TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3317

Chương 3317

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng.

Sau bữa tối, Tô Duy Hưng về phòng và mày mò với những đồ dùng kỳ lạ của mình.

Tô Mỹ Chỉ quấn lấy Lâm Mộc và đòi bà ấy kể chuyện cho nghe.

Truyện Cô bé quàng khăn đỏ lần nào cũng chỉ kể được phần đầu rồi cô bé lăn ra ngủ.

Vì vậy, câu chuyện này đã được kể hai mươi ba lần mà không nghe thấy đoạn kết Thấy thời gian vẫn còn sớm, Tô Lam đã kéo mọi người và nhất quyết yêu cầu họ cùng cô xem phim.

Sau khi nhìn thấy kỹ năng diễn xuất đáng xấu hổ của Lê Duyệt Tư, Tống Chỉ Manh läc đầu liên Tục: “Tô Lam, nghe nói lúc đó em cũng đang làm trợ lý kiêm bác sĩ đội trong đoàn phim “Đại Mộng vô song”. Lê Duyệt Tư này rõ ràng chỉ là xuất hiện cho đủ số lượng thôi. Nhìn xem, ngay cả đầu của cô ta cũng bị hậu kỳ cắt mất rồi, ý gì chứ?”

Tô Lam nhún vai và nói trong bất lực “Em cũng không thể làm được. Nữ thần Lê đang có lịch trình khác, và đoàn làm phim không thể chờ đợi, vì vậy chỉ có thể làm thế này”

Tống Chỉ Manh lắc đầu liên tục: “Là bởi vì hiện tại có quá nhiều diễn viên chỉ xuất hiện cho có như thế này, nên các tài năng trong giới biểu diễn nghệ thuật chúng ta càng bị chỉ trích nhiều hơn.”

Cả hai trò chuyện vui vẻ, Quan Triều Viễn đã rửa sạch trái cây và gọt sẵn, mang đến bên Tô Lam; “Em ăn đi này”

Tô Lam quay đầu lại, thấy trên đĩa có anh đào, dưa hấu và nho, cô cười đến mức không nhìn thấy mắt.

“Cảm ơn chồng, đều là món yêu thích của eml”

Tống Chỉ Manh không nhịn được mà rùng mình: “Thật là, chị nghĩ hai ngày nữa chị phải nhanh chóng về nhà, bảng không chị mỗi ngày đều ở chỗ này, sớm muộn gì cũng ghen ty mà chết!”

Tô Lam không kìm được mà thè lưỡi ra.

Quan Triều Viễn chán ghét nhìn cô ấy: “Có giỏi thì tìm một người, chọc cho chúng tôi ghen ty đi”

Tống Chỉ Manh tức giận đến mức nhăn mặt nhìn anh, sau đó quay người ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.

Thấy Tô Lam có phần bụng hơi nhô lên, Tống Chỉ Manh đưa tay ra, cẩn thận sờ lên bụng cô: “Đã hơn ba tháng, nhưng bụng vẫn chưa lộ rõ”

Tống Chỉ Manh cúi đầu nói với đứa trẻ trong bụng cô rất nghiêm túc: “Con ơi, đợi nhé. Bác đã chọn cho con nhiều bộ quần áo đẹp ở ngoài này rồi. Nếu con là con gái thì tuyệt vời, con chắc chẳn sẽ đáng yêu như.

mẹ. Nhưng nếu con là con trai, giống bố con, vậy thì khủng khϊếp rồ Tống Chỉ Manh lảm nhảm không ngừng, hoàn toàn không để ý đến Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh, sắc mặt đang xấu dần đi.

Cuối cùng, Quan Triều Viễn không thể không lên tiếng “Tống Chỉ Manh, chị nói tiếp đi, có tin hay không, tôi sẽ ném chị ra ngoài, cho chị ngủ trên đường!”

Tống Chỉ Manh khoa trương: “Bé con, cháu nhìn thấy chưa? Đó là cách mà cha cháu đối xử với chị gái mình! Thật là độc ác!”

Tô Lam sờ bụng “Chị Chỉ Manh, bác sĩ nói răng sau khoảng 4 tháng, là có thế cảm nhận được chuyển động của thai nhí”

Tống Chỉ Manh nghiêng đầu và đặt đầu lên bụng của Tô Lam, ánh mắt của cô lập tức trở nên vô cùng dịu dàng: “Thật là tốt…

Không hiểu sao khi nhìn thấy bụng của Tô Lam, Tống Chỉ Manh lại có một cảm giác thân thuộc và dịu dàng không thế giải thích được.

Cảm giác này có chút quen thuộc.

Quan Triều Viễn thấy hai người đang tán gầu rất nhiệt tình nên anh mới đứng dậy đi về phía phòng làm việc trên lầu hai Trước khi ăn, Lục Anh Khoa đã gọi cho anh hai lần nhưng anh không trả lời.

Bây giờ đã ăn xong, Quan Triều Viễn gọi lại điện thoại “Ông chủ, chúng tôi đã tìm thấy một số manh mối về nhà của tài xế xe tải, nhưng khi chúng tôi đến đó, chúng tôi phát hiện người đó đã biến mất”

Đọc truyện chữ Full