Chương 3372
Cô đưa tay ra và ôm chặt eo Quan Triều Viễn, giọng nói ấm ức mang theo chút oán hận: “Tại sao bây giờ anh mới đến?”
Vừa nhớ đến suýt nữa cô đã bị ông già khốn nạn này lợi dụng, Tô Lam liền cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng, cô nằm dài trên giường Quan Triều Viễn cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, và ôm Tô Lam vào lòng một lần nữa: “Là lỗi của anh, anh đến muộn”
Vào lúc này, Quan Triều Viễn đã tức giận một cách đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì, Tô Duy Nam và Tư Vũ Chiến tranh giành phụ nữ, nhưng cuối cùng lại liên quan đến Tô Lam.
Nếu anh đến muộn hơn một chút, Quan Triều Viễn không dám nghĩ đến hậu quả. Quan Triều Viễn chỉ hận không thể đưa Tư Vũ Chiến ra để bắn vào đầu ngay tại chỗ.
Nếu không phải Tô Duy Nam chọc tức Mộ Mãn Loan, Mộ Mãn Loan sẽ không chia tay với Tư Vũ Chiến.
Nói trắng ra, chuyện này có liên quan đến Tô Duy Nam.
Quan Triều Viễn vẻ mặt u ám ôm Tô Lam bước ra, những lính canh xung quanh chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không ai dám ngăn cản.
Mãi đến khi Tô Lam rời khỏi phòng an toàn, Quan Triều Viễn mới nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau xe.
Lục Anh Khoa lên xe và khởi động xe.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam trong vòng tay, cố gắng an ủi cô bằng nhiệt độ cơ thể của anh.
Đầu óc của Tô Lam lúc này vẫn còn hơi bối rối, cô ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn: “Tư Vũ Chiến bắt em để ép anh trai em ra mặt sao?”
Quan Triều Viễn không ngờ đầu cô lại sáng suốt như vậy trong tình huống này.
Anh gật đầu: “Có lẽ là như vậy”
Tô Lam cau mày nhìn chăm chằm Quan Triều Viễn, ánh mắt dường như có chút không đúng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra em đã gặp Tư Vũ Chiến trong phòng an toàn”
“Vậy thì sao?”
“Tư Vũ Chiến cũng tiết lộ một ít với em, em chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.”
Tô Lam nói, mắt lim dim: “Em không ngờ rằng sự căm ghét của dì dành cho em đã đến mức phải gϊếŧ em”
Cô thực sự không ngờ rằng Bạch Ninh Hương đã muốn gϊếŧ cô khi cô phóng hỏa lần đầu tiên.
Sau đó, sau khi biết răng Quan Triều Viễn đã cứu cô, Bạch Ninh Hương thậm chí còn liên hệ với Tư Vũ Chiến để tự giải quyết.
Nếu là người khác thì có lẽ cô đã bỏ qua, nhưng thật đáng tiếc khi bà lại là mẹ của Quan Triều Viễn.
Bà và Quan Triều Viễn có mối quan hệ huyết thống.
Còn Tô Lam, cô không phải là thánh nữ, và cô không thể dễ dàng tha thứ cho một người đã hai lần cố sát hại mình.
Nhưng cô cũng biết rằng vì sự việc này, mối quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Bạch Ninh Hương sẽ trở nên tồi tệ hơn, đó không phải là chủ ý của cô.
Lúc này, Tô Lam hiểu Quan Triều Viễn bao nhiêu thì Quan Triều Viễn lại cảm thấy thương cô bấy nhiêu.
Anh biết Tô Lam đang nghĩ gì.