"Thiếu gia. Khi nào thì ngươi tính đi tìm vị Tần tiên tử kia?"
Âm thanh êm dịu truyền đến bên tai Lâm Hiên. Tự nhiên là âm hồn thiếu nữ tinh nghịch kia. Nàng cùng Lâm Hiên tâm thần tương thông. Việc của Lâm Hiên và Tần Nghiên đương nhiên là nàng rõ ràng.
"Đi tìm nàng làm gì?"
Thần sắc Lâm Hiên lạnh nhạt thờ ơ nhưng điệu bộ này của hắn không chút hiệu quả đối với Nguyệt Nhi.
"Thiếu gia của ta, ngươi đừng giả bộ có được không. Ta không tin ngươi với nàng thật sự là không có tình ý gì!"
Lâm Hiên nhíu mày có chút lúng túng nói: "Không phải thế, ..."
Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu (1). Luận về tài mạo và tư sắc, Tần Nghiên xứng là tuyệt đại giai nhân hiếm gặp. Nếu như nói hiện tại Lâm Hiên không còn chút cảm giác nào đối với đại mỹ nữ này thì thật là lừa mình dối người.
Ban đầu ở Phiêu Vân Cốc hai người tuy là đồng môn nhưng trong mắt chúng tu sĩ, một người là thiên kiều chi nữ người còn lại là ngốc trung chi ngốc. Hai người lại gần như không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ, lời cũng chưa từng nói qua câu nào.
Cơ duyên xảo hợp Lâm Hiên bất ngờ đạt được Lam sắc tinh hải một bước lên trời (2).
Mặc dù hắn hết sức giấu tài nhưng tại Khe Giản Dược lại cùng Vân trung tiên tử này tình cờ liên thủ kháng địch.
Sự tình về sau có điều kỳ lạ, khi Lâm Hiên quyết định rời môn phái đi U Châu làm một tán tu tự tại, thì trên đường hắn lại nhận được Truyền Âm Phù của Tần Nghiên, ước hẹn chuyện trăm năm nếu hai người có thể ngưng thành Nguyên anh. Điều này giải thích làm sao đây?
Lâm Hiên nghĩ mãi cũng không ra, Tần Nghiên vốn không phải là nhi nữ thường tình. Khi đó hắn cũng đâu có sự hấp dẫn gì với các nữ tử khác chớ nói chi là tuyệt đại giai nhân như nàng.
Trong lòng hắn luôn có nghi hoặc nhưng cũng như là rơi vào một giấc mộng uyên ương hồ điệp. Chỉ là hắn luôn phải bôn ba trong phong hiểm, đâu có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều đến chuyện này.
"Thiếu gia. Ý của người bảo là Truyền Âm Phù kia là giả?" Âm thanh của Nguyệt nhi lại kéo hắn về thực tại.
"Không... Đúng là âm thanh của nàng. Chỉ có điều là chuyện này thật là không nói lý gì cả" Lâm Hiên trả lời mà tâm tư dường như lạc lõng ở nơi nào.
Nguyệt Nhi cười khúc khích:" Thiếu gia của ta, ngươi căng thẳng như thế làm gì. Xem ra trong lòng ngươi quả nhiên đã có vị "Tiên tử ngự mây" kia rồi."
"Nói bậy nào, ta căng thẳng gì chứ?"
Bàn đến chuyện này, với tâm cơ của Lâm Hiên mà sắc mặt cũng đỏ lên như vừa thưởng thức một loại hảo tửu. Lúc này bộ dáng ung dung trầm ổn của hắn như bay đi đâu hết.
Đành chịu không nói nổi tiểu nha đầu này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Chỉ có thể tự trách hắn bình thường quá nuông chiều nàng.
"Thiếu gia, còn chưa hết hết đâu. Cũng là nữ tử, ta lại có cảm giác ngươi cũng nhìn trúng vị Bích Vân Sơn Âu Dương tiên tử tài mạo song toàn kia nữa. Không biết đến lúc đó người sẽ lựa chọn sao đây?"
Đến nước này Lâm Hiên không thể thanh minh gì thêm. Tuy nhiên trong tâm trí của hắn lại không kìm được hiện lên dung mạo tú lệ của Âu Dương Cầm Tâm. Những lời Nguyệt Nhi không phải là không có căn cứ.
