Thường Dương cắt một miếng táo bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Tôi nói này, sếp Viên, bây giờ ông cứ dứt khoát dẫn người đi là được, cần gì phải lề mề thế này?"
Viên Nhai Vĩ xua tay nói.
"Không được."
"Bây giờ mọi người đều chưa chuẩn bị ổn thỏa, nếu tạm thời dẫn đi, sẽ tổn thất cực kỳ lớn cho mọi người, chắc chắn sau lưng sẽ có người mắng chửi tôi."
"Hơn nữa Kỳ Chấn vẫn chưa ra tay với tôi, tại sao tôi phải tự mình rời đi? Tôi ở lại Châu báu Hằng Tinh, trong ứng ngoài hợp với Reeves, từng bước phá vỡ thực lực của Châu báu Hằng Tinh mới là thượng sách."
"Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, rất có khả năng kiểu đào tẩu tập thể này sẽ dính dáng đến tội phạm thương mại, chúng ta vẫn nên thận trọng một chút."
Thường Dương nhún vai đáp: "Tôi cũng chỉ đề xuất vậy thôi, chứ đâu có nói bây giờ nhất định phải đi. Ngược lại, tổng giám đốc Viên, tôi phải nhắc nhở ông một câu, nếu ông có thể sớm rời đi thì hãy rời đi, Giang Sách suốt ngày nhìn chằm chằm ông, hơn nữa cậu ta còn là tâm phúc của Kỳ Chấn, nên rất bất lợi cho ông."
"Tôi biết rồi."
Hai người đang bàn bạc thì thư ký mở cửa đi vào thông báo: "Tổng giám đốc Viên, quản lý Thường, làm phiền hai người đến phòng hội nghị một chuyến."
"Chúng tôi đến phòng hội nghị làm gì?"
"Chủ tịch Kỳ tổ chức cuộc họp gấp với các quản lý chi nhánh."
"Ồ?"
Viên Nhai Vĩ và Thường Dương liếc nhìn nhau, rồi cùng đứng dậy, đi về phía cửa.
Ông ta mở cuộc họp vào lúc này, khiến người khác khó mà đoán được.
Kỳ Chấn vừa quay về công ty đã gặp mặt Giang Sách, gặp xong cũng không nói chuyện với người khác, mà dứt khoát chọn mở cuộc họp, rốt cuộc ông ta định làm gì?
Dù gì Viên Nhai Vĩ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần Kỳ Chấn có bất kỳ ý định nào động đến ông ta, ông ta dẫn người chạy trốn ngay.
Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ai cũng đừng hòng sống tốt.
Chẳng mấy chốc, Viên Nhai Vĩ và Thường Dương bước vào phòng hội nghị ngồi xuống, cùng tham dự cuộc họp còn có các nhân viên quản lý khác của công ty, nói chung, về cơ bản người nào có thể đến đây đều đã đến.
Viên Nhai Vĩ nhìn một vòng, trong lòng khá ổn định, bởi vì về cơ bản mọi người có mặt ở đây đều là tâm phúc của ông ta.
Bề ngoài, Kỳ Chấn là ông chủ công ty này, nhưng toàn bộ đám người bên dưới này đều là tâm phúc của Viên Nhai Vĩ, có thể tưởng tượng được lời nói của ai có tác dụng hơn.
Đợi mọi người đã đến đông đủ, Kỳ Chấn tươi cười nói: "Mọi người, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây không vì lý do nào khác, mà chỉ muốn thông báo với mọi người rằng tôi, Kỳ Chấn tôi đã bàn bạc với Hội đồng quản trị của tổng bộ rồi, chuẩn bị dốc toàn lực tiến công vào khu vực Giang Nam, để mở rộng và phát triển Châu báu Hằng Tinh, trở thành doanh nghiệp châu báu số một ở khu vực Giang Nam."
Mọi người liếc nhìn nhau, chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Mọi người đều biết rất rõ, Kỳ Chấn sớm đã có suy nghĩ này.
Kỳ Chấn ngừng một lát rồi nói tiếp: "Bây giờ, tôi sẽ nói cho mọi người biết về suy nghĩ của tôi. Trước tiên, chúng ta phải biết rõ đối thủ của mình là ai, ở khu vực Giang Nam, công ty duy nhất có thể cản trở chúng ta chính là Châu báu Thiệu Anh."
Nghe thấy bốn chữ này, tim của Viên Nhai Vĩ khẽ run lên.
Ông ta càng lắng nghe kỹ càng hơn.
Kỳ Chấn nói: "Ban nãy tôi đã tiến hành trao đổi rất lâu với giám đốc thu mua Giang Sách, rồi lập ra một kế hoạch nhắm vào Châu báu Thiệu Anh, để loại bỏ đối thủ này. Tiếp theo, mời Giang Sách nói tường tận hơn cho mọi người biết."
Nhất thời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Giang Sách.
Giang Sách cũng không mất bình tĩnh, mà nói thẳng: "Theo điều tra của chúng tôi, Châu báu Thiệu Anh có tổng cộng ba nhà cung cấp đá thô ổn định, lần nào cũng mua một lượng lớn đá thô từ tay ba nhà cung cấp này."
"Kế hoạch của tôi là là rút củi dưới đáy nồi, cắt đứt nguồn hàng của Châu báu Thiệu Anh."
"Kế hoạch cụ thể là tôi sẽ liên lạc với ba nhà cung cấp chính, rồi mua hết đá thô chất lượng cao vào quý sau của bọn họ. Bằng cách này, Châu báu Thiệu Anh chỉ có thể mua phải hàng kém chất lượng từ ba chỗ nhà cung cấp chính, hoặc chỉ có thể thu mua ở những nơi khác với mức giá cao.”
"Dù là sự lựa chọn nào cũng khiến Châu báu Thiệu Anh tổn thương đến gân cốt."
Mọi người nghe đến mức hơi mơ màng, không hiểu cho lắm.
Viên Nhai Vĩ thử giải thích: “Giám đốc Giang, ý cậu là... chúng ta sẽ mua hết đá thô chất lượng cao cấp từ tay ba nhà cung cấp chính, chỉ để lại một ít đá thô tạp nham cho Châu báu Thiệu Anh đúng không?"
“Chính xác.” Giang Sách đáp lại chắc nịch.
“Ha ha.” Viên Nhai Vĩ cười nói: “Giám đốc Giang, cậu có biết mỗi quý ba nhà cung cấp chính đó có bao nhiêu hàng tồn kho không hả? Cậu phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể mua hết chúng? Cộng thêm việc trong đống đá thô còn nhiều hơn núi kia, làm sao cậu biết đâu là cực phẩm, đâu là tạp nham?"
Giang Sách gật đầu đáp: "Vấn đề mà tổng giám đốc Viên đưa ra rất có tính đại biểu. Kế hoạch này có hai điểm khó khăn, thứ nhất là cần phải có một khoản tiền lớn để thua mua; thứ hai là phải phán đoán chính xác đâu là cực phẩm đâu là đồ bỏ đi."
Viên Nhai Vĩ duỗi tay nói: "Theo tôi thấy, muốn thỏa mãn hai điều này còn khó hơn lên trời. Kế hoạch này của cậu đúng là đồ viển vông."
Mọi người có mặt tại đây đều bật cười.
Quả thật, trong tình huống bình thường, một kế hoạch như vậy hoàn toàn không thể hoàn thành.
Giang Sách im lặng một hồi lâu, lặng lẽ đợi tiếng cười nhạo của mọi người lắng xuống.
Sau một hồi im lặng, Giang Sách mới lên tiếng nói tiếp: "Tôi biết hai điều này rất khó, nhưng tôi đã có cách giải quyết."
"Đầu tiên là giá thu mua. Tôi đã ước tính qua loa, đại khái tầm hai tỷ mới có thể mua đứt đá thô chất lượng cao từ tay ba nhà cung cấp chính, hơn nữa người ta không thể bán theo mức giá đóng gói, chắc chắn giữa giá đóng gói và giá cao cấp sẽ có một mức giá chiết trung, do đó, tôi cho rằng sẽ có thêm một khoản treo năm trăm triệu nữa, nói cách khác, chúng ta cần phải thu gom hai tỷ rưỡi tiền mua hàng."
Hai tỷ rưỡi là một con số trên trời.
Viên Nhai Vĩ nhún vai nói: "Vậy giám đốc Giang, cậu định lấy ra nhiều tiền như vậy bằng cách nào? Đây là vốn lưu động đấy, làm sao mà lấy ra được?"
Giang Sách còn chưa kịp lên tiếng, Kỳ Chấn đã giành nói trước: "Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, tôi đã bàn bạc với Hội đồng quản trị rồi, chúng ta sẽ huy động vốn từ các chi nhánh lớn trên thế giới, trong vòng một tuần có thể thu gom hai tỷ rưỡi."
Mọi người đều không khỏi tặc lưỡi.
Để giúp Giang Sách hoàn thành kế hoạch, Kỳ Chấn thật sự đã ra tay.
Việc huy động vốn từ các công ty chi nhánh trên thế giới là chuyện vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại, không chỉ chi nhánh ở khu vực Giang Nam bị phá sản, mà các chi nhánh lớn trên thế giới ít nhiều gì cũng gặp phải rắc rối.
Một khi thất bại, Châu báu Hằng Tinh sẽ giảm xuống ba bậc.
Tổn thương đến gân cốt.
“Cảm ơn chủ tịch đã ủng hộ.” Giang Sách nói tiếp: “Nhưng chủ tịch và mọi người cứ yên tâm, kế hoạch của tôi sẽ không thất bại. Mặc dù chúng ta phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua đá thô, nhưng tôi bảo đảm với mọi người rằng, chắc chắn mỗi viên đá thu mua đều có chất lượng cao cấp."
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ chia ra một lượng lớn đá thô có chất lượng cao cấp cho các chi nhánh trên thế giới để gia công, bán hàng, như vậy chúng ta sẽ kiếm được hàng chục tỷ."
"Chúng ta đầu tư hai tỷ rưỡi, nhưng lại lấy về hàng chục tỷ, tiện thể giải quyết luôn Châu báu Thiệu Anh – đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta."