Chương 3296
Kinh nguyệt? Kỳ kinh nguyệt đến muộn mà có thể thất thần, đi không nhìn đường sao? Mộ Mộc Loan thực sự coi Tô Duy Nam là kẻ ngốc sao? “Cô không muốn nói cũng không sao. Đây vốn là chuyện riêng tư của cô Mộ. Tôi không có quyền hỏi”
Nói xong, Tô Duy Nam quay lại mở cửa xe cho côta “Lên xe đi, cô Mộ”
Mộ Mẫn Loan cúi đầu ngồi vào xe, một lúc sau, xe dừng ở cửa biệt thự.
Mộ Mãn Loan thất thần, đang định xuống xe, chưa kịp đứng vững thì đã bị Tô Duy Nam ôm ngang người.
Cô ta bị sốc và gần như vô thức ôm cổ Tô Duy Nam: “Tôi có thế tự đi”
“Không phải cô nói bụng khó chịu sao? Để tói đưa cô lên”
Mộ Mẫn Loan nhìn lên vẻ độc đoán của Tô Duy Nam, trong lòng hơi nóng Cô ta không tiếp tục vùng vẫy mà khép nép ôm lấy ngực anh.
Cô ta thậm chí có chút tham lam, thận trọng củi sát người vào ngực anh.
Dù chỉ trong chếc lát, cô ta cũng muốn mê đắm trong khoảnh khắc này.
‘Sau kh: Tô Duy Nam vào phòng, côta cúi đầu hỏi “Cô muốn làm g?”
Nếu vấn như trước, Mộ Mắn Loan nhất định sẽ cố gắng tìm cách kéo Tô Duy Nam lên giường.
Nhưng bây giờ.
Mộ Mẫn Loan củi đầu “Tôi muốn ngủ một lát”
Đôi mắt Tô Duy Nam khế lóe lên: “Được”
Sau kh đặt Mộ Mẫn Loan xuống, Tò Duy Nam xoay người chuẩn bị đi ra ngoài Nhưng những đầu ngón tay mảnh khẳnh với những khớp xương rõ ràng vừa chạm vào tay nắn cửa, anh liền nghe thấy giọng nói thận trọng của người phụ nữ sau lưng anh: “Anh sẽ ở thành phố Ninh Lâm bao lâu?”
Khi vừa ở trong bệnh viện, cô ta đã nghe thấy Tô Duy Nam nói với Tô Lam rằng anh ấy sẽ ở lại đây một thời gian.
Một thời gian là bao lâu? Tô Duy Nam không nhìn lại, chỉ nói rất bình thản: “Tôi không biết, có lẽ tôi sẽ rời đi khi sự việc kết thúc”
“Ừm”
Cô nhàn nhạt đáp, sau đó lật người năm xuống, cẩn thận dùng chăn bông che đầu.
Anh ấy nói rằng anh ấy đã rời đi sau khi hoàn thành công việc..
Mộ Mắn Loan nấp dưới lớp chăn bông, khế nức nở.
Tô Duy Nam quay đầu lại, liếc nhìn chiếc chăn bồng văn còn đang run rẩy, và thầm thở dài Lại khóc Anh đẩy cửa bước ra ngoài, từ tầng hai đi xuống phòng khách, rồi lên xe.
Bấy giờ, anh mới lấy trong túi ra một tờ kết quả.
Tờ kết quả này đã rơi ra khỏi túi xách của Mộ Mãn Loan khi anh ấy ôm Mộ Mãn Loan lúc nấy.
Anh ấy chậm rãi mở tờ kết quả sắp bị xé vụn, Tô Duy Nam nhìn từng chữ một, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào dòng dưới cùng.
Cũng chính vào lúc này, ánh mắt của anh ấy lập tức tối sầm đến cực điểm Mộ Mẫn Loan lúc này vẫn đang co ro trên giường, rưng rưng: ‘Vừa rồi bên ngoài có tiếng động cơ xe nổ máy, Tô Duy Nam lúc này có lẽ đã rời đi rồi đúng không? “Mình nên làm gì đây?”
Mộ Mãn Loan che mặt, nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói với mình trong bệnh viện vừa rồi: “Cô Mộ, cách đây 5 năm cô phá thai, khi đó sử dụng thuốc không hợp lý, rất có thể đáy hυyệt̠ của cô đã bị tổn thương, vì vậy khả năng mang thai trong tương lai là rất nhỏ.”