Hắn lắc lắc đầu đem những tâm tư này trục xuất ra ngoài.
"Được rồi Nguyệt đại tiểu thơ, bây giờ ta còn chưa nghĩ tới những điều này."
"Chưa nghĩ ngợi? Thiếu gia! Ta không tin tâm tư của ngươi đã gửi lại hết cho mấy lão lừa trọc (3) kia đâu".
Lâm Hiên đã phần nào vẻ khôi phục ung dung, chậm rãi mở miệng : "Nguyệt Nhi, cô cũng biết, ta toàn tâm toàn ý theo đuổi thiên đạo, nào có tâm tình luyến ái chuyện hồng trần."
"Thiếu gia, lời này của ngươi thật sự nghĩ một đàng nói một nẻo." Nguyệt Nhi bĩu môi, cũng không để cho Lâm Hiên chút thể diện nào: "Ai nói tu tiên giả nhất định phải tuyệt tình! Theo ta được biết công pháp song tu trừ Phật môn, còn lại hai nhà Đạo Ma đều không hề không ảnh hưởng tu hành, ngược lại còn có thể khiến tu vị càng thêm tinh tiến thần tốc."
"Ừm. Nói cũng có đạo lý tuy vậy cũng không hoàn toàn rõ ràng."
Nguyệt Nhi hơi giật mình trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Bàn về phu thê song hợp thì thái dương sinh thiếu âm, thái âm sinh thiếu dương. Âm dương tương hỗ quả thật cũng phù hợp thiên đạo. Tuy nhiên ta đã xem rõ trên điển tịch. Đối với tu tiên giả mà nói, song tu đều có lợi và hại nhất định. Trước Nguyên Anh kỳ thì song tu mặc dù có trợ giúp tu vị tinh tiến nhưng cơ bản là lợi không bù được hại. Nhưng sau Nguyên Anh kỳ thì...."
"Như thế nào?"
"Đương nhiên lợi ích nhiều hơn, khiếm khuyết thì không đáng kể."
"Ồ. Vậy sau khi thiếu gia ngưng tụ Nguyên anh thành công. Chắc không cần phải cân nhắc chọn lựa nữa..." Ánh mắt Nguyệt Nhi lộ ra chút giảo hoạt.
"Càng nói càng thái quá. Một tiểu nha đầu nhỏ nhoi sao thảo luận đến những điều này!" Lâm Hiên cười mắng một câu.
Nguyệt Nhi lúc này mới tỉnh lại, lập tức hổ thẹn tới đỏ hồng cả khuôn mặt. Dạo này nàng và thiếu gia đều nói mà không nghĩ ngợi. Nghĩ đến những điều vừa rồi, lần nữa dung mạo hiện lên ánh hồng như mặt nước dòng sông buổi ráng chiều.
Nhất thời không gian im ắng trở lại, nửa ngày cũng nghe âm thanh Nguyệt Nhi. Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Hóa ra tiểu nha đầu này đã biết thẹn thùng rồi sao.
Một lát sau chân mày Lâm Hiên cau lại, sắc mặt lại trở nên âm trầm. Lâu như vậy còn chưa thấy Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm quay lại. Chẳng lẽ ở trấn nhỏ của phàm nhân này hai nàng còn gặp nguy hiểm gì sao?
***
Lại nói bên kia, lúc này Hứa Giai đã tỉnh lại.
Nàng vươn tay ngọc sờ sờ lên trán. Chỉ cảm giác trong đầu nặng như có tảng đá, tâm thần hỗn loạn như vừa ra khỏi mê cung.
"Đúng rồi yêu nhân ma đạo kia...".
Đột nhiên nàng như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến. Xoay người đứng dậy đồng thời tay ngọc giơ lên, kiếm tiên đỏ rực như cá tung tăng bơi ra xoay quanh thân thể mềm mại.
Nhưng chung quanh lại yên ắng lạ thường nào thấy bóng dáng địch nhân.
Nhất thời Hứa Giai không khỏi ngẩn ngơ. Nghĩ lại lần này ra ngoài, ở một nơi hoang sơn, ngẫu nhiên nàng phát hiện được một gốc nhân sâm ngàn năm. Trong lòng hết sức vui mừng, đang định nhanh chóng đem tới phường thị đổi lấy không ít tinh thạch.
Vốn là phúc duyên lớn lao nhưng không ngờ lúc vừa thu vào lại để một tên ma đạo tu sĩ nhìn thấy.
