Chương 3220
Dường như là muốn đem những cảm xúc phải kìm nén mấy năm này bộc phát ra, cả người Mộ Mẫn Loan trở nên điên loạn, cô ta vừa hét lên vừa khóc thành tiếng: “Cho nên con mới đến đại cổ đông hãm hại anh ấy…cho đến khi anh ấy xây ra chuyện hai người mới xuất hiện, lúc đó, con mới biết là mình đã hiểu lầm anh ấy. Con thật ngốc! Ngốc đến mức tin hai người!”
Mẹ Mộ bị con gái dọa đến mức bối rối: “Mẫn Loan, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách bố mẹ, bố mẹ…bố mẹ lúc đó cũng là bị Tư Vũ Chiến lừa gạt”
“Hai người bị anh ta lừa gạt? Hơ hơ…Vậy con lại muốn hỏi, trên tài khoản của hai người đột nhiên nhiều hơn ba trăm năm mươi tỷ là ai đưa? Mẹ dám nói đó không phải là tiền kiếm lợi mà Tư Vũ Chiến đưa cho hai người không?”
Đối diện với sự vạch trần không hề để lại chút thể diện nào của Mộ Mẫn Loan, mẹ Mộ cuối cùng cũng trầm mặc.
“Lúc đó, biết Tô Duy Nam xảy ra chuyện, con ngất xỉu tại chỗ bị hai người đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã chẩn đoán con có thai rồi”
“Nhưng hai người thì sao! Hai người vì muốn ép con ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, vậy mà lại cấu kết nhau âm thầm bỏ đi đứa con của con, mẹ gϊếŧ con của con, là hai người gϊếŧ con của con!”
Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ lại những chuyện này, Mộ Mẫn Loan lại cảm thấy giống như cô tự mình cầm dao tự vạch từng nhát từng nhát lên trên vết thương đã sớm hoại tử của mình Cái cảm giác đó đau thấu tận tâm can, khiến cô gần như không thể hít thở.
“Hai người là người sinh con ra nuôi dưỡng con, là bố mẹ ruột của con đấy! Lại đi liên kết với người ngoài…chỉ vì tiền, khiến con tự tay bức chết người đàn ông mà con yêu nhất, tự tay gϊếŧ chết con của mình!”
“Con hỏi hai người, tim của hai người làm bắng đá sao? Con hận hai người, nếu như có thể, con thà rằng trả lại mạng sống này cho hai người, sau đó dẫn theo hai người xuống địa ngục!”
Nói xong những lời này, Mộ Mắn Loan dường như đã dùng hết tất cả sức lực.
Cả người cô giống như một chiếc lá rụng xuống, mềm oặt người ngồi trên mặt đất.
Sự đau khổ kìm nén mấy năm nay, cuối cùng đã được phóng thích hết ra ở khoảnh khắc này.
Còn may.
May mà Tô Duy Nam anh ấy vẫn chưa chết.
May mà…anh ấy vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Chỉ cần anh yên ổn, anh ấy kết hôn với ai ở cạnh ai, cùng ai dành trọn phần đời còn lại, cũng không sao cả.
Cô ta chỉ cần anh ấy sống tốt, như vậy là đủ rồi, đời này của cô ta thế là đủ rồi.
Cô ta của bây giờ, không còn gì cả, cũng tuyệt đối sẽ không bị bất cứ ai uy hϊếp nữa.
Mẹ Mộ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đến cùng này của Mộ Mẫn Loan, hình như cũng bị dọa rồi Đặc biệt là câu cuối cùng”dần theo hai người xuống địa ngục kia mà cô ta hét ra, trong lòng mẹ.
Mộ càng thêm run sợ.
Bà ta do dự một lúc, vẫn là đưa tay ra kéo lấy cô ta: “Mãn Loan, Mãn Loan con, con bình tĩnh một chút…”
Chỉ là tay của bà ta còn chưa động đến Mộ Mãn Loan, đã bị cô ta dùng sức hất ra.
Mộ Mắn Loan cúi thấp đầu, giọng nói lạnh như băng: “Những năm này Tư Vũ Chiến cho hai người không ít tiền, bản thân hai người chắc cũng có một chút tiền tiết kiệm rồi chứ”
“Cầm lấy số tiền đó trở về quê đi, cả đời này con không muốn gặp lại hai người nữa, nếu như hai người còn có một chút lương tri, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa”
Mẹ Mộ đứng tại chỗ đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu quay đi, cực kì không tình nguyện trở về.