TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3130

Chương 3130

Lâm Thúy Vân nhận thấy cô ta đang vô cùng tức giận, nhìn chăm chấm lên mình “Xin chào”

Sau khi Lâm Thúy Vân chào cô ta, cô ấy đi sang bên một chút, có ý muốn tránh xa cô ta.

Lê Duyệt Tư lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo.

Cô ta nhìn Lâm Thúy Vân với ánh mắt khinh thường: “Cô là Lâm Thúy Vân, phải không? Ở thành phố Ninh Giang không vui hay sao mà lại đuổi theo đến thủ đô vậy?”

Lâm Thúy Vân kinh ngạc: “Gô Lê, tôi không hiểu cô muốn nói gì.”

Lê Duyệt Tư lạnh lùng nâng cäm: “Tôi không có rảnh ở đây chơi với cô, rời xa Mặc Thâm đi.”

Kể từ ngày hôm đó, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Quan, Lục Mặc Thâm đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với Lê Duyệt Tư. Lê Duyệt Tư hoàn toàn hoảng hốt.

Mặc kệ cô ta có thực sự yêu Lục Mặc Thâm hay không.

Hoặc là, tình yêu của cô ta dành cho anh ta ít hay nhiều, cho dù thế nào, cô ta cũng không thể mất đi anh ta được!

Nếu hai người thật sự hủy hôn ước, cô ta sẽ hoàn toàn trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô.

Quan Triều Viễn hiện đã kết hôn, lại có Ninh Lan Kiều thèm muốn ở đó, nên con đường đến với Quan Triều Viễn chắc chẳn sẽ không thành.

Gô ta chỉ có thể thừa dịp trước khi Lục Mặc.

Thâm và Lâm Thúy Vân trải qua nhiều sóng gió, đến bên nhau, mà giành lại người đàn ông của mình.

Giờ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Lâm Thúy Vân, Lê Duyệt Tư mới tiếp tục: “Chỉ cần cô tự giác một chút, tự biến mất, tôi sẽ không làm khó cô. Tôi nghĩ chắc cô vẫn còn nhớ lại vụ tai nạn đồ sứ xảy ra ở thành phố Ninh Giang trước đây. Nếu không muốn lặp lại những sai lầm tương tự, tốt hơn hết cô nên nghe lời tôi.”

Cho đến lúc này, Lâm Thúy Vân mới phản ứng lại. Lúc trước, cô ấy vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một vụ tai nạn, không ngờ rằng chẳng những bị người khác cố tình hãm hại mà hung phạm phía sau còn dám tìm tới khiêu khích cô ấy!

Không ngờ những chuyện hèn hạ như vậy lại do một tay Lê Duyệt Tư sắp đặt, chẳng trách tên cảnh sát giả kia nói rằng hẳn ta đã đắc tội với một người tai to mặt lớn gì đó.

Một trong bốn dòng họ lớn nhất thủ đô là nhà họ Lê ở thành phố Ninh Giang, nên hắn ta đúng là không thể đắc tội với người tai to mặt lớn.

Nghĩ đến đây, Lâm Thúy Vân thiếu chút nữa bật cười. Cô ấy kìm nén đôi chân đang muốn di chuyển “Tôi nói này cô Lê, không phải cô bị bệnh rồi đấy chứ?”

Lê Duyệt Tư đã chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ta không ngờ Lâm Thúy Vân vừa mở miệng đã trực tiếp chửi rủa cô.

†a như vậy, “Tôi nói thật với cô, từ trước đến nay tôi không hề đụng chạm tới Lục Mặc Thâm”

“Chỉ có cô tự mình suy diễn, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?”

“Tôi chưa bao giờ cướp Lục Mặc Thâm. Nếu bạn có bản lĩnh, cô hoàn toàn có thể giành lại anh tạp “Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải có bản lĩnh khiến cho Lục Mặc Thâm cam tâm tình nguyện đi cùng cô. Nếu không thì cô chạy tới chỗ tôi khoa tay múa chân cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu?”

Lê Duyệt Tư không thế tin vào tai mình: Người phụ nữ này sao lại thô lỗ như vậy!

Lâm Thúy Vân nhìn cô ta chăm chẵm: “Cô Lê, tôi muốn thú thật với cô một điều.

Nếu cô không có xuất thân từ nhà họ Lê, với tính cách nóng nảy của tôi, tôi đã đá cô lộn mấy vòng khi nghe cô thừa nhận chính mình đã hãm hại tôi rồi”

Đọc truyện chữ Full