Đối phương tu vị vốn hơn nàng. Lại thấy nàng không có bạn hữu liền nổi tà tâm giết người cướp bảo.
Nàng cùng tên này vừa đánh vừa chạy đã ba ngày. Về sau bởi vì pháp lực khô kiệt từ trên không trung té xuống.
Vì sao nàng lại còn chưa bị tên kia sát diệt? Ký ức về sau sao lại chỉ còn một mảng trắng?
Rồi nàng kiểm kê lại bảo vật, Nhân sâm và Linh khí đều còn mà lại có thêm một cái túi nhỏ. Hứa Giai tò mò mở ra. Trong hào quang sáng chói mắt thì ra là mấy trăm tinh thạch.
Chuyện này quả thực vô cùng kỳ lạ. Trong lúc đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Quá nửa ngày cuối cùng Hứa Giai lắc đầu vứt bỏ chuyện này. Cho dù có kì lạ nhưng cái chính là nàng đã giữ được mạng nhỏ, đồng thời được thêm mấy trăm tinh thạch. Có lẽ đây là trong tiên duyên truyền thuyết!
Nữ tử này cũng có chút thành tâm. Trong phạm vi vài dặm nàng không cảm ứng được khí tức sinh linh nhưng vẫn quỳ xuống hướng lên lão thiên bái lạy ba cái.
"Tiểu nữ tử không biết là tiền bối nào ra tay tương trợ. Đại ân đại đức của người nhi nữ vô cùng cảm kích."
Rồi nàng thu dọn hành lý, hóa thành một đạo hồng quang chậm rãi bay quanh nơi này một lúc rồi mới nhằm phía xa phá không mà đi.
***
Gần như là khi Hứa Giai tỉnh lại. Lâm Hiên đã dừng độn quang hạ xuống cạnh trấn nhỏ .
Trấn này không lớn nhưng khá sạch sẽ, phòng ốc hai bên đường sáng ngời giàu có đông đúc.
Trên đường phố người rất nhiều đi đường nhưng đại bộ phận đều mang vẻ mặt đau buồn.
Ở trong trà lâu tửu quán khe khẽ có tiếng xì xầm bàn tán, với thần thức Lâm Hiên muốn nghe những điều trên tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Kết quả phần lớn là những lời như "Âm hồn", "Xâm phạm", "Chạy nạn". Lâm Hiên lắc đầu cười khổ, xem ra không chỉ là tu sĩ mà với phàm nhân, đây càng là một trận hạo kiếp vô cùng lớn.
"Thiếu gia."
Lâm Hiên vừa mới tiến vào trấn nhỏ, bên tai hắn đã truyền đến âm thanh êm tai rồi Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm xuất hiện ở trước mặt.
Lâm Hiên nhíu mày nhìn hai thiếu nữ: "Sao vậy, hai ngươi đã gặp chuyện gì?"
Hai thiếu nữ mặc dù chưa bị đứt một sợi tóc nhưng khí tức trong cơ thể có chút hỗn loạn, hiển nhiên đã từng động thủ cùng người.
"Vận khí không tốt lắm nên gặp vài tên tiểu tặc, tuy nhiên đã bị chúng ta giải quyết." Lục Doanh Nhi khẽ vuốt tóc cung kính trả lời.
Lâm Hiên cũng không có hỏi tỉ mỉ, để hai thiếu nữ rèn luyện thêm kinh nghiệm cũng tốt.
Chỉ là nơi này khá hẻo lánh lại liên tiếp gặp tu tiên giả ở đây, như thế là có điều khác lạ.
"Không có việc gì thì tốt, hai ngươi đã rõ nơi này là địa phương nào chưa?"
"Bẩm thiếu gia, nơi này kêu là Thiên Ngân Trấn ở phía đông nam U Châu, cách Linh Dược Sơn chừng khoảng một vạn dặm." Mặc dù tuy có chậm trễ nhưng hai thiếu nữ đã thăm dò tin tức rõ ràng, hành sự chu đáo khiến cho Lâm Hiên hết sức hài lòng.
"Một vạn dặm? Hơi xa một chút nhưng không sao, chúng ta đi thôi!" Lâm Hiên cũng không có ý định ở ở đây lâu, hai thiếu nữ nhu thuận gật đầu theo phía sau hắn.
Qua thời gian chừng một tuần trà đã đi ngoài trấn nhỏ, Lâm Hiên đột nhiên dừng bước chậm rãi xoay người nói: "Các hạ theo dõi chúng ta lâu như vậy, phải chăng là nên hiện thân mới đúng."
Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm cũng không ngạc nhiên, lộ ra như vẻ cười mà như không phải cười.
"Không hổ là tiên sư đại nhân, chút võ công đánh chó mắng mèo của tiểu nhân quả thực như múa rìu trước cửa Lỗ Ban."
Một âm thanh có chút phiền muộn truyền đến tai, rồi bóng người chợt lóe. Một nam nhân toàn thân vận áo bào đen từ đàng xa lướt qua đây.
Thân pháp người này cũng huyền diệu, tựa như một con điểu lớn đang bay, đáng tiếc là đừng nói Lâm Hiên mà là Lục Doanh Nhi hay Lưu Tâm cũng không để vào trong mắt.
"Các hạ chỉ là một phàm nhân, theo dõi chúng ta có dụng ý gì?"
Trong lòng Lâm Hiên khá tò mò, người này nhìn qua đã hơn tứ tuần nhưng khí thế bất phàm, huyệt Thái Dương cao gồ lên, toàn thân cơ bắp nổi vồng tựa như một con liệp hổ khỏe đẹp, chính là hảo thủ võ công nội ngoại kiêm tu.
Đáng tiếc phàm nhân kém quá xa tu tiên giả, Lâm Hiên nếu muốn giết hắn cũng tựa như bóp chết một con kiến hôi mà thôi. Người này can đảm như vậy chắc chắn sẽ có đại sự gì.
"Tiên sư đại nhân thứ tội, tiểu nhân là Trương Tam. Không phải cố ý mạo phạm mà là phụng mệnh chủ nhân nhà ta, đến mời tiên sư đại nhân giá lâm một chuyến."
"Chủ nhân của ngươi?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, ánh mắt đối phương không giống như đang nói dối. Tuy thế Lâm Hiên đâu có tâm tình dây dưa cùng một phàm nhân ở chỗ này, lắc đầu nói: "Ta bất kể chủ nhân ngươi là ai, Lâm mỗ không có hứng thú, không cần uổng phí tâm cơ nữa."
Nói xong toàn thân phát ra thanh quang đang muốn độn quang rời đi.
"Tiên sư đại nhân xin chậm bước, chủ nhân nhà ta mặc dù là phàm nhân nhưng tổ tiên lại là tu tiên giả đại thần thông, tiên sư nếu như chịu tới nhất định là nhận được chỗ tốt không thể tưởng được."
"Chỗ tốt không thể tưởng tượng?" Lâm Hiên sờ cằm: "Các hạ nói lời này cũng có phần đao to búa lớn, Lâm mỗ mặc dù không phải là danh tiếng hiển hách nhưng cũng không phải là tán tu, tài liệu tinh thạch tầm thường tại hạ nhìn chỉ thêm chướng mắt."
"Tiên sư thật khéo nói, chủ nhân ta mặc dù giàu có nhưng chỉ là đối với thế tục mà thôi. Có điều ta cam đoan lợi ích người thu được không phải là nhỏ." Trương Tam mỉm cười vô cùng tự tin nói.
"Ồ?".
Lâm Hiên bắt đầu có chút hứng thú nói : "Các hạ võ công không tồi, không ngờ miệng lưỡi cũng lợi hại không kém. Cũng được, ta đi theo ngươi lần này, hy vọng đừng khiến Lâm mỗ thất vọng, nếu không..."
"Tiên sư yên tâm, lá gan chúng ta lớn đến cỡ nào mà dám lường gạt ngườii."
"Dẫn đường."
Lâm Hiên im lặng rồi đầy vẻ hờ hững, Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm tự nhiên không có ý kiến.
Lâm Hiên vốn có chút tò mò, một phàm nhân ở trước mặt tu sĩ lại như tự tin cỡ này, chẳng lẽ trong tay bọn họ thực có bảo vật nghịch thiên hay sao?
Lâm Hiên cũng từng nghĩ qua có thể đối phương là cố làm ra vẻ huyền bí, thiết hạ cạm bẫy. Nhưng có câu tài cao thì đảm lược cũng lớn. Thần thông của hắn hiện tại chