trong kiến thức của cô, căn bản không thể tượng tượng được nhà họ Quan rốt cuộc có bao nhiêu tiền mới có thể khiến thủ độ nước Thiên Hoàng có tâm cảnh giác.
Quan Triều Viễn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Nhưng lại nguyện ý vì cô mà làm đến nước này…
Tô Lam đột nhiên chỉ còn lại vô số thương tiếc với anh: Một người đàn ông rốt cuộc phải yêu người phụ ấy đến mức nào mới có thể nguyện ý vì cô mà đấu tranh với quốc gia?
“Cô bé!”
Tiếng gọi của ông cụ Lê đã gọi lại suy nghĩ của Tô Lam.
“Ông nội?”
Ông lấy một thứ từ trong túi tiền của ông ra: “Cái này tặng cho cháu”
Sau khi Tô Lam nhìn rõ thứ đồ đó, mắt trừng thành hình tròn: “Ông nội, thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận”
Đây chính là vòng tay huyết ngọc mà Quan Triều Viễn hao hết tâm tư, thiên tân vạn khổ mới đưa lại được cho ông nội. Lúc này mới qua bao lâu đã tặng cô, sao cô có thể nhận được?
“Không tồi. Vòng tay này lúc trước đã từng mất, bà nội cháu nhắc ông mười mấy năm, ông cũng tìm vòng tay này mười mấy năm. Nhưng cháu có biết vì sao bà nội cháu lại nhắc nó nhiều năm như vậy, rốt cuộc có mục đích chân chính là gì không?”
Tô Lam lắc đầu.
“Bà ấy để ý không phải là chiếc vòng tay, mà là do nó là sính lễ của bà ấy, là thứ mà ông dùng để cầu hôn bà ấy”
“Bà ấy đã sớm coi cái vòng tay này thành biếu tượng cho tình yêu của ông bà. Tuy rằng vòng tay đánh mất rất đáng tiếc, nhưng bà ấy biết, cho dù vòng tay đã mất, tình cảm của ông bà văn như trước không thay đối, điểm này như vậy là được IBU Khi ông cụ Quan nói những lời này có hơi kích động “Cho nên ông muốn tặng vòng tay này cho cháu, hy vọng cháu và Triều Viễn có thể giống ông và bà nội cháu.”
Tô Lam nghe vậy vô cùng cảm động “Ông nội, cháu thật sự có thể nhận sao?”
“Đứa bé này, cháu lại đang nói ngốc cái gì!
Đây là ông thay mặt bà nội tặng cho cháu. Ông tin räng nếu bà nội còn sống, bà ấy cũng sẽ làm như vậy”
“Cháu cảm ơn ông nội!”
Tô Lam do dự nửa ngày, cuối cùng vắn nhận lấy món đồ quý giá này.
Ông cụ Quan đứng lên: “Tính ngày thì các cháu cũng đã ở đây vài ngày rồi, có phải hai ngày nữa cần phải về không?”
“Ông nội, thật ra…”
“Cháu cũng đừng thật ra. Ông biết các cháu phải ở cùng với ông già này đã sớm nghẹn khuất rồi! Ngày mai cho các cháu tự do một ngày, các cháu tự mà ra ngoài đi chơi, sau đó nhanh về thành phố Ninh Hải đi! Ở trong này lại thấy ngứa mắt với ông”
Tô Lam nhìn ông cụ Quan: Ông tuy rằng đang giả làm hung thần ác sát, nhưng ông biết, đây là nơi Quan Triều Viễn thương tâm, cho nên muốn để anh nhanh chóng rời đi “Ông nội, cháu không thấy phiền đâu”