TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 109: Thất Tuyệt Thiên

Chỉ có điều, thượng có chính sách thì hạ có đối sách. Giao dịch ở hội đấu giá thu được những món không nhỏ nên một số thế lực vẫn lặng lẽ tạo điều kiện. Đương nhiên bọn họ cử hành hội giao dịch vô cùng bí mật, không để các lệ quỷ tại Âm Hôn Cốc biết mà còn gạt luôn tu sĩ chấp pháp tại Quỷ La Thành.

Thông thường muốn tham gia hội giao dịch bí mật phải được mời, người ngoài căn bản không thể biết được tin tức.

Nếu Lâm Hiên không có thần thức cường đại, ngẫu nhiên hai gã tu sĩ kia bàn luận thì đã bỏ qua cơ hội này!

Đương nhiên mục tiêu của hắn không phải là đi mua quỷ nô, chỉ để xem có vật phẩm quý hiếm hay có tác dụng chữa thương cho Nguyệt nhi hay không.

Lâm Hiên cân nhắc rồi sau đó tìm một khách điếm nghỉ lại.

Hắn dùng chân nguyên ổn định qua thương thế của Nguyệt nhi, sau đó mới đả tọa. Tới nửa đêm pháp lực đã khôi phục.

Ngẩng đầu nhìn trời, Lâm Hiên theo hướng cửa sổ nhảy ra.

Quỷ La Thành đã bao phủ trong màn đêm, tu sĩ hoạt động cũng không nhiều, ngẫu nhiên gặp vài qua đường nhưng đều lẳng lặng đi qua.

Lâm Hiên rời khỏi thành, sau đó dựa theo lộ tuyến nghe được bay về phía Bắc, nơi này ngược hướng với Âm Hồn Cốc. Chừng nửa canh giờ sau hắn đã tới nơi.

Nơi này là một bình nguyên hoang vu, bốn phía chỉ có một số cây bụi, linh khí rất loãng. Thỉnh thoảng gió trời thổi qua cuốn đi bụi đất phía dưới lộ ra xương cốt động vật.

Chẳng trách thương hội thần bí kia lại chọn nơi hoang vắng thế này cử hành hội đấu giá. Cho dù âm hồn lệ quỷ cũng không xuất hiện.

Lâm Hiên phát ra thần thức bao phủ phạm vi vài dặm nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Xem ra thủ thuật che mắt của đối phương quá cao minh hoặc nơi này không hề bày bố cấm chế gì.

Trong mắt Lâm Hiên có chút khó xử. Nghe lén hai tu sĩ hắn chỉ biết đại khái địa điểm của hội đấu giá. Bây giờ biết tìm cụ thể chỗ nào?

Đột nhiên Lâm Hiên nhanh chóng thu liễm độn quang rồi thân hình lơ lửng trên không trung.

Không lâu sau một tu sĩ đã lọt vào trong tầm mắt.

Là một nho sinh vận thanh bào chừng tam tuần, tu vị Trúc Cơ trung kỳ. Ánh mắt người này lén lút đánh giá xung quanh, vẻ mặt khá ngưng trọng. Tuy người này cẩn thận nhưng không phát hiện ra thân ảnh Lâm Hiên.

Xác định xung quanh không có người, hắn lấy từ trong ngực ra một tấm phù màu vàng đồng thời trong miệng khẽ lẩm nhẩm. sau đó tế truyền âm phù hóa thành một đạo hoàng quang vù vù lao xuống. Mặt đất bỗng nứt ra một khe hở, một huyệt động đen ngòm xuất hiện trong tầm mắt.

Từ bên trong xuất hiện một lão nhân gầy gò, song phương trao đổi vài câu rồi định đi vào.

"Xem ra đây chính là lối vào hội đấu giá, không biết có thể để tại hạ cùng tham gia được chăng?"

Hai người nghe thấy tiếng nói xa lạ thì bỗng giật mình, hoảng sợ qoay sang, tay cũng nhanh chóng đặt lên trên túi trữ vật.

Chỉ thấy một thiếu niên tướng mạo bình phàm xuất hiện phía trước mười trượng, mỉm cười tiêu sái đi tới.

"Tu sĩ Ngưng Đan kỳ! "

Nho sinh khẽ hô lên, trên mặt tỏ vẻ kính sợ. Lão giả kia cũng vô cùng kinh hãi, giơ tay lên như muốn phát tín hiệu cầu cứu.

Lão nhanh nhưng đáng tiếc Lâm Hiên còn nhanh hơn. Truyền âm phù chưa kịp tế ra thì đã rớt xuống, cả người trở lên tê rần không thể cử động.

Hiển nhiên đối phương vừa thi triển đại thần thông, giam cầm pháp lực của lão. Tu sĩ nếu không thể điều động pháp lực thì không khác một thường nhân.

Trên trán lão giả bắt đầu rỉ ra mồ hôi.

"Đạo hữu không cần hoảng sợ, tại hạ chỉ muốn tham gia hội đấu giá mà thôi, không hề có ý khác" Lâm Hiên vỗ lên bờ vai lão một cái tỏ thành ý, lão giả phun ra một ngụm trọc khí, linh lực toàn thân lại tùy tâm điều khiển.

Lúc này lão không còn hành sự lỗ mãng, ánh mắt tràn đầy kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên. Đối phương dám giải trừ cấm chế như vậy trong nháy mắt có thể tiêu diệt lão.

Nghĩ vậy lão giả vội thi lễ: "Tiền bối thứ tội, khi nãy vãn bối tưởng người là chấp pháp sử của Quỷ La Thành nên…"

"Được rồi không cần giải thích, người không biết không có tội" Lâm Hiên khẽ cười: "Tại hạ cũng chỉ ngẫu nhiên biết được nơi này có hội đấu giá, cho nên mạo muội đến…"

"Hoan nghênh người, rất hân hạnh được đón tiếp tiền bối, đây chính là vinh hạnh của bỉ hội" Thái độ của lão giả quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Chẳng qua lão làm vậy cũng do kinh sợ Lâm Hiên.

Lão nhân này gọi là Hoàng Ẩn, chính là tu sĩ của Thất Tuyệt Thiên. Nói đến Thất Tuyệt Thiên này cần bắt đầu từ xa xưa, tuy không thể so với tam đại chính phái nhưng cũng đã trải qua cả vạn năm. Đây cũng không phải là một môn phái mà là một thương minh có sinh ý trải rộng cả U Châu.

Tuy không rõ thực lực nông sâu ra sao nhưng không có bao nhiêu tông phái chính ma lưỡng đạo dám trêu vào thương minh này. Tài phú có thể sai khiến cả ma quỷ, tinh thạch cũng có thể đè chết người.

Thất Tuyệt Thiên không hứng thú với quyền lực nhưng ở phương diện kiếm tinh thạch lại quan tâm vô cùng. Đấu giá hội Quỷ La Thành này tuy không thể nói là một vốn bốn lời nhưng cũng kiếm được kha khá. Bọn họ đã cử hành giao dịch hội nhiều lần. Theo thường lệ đều mời một số tu sĩ đáng tin cậy tham gia. Tuy vậy trường hợp phát sinh ngoài ý muốn như Lâm Hiên cũng đã từng xảy ra nhiều lần.

Công tác giữ bí mật phải thật tốt, khó có thể nói những tu sĩ này trở về không đem thời gian và địa điểm của giao dịch hội tiết lộ ra ngoài. Vì vậy Thất Tuyệt Thiên sẽ có biện pháp xử lý ổn thỏa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://

Nếu tu sĩ có pháp lực không cao thì bọn họ sẽ trực tiếp sát nhân diệt khẩu. Còn nếu đối phương tu vị tinh thâm thì sẽ linh hoạt ứng phó, để người này cùng tham gia giao dịch hội.

Hoàng Ẩn quan sát thấy Lâm Hiên tu vị thâm sâu khôn lường. Lão vội vàng tỏ vẻ hoan nghênh. Hiển nhiên Lâm Hiên thuộc về những tu sĩ cao cấp phía sau.

Lâm Hiên theo chân Hoàng Ẩn dọc thềm đá đi sâu vào trong thạch động.

Một cái động phủ khá lớn cao đến cỡ bảy tám trượng lọt vào mắt. Lâm Hiên dùng thần thức quét qua một chút thì có điểm kinh ngạc. Bổn sự của Thất Tuyệt Thiên thật không tầm thường!

"Tiền bối. Chính là nơi này."

Lâm Hiên phóng tầm mắt quan sát chung quanh. Chỉ thấy nơi đây đã tập trung tới mấy trăm tu sĩ. Xem ra hội giao dịch này thực sự khá lớn.

"Tiền bối. Mời người cứ tự nhiên. Vãn bối còn phải tiếp dẫn các đạo hữu và tiền bối khác. Xin được cáo lui trước." Hoàng Ẩn cung kính vòng tay chào Lâm Hiên.

Lâm Hiên khoát tay áo khiến Hoàng Ẩn như được đại xá. Vội vàng lui ra phía sau. Lâm Hiên lại nhìn vào trung tâm động phủ.

Ở nơi đó có dựng một tòa thạch đài cao. Là dùng pháp thuật tạo mà thành.

Lâm Hiên từ từ tới thạch đài. Không ít kẻ liếc mắt sang hắn. Trong số mấy trăm người này đại bộ phận đều là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Ngưng Đan Kỳ cao thủ chỉ có lưa thưa vài mạng.

Lập tức có một thị nữ dung nhan mặn mà tới nghênh đón hắn. Trên này có bày tám cái trường kỷ tinh xảo vô cùng, là làm từ đàn tượng mộc mà thành.

Trên thạch bàn còn có bày ra linh trà cùng một số loại linh trái, tỏa ra linh khí nhàn nhạt.

Hiển nhiên là tiếp đón long trọng, khác với đám Trúc Cơ Kỳ tu sĩ một trời một vực.

Lâm Hiên ngồi xuống cái trường kỷ còn trống duy nhất. Bảy cái trước đều đã có người ngồi. Sáu nam nhân và một nữ nhân. Điều này cũng không là có gì là lạ. Ở tu tiên giới. Nam tu sĩ có thể có Ngưng Đan đã là trong một vạn người, nữ tu có thể ngưng đan thành công thật ít tới cực điểm.

Đám tu sĩ đang ngồi thấy Lâm Hiên đi vào thì biểu hiện bộ dáng khác nhau.

Có người thì khẽ cười nhẹ. Người khác thì gật đầu hữu nghị. Có kẻ thì hếch mắt lên nhìn trời. Cũng có một vài ánh mắt thăm dò địch ý.

Lâm Hiên vẫn với bộ mặt hững hờ khẽ đáp lễ rồi ngồi xuống. Rất nhanh nửa canh giờ trôi qua trong tiếng bàn tán.

Đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện. Một trung niên nho sinh bay lên thạch đài. Hắn giơ cao đôi song thủ ôm quyền hướng ra tứ phía nói: " Tại hạ là Liệt Hải Bằng. Hoan nghênh các vị tới tham gia đấu giá hội của Thất Tuyệt Thiên chúng ta. Bây giờ các đồng đạo đã đến tới tám chín phần. Các vị còn lại có lẽ có công chuyện. Vậy đấu giá hội bây giờ sẽ bắt đầu."

Đám tu sĩ sớm đã không còn kiên nhẫn chờ đợi. Âm thanh phía dưới bắt đầu trở nên huyên náo. Liệt Hải Bằng đi tới bên cạnh một nữ tu khẽ ra hiệu.

Nữ tu này dung nhan khá xinh đẹp. Mặc dù chỉ là Linh Động Kỳ tu sĩ nhưng có không ít ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng.

Tuy nhiên sau đó các ánh mắt lập tức đảo xuống cái khay ngọc được phủ bằng nhiễu đỏ mà nàng đang cầm.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua khay ngọc này. Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, không thăm dò ra trên khay chứa bảo vật gì. Xem ra tấm nhiễu đỏ cũng không phải là vật bình thường.

Tiếng kinh ngạc bốn phía cũng nổi lên. Hiển nhiên rất nhiều tu sĩ gặp tình trạng tương tự như Lâm Hiên.

Trên mặt Liệt Hải Bằng lộ ra chút tiếu ý nói "Các vị đạo hữu. Bây giờ bổn hội đem đấu giá đồ vật thứ nhất. Là một món cực phẩm Linh Khí."

Cực phẩm Linh Khí?

Nghe lời tuyên bố của Liệt Hải Bằng, mấy Ngưng Đan Kỳ tu sĩ vẫn không nói gì nhưng đại bộ phận Trúc Cơ Kỳ tu sĩ khá ngạc nhiên xôn xao.

Cực phẩm linh khí mặc dù quý hiếm nhưng có thể xuất hiện ở các phường thị lớn. Chỉ cần có đủ tinh thạch có thể mua được không mấy khó khăn.

Quan sát cử chỉ nét mặt của đám tu sĩ một hồi. Liệt Hải Bằng vẫn ung dung mỉm cười. Dường như hắn đã dự liệu được việc này.

Hắn đưa tay gỡ lấy tấm nhiễu đỏ. Trên ngọc khay xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu lam.

" Các vị đạo hữu hãy nghe ta nói. Lam Băng Kiếm này không phải là Linh Khí thông thường. Chính là do thượng cổ tu sĩ luyện chế. Đã trải qua trăm vạn năm mới lưu truyền tới nay."

Cổ Linh khí?

Đám tu sĩ lúc này mới có hứng thú. Không ít Trúc Cơ Kỳ tu sĩ đã nghiêng mình lắng nghe.

"Với lại, người chế tạo kiếm phải là tu sĩ Ngưng đan. Căn cứ theo suy đoán của bổn hội. Vị thượng cổ tiền bối kia hẳn là sau khi luyện chế bổn mạng pháp bảo thì dư ra một tài liệu thu thập, sau đó đem luyện chế thành Lam Băng Kiếm này. Bên trong kiếm có Đồng Tinh cùng Ngọc mẫu, tỉ lệ không ít hơn năm phần."

Lần này ánh mắt các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều lộ vẻ ham muốn. Linh Khí này được gia cố thêm tài liệu pháp bảo. Bất luận là độ cứng sự sắc bén đều vượt xa Linh khí thông thường.

"Lên!"

Liệt Hải Bằng lại hướng về phi kiếm chỉ một cái. Lam Băng Kiếm lập tức bay lên không trung.

Sau đó song thủ của hắn bắt quyết, một lát lại đẩy ra một đạo bạch hỏa.

Là Tiên thiên chân hỏa!

Tu vị của Liệt Hải Bằng đã là Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn. Tự nhiên Tiên Thiên chân hỏa đã luyện đến mức cực điểm.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra. Bạch hỏa lập tức đem Lam Băng Kiếm bao phủ vào trong. Nhưng sau một thoáng thì chuyện lạ lùng đã xảy ra. Lam Băng Kiếm chợt hiện ra giữa không trung, không có dấu hiệu tổn hao gì mà ngược lại còn đóng băng đạo bạch hỏa kia.

"Ồ?"

Các Trúc Cơ Kỳ tu sĩ lộ rõ vẻ xúc động. Đóng băng tiên thiên chân hỏa! Thần thông của Cổ Linh khí này thực có chút tà môn!

"Lam Băng Kiếm này ra giá hai ngàn hạ phẩm tinh thạch. Mỗi lần báo giá không dưới năm mươi."

Liệt Hải Bằng còn chưa dứt lời. Các tu sĩ phía dưới đã ào ào tranh đoạt.

"Hai ngàn không trăm năm mươi."

"Hai ngàn một trăm năm mươi."

Sau một hồi ầm ỹ. Cuối cùng Lam Băng Kiếm đổi lấy ba nghìn năm trăm hạ phẩm tinh thạch, do một thanh niên Trúc Cơ trung kỳ thu được.

Tu vị người này chỉ trung bình nhưng lộ vẻ tài đại khí thô. Xem ra nhất định có thế lực chống lưng.

Mà đám tu sĩ phía dưới bắt đầu hưng phấn. Đồ vật khai vị đấu giá đã bất phàm như thế. Phía sau nhất định còn nhiều bảo vật trân quý a!

Qua một lát có một thị nữ dâng đến một khay ngọc khác, Liệt Hải Bằng lại tiếp tục giới thiệu:

"Lần này đấu giá là trứng của Hỗn Nguyên Thú nhị cấp."

Các tu sĩ phía dưới một lần nữa hỗn loạn. Lần đấu giá này xuất hiện những vật phẩm cực kỳ quý giá. Trứng yêu thú cấp hai vốn là khó gặp vô cùng, thậm chí còn hơn cả đan dược và pháp bảo.

Tuy nhiên Lâm Hiên cũng không mấy mặn mà. Lần trước tại Thanh Diệp Sơn, thu hoạch của hắn đã vượt xa mong đợi, vốn dĩ là không cần tranh chấp tới những tài liệu này.

Nhưng các tu sĩ khác dĩ nhiên tranh đoạt vô cùng căng thẳng, cuối cùng do một tu sĩ dáng người ục ịch đưa ra hơn hai vạn tinh thạch thu được Linh Thú trứng.

Kế tiếp lại xuất hiện vài món bảo vật quý giá khác. Lâm Hiên cũng không có ý xuất thủ, mục tiêu của hắn là tìm linh đan hoặc công pháp chữa thương cho Nguyệt Nhi.

"Tiếp theo đấu giá là Âm linh đan." Liệt Hải Bằng lấy ra một bình ngọc đưa ra trước tầm mắt của mọi người.

Âm linh đan?

Hầu như tất cả tu sĩ đều lộ ra vẻ ngỡ ngàng, loại đan dược này mới nghe nhắc tới lần đầu.

"Âm linh đan chính là dùng vài loại vật chí hàn trong thiên địa luyện chế thành. rất có hiệu quả chữa thương cho âm hồn quỷ vật. Các vị nếu có quỷ nô thì vật này không thể bỏ qua." Liệt Hải Bằng giới thiệu.

Nhưng khác với khi nãy, lần này đại bộ phận tu sĩ đều khá trầm lặng. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nghị luận khe khẽ.

"Bỏ đi, Âm linh đan này mặc dù hiếm thấy nhưng chúng ta đâu có quỷ nô."

" Với lại yết giá năm nghìn tinh thạch. Bên trong cũng có mười viên mà thôi. Cho dù là đan dược tăng tiến tu vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ cũng chưa từng nghe nói trân quý đến chừng này. Làm như chúng ta là coi tinh thạch là lá rừng hay sao?"

"Hừ. Ngươi muốn tìm cái chết sao. Thất Tuyệt Thiên hận nhất là có người phỉ báng danh dự bọn họ. Một khi phát hiện thì một Trúc cơ trung kỳ nhỏ nhoi như ngươi liệu có thoát được không?"

Tu sĩ vừa bình phẩm nghe mà trở nên hoảng sợ. Miệng im như thóc không thấy nói năng gì nữa.

Hai tu sĩ thảo luận những điều này cũng là ý nghĩ của đại bộ phận tu sĩ ở đây. Âm linh đan cho dù có công hiệu thần kỳ nhưng không có quỷ nô thì không có tác dụng. Huống chi năm nghìn hạ phẩm tinh thạch thật quá mắc.

Một hồi lâu cũng không thấy có ai ra giá. Liệt Hải Bằng có vẻ thất vọng, dặn dò người thị nữ kia đem đi.

Lâm Hiên đưa tay giơ lên: "Chậm đã, Âm linh đan này hãy bán cho ta."

Liệt Hải Bằng hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt đảo qua trên người Lâm Hiên thì lộ vẻ mặt cung kính nói: "Tiền bối muốn đan dược này, thật là tốt! Chỉ là năm nghìn tinh thạch, người tuyệt sẽ không hối hận."

Lâm Hiên mỉm cười, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra năm mươi khối trung phẩm tinh thạch đưa tới, Liệt Hải Bằng vội dặn thị nữ đem đan dược đến Lâm Hiên.

Sau khi quan sát một chút, hai bên đều khá hài lòng.

Lần đầu mới thấy đan dược này nên chưa phân biệt được chân giả. Lâm Hiên trầm lặng đem thần thức thả ra nghe ngóng tin tức chung quanh, Thất Tuyệt Thiên quả là đưa ra hàng thật giá thật, đến thời khắc cuối hắn mới mở miệng

Chỉ cần đan được này có khôi phục một phần thương thế của Nguyệt Nhi, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không tiếc tinh thạch.

Đấu giá hội lại tiếp tục.

Sau khoảng hai canh giờ, Liệt Hải Bằng ôm quyền nói: "Các vị đạo hữu, toàn bộ tài vật của bổn hội lần này đã bán ra. Đa tạ chư vị đã đến dự. Lần tiếp theo cử hành đấu giá hội, xin các vị tiếp tục cổ vũ cho."

"Cái gì? Hội giao dịch đã kết thúc?"

"Không phải nói còn có bán ra quỷ nô sao?"

Các tu sĩ ngạc nhiên khẽ khẽ ghé tai nhau nghị luận, nhưng Liệt Hải Bằng xem như không thấy, cứ như vậy đi xuống.

Đám tu sĩ bị một phen thất vọng nhưng cũng không dám phát tác, Thất Tuyệt Thiên truyền thừa trên vạn năm, thực lực thâm sâu khôn lường, nào ai dám to gan dám gây chuyện.

Lâm Hiên đã thu được Âm linh đan, không nhiều lời đang chuẩn bị rời đi thì bỗng một âm thanh thánh thót vang tới tai hắn.

"Tiền bối, xin người chậm đã."

Lâm Hiên khẽ quay đầu lại, đã thấy một thiếu nữ vận cung trang đang với theo hắn. Thiếu nữ thi lễ một cái rồi nhu mì mở miệng : "Tiền bối, chủ nhân nhà ta có chuyện tương mời, người phái tiểu nữ hân hạnh đón tiếp người."

"Có chuyện?" Lâm Hiên liếc mắt sang dò xét thiếu nữ rồi lạnh lùng nói: "Bản nhân không có quan hệ cùng quý chủ nhân, ta không có hứng thú."

Hiện tại việc trị thương cho Nguyệt Nhi là hàng đầu, Lâm Hiên tự nhiên không muốn dây dưa cùng kẻ khác.

"Tiền bối, xin người nán lại một chút, chẳng lẽ người không muốn biết, vì sao lần này hội giao dịch không bán ra quỷ nô?" Thấy Lâm Hiên sắp sửa rời đi, sắc diện của thiếu nữ hiện vẻ lo lắng vội mở miệng truyền âm.

"Ồ?" Lâm Hiên dừng bước dường như có chút do dự, thiếu nữ thấy vậy khẩn khoản mở miệng: "Tiền bối người yên tâm, chủ nhân nhà ta tuyệt không có ý xấu, ngược lại có thể có lợi ích cho người, xin người cùng tiểu tỳ tới Trúc Lâm Hiên phía trước."

"Được rồi, phiền ngươi dẫn đường phía trước."

Lâm Hiên đương nhiên không phải ham lợi ích, càng không có hứng thú mua quỷ nô, nhưng Thất Tuyệt Thiên nổi danh như vậy, hắn cũng muốn xem trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì. Nhân tiện có thể dò la một chút manh mối về Âm hồn Cốc.

Tuy là đi vào địa bàn xa lạ nhưng với tu vị của hắn bây giờ, cộng thêm các bảo vật hộ thân. Chỉ cần không gặp phải Nguyên Anh kỳ lão quái, cho dù là Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn cao thủ, Lâm Hiên cũng nắm chắc thoát thân tới bảy tám thành.

Thiếu nữ thấy Lâm Hiên đáp ứng thì nhẹ nhàng thở ra rồi lại thi lễ một cái: "Tiền bối, xin mời theo tiểu tỳ."

Lâm Hiên hờ hững gật đầu. Thiếu nữ kia cũng xem như là đương nhiên, Ngưng Đan Kỳ tu sĩ đều có tính tình cao ngạo.

Đi theo cung trang thiếu nữ, Lâm Hiên mới phát hiện thêm, địa đạo này quả là rộng lớn vô cùng. Đường đi tựa như các mạng nhện đan lại. Trên dọc đường hắn đều cẩn thận dùng thần thức lưu lại dấu vết.

Đi khoảng chừng một tuần trà thời gian, phía trước chợt lóa lên ánh sáng. Lâm Hiên quan sát cảnh vật trước mặt thì ngạc nhiên vô cùng.

Đọc truyện chữ Full