Chương 3190
Trên đường về nhà, cả khuôn mặt cô đều đỏ lên vì kích động.
Quan Triều Viễn đưa tay qua bép lấy hai bên má cô: “Thật sự là đồ ngốc mài”
“Nếu như em ngốc, vậy đứa bé trong bụng em chính là đồ ngốc nhỏ rồi, anh chính là cha của đồ ngốc nhỏ đó.”
Hai người nói nói cười cười rồi về đến biệt thự, vì còn một khoảng thời gian nữa đến đến giờ đón hai đứa con tan học nên Quan Triều Viễn dự định đưa Tô Lam trở về trước rồi mới đi đón Khi chiếc xe của hai người họ vừa đi vào thì phát hiện có một chiếc xe lạ đang dừng ngay trước nhà, với lại nhìn vào biển số xe thì đây là xe ở thủ đô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, sau khi chiếc xe dừng ngay chỗ đậu thì bước xuống xe.
Cổng lớn biệt thự đang mở, đợi đến lúc bọn họ.
bước vào, không khí trong phòng khách dường như có chút không đúng Lâm Mộc với vẻ mặt căng thẳng đang ngồi trước cửa nhà, vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn trở về lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Oong chủ, bà chủ, hai người về r Bạch Ninh Hương thì lại đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, gương mặt trầm lặng u ám.
Chiếc bàn trà trước mặt cô đang bày ra một chồng tài liệu.
Phía trên chồng tài liệu này là một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó là gương mặt của Tô Duy Nam.
Tô Lam sau khi nhìn thấy liền choáng váng.
Cô quay đầu lại vô cùng kinh ngạc nhìn qua phía Quan Triều Viễn Xảy ra chuyện gì vậy? Quan Triều Viễn cũng chau mày.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Anh chìa tay ra năm lấy tay Tô Lam, hai người cùng nhau bước đến ghế sô pha trước mặt Bạch Ninh Hương rồi ngồi xuống: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? ‘Vẻ mặt Bạch Ninh Hương có chút gì đó không thích hợp, lúc này toàn thân bà đều phát ra một: loại hơi thở vô cùng ảm đạm, thậm chí lúc con trai chào hỏi bà, bà cũng không chớp mắt lấy một cái, cũng không nói lời nào.
Tô Lam nhận lấy tách trà từ trong tay Lâm Mộc đưa qua, sau đó xoay người đưa đến trước mặt Bạch Ninh Hương: “Dì, mời dì uống trà.”
Nhưng tách trà trong tay Tô Lam còn chưa kịp đặt xuống đã bị Bạch Ninh Hương trực tiếp đưa tay gạt qua một bên.
‘Vẻ mặt bà u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lam: “Tôi thật không ngờ đến, cô lại còn có loại thủ đoạn này! Tôi đúng là đã xem thường cô rồi!”
Cô đặt tách trà xuống bàn: “Dì, con thực sự không hiểu ý của dì”
“Cô còn ở đây đóng kịch trước mặt tôi!”
Bàn tay Bạch Ninh Hương đập xuống mặt bàn, sau đó cầm lấy xấp tài liệu đang để trên bàn, đặt lên trên đống tài liệu mà có tấm ảnh của Tô Duy Nam đã bị bà nắm chặt đến nhăn lại.
“Người này là anh của cô, có đúng không?”
Tô Lam gật gật đầu: “Không sai, anh ấy là anh con, có điều có vấn đề gì sao?”
“À à, có vấn đề gì sao? Hiện tại cô vẫn còn mặt mũi hỏi tôi có vấn đề gì sao?”
‘Vẻ mặt Bạch Ninh Hương lúc này sắp suy sụp, hia mắt bà đỏ bừng lên, trông giống như hận không thể gϊếŧ chết Tô Lam ngay lập tức vậy.
Tô Lam bị dáng vẻ của bà dọa cho hoảng sợ, lui về phía sau hai bước: “Dì ơi, con thực sự không hiểu gì hết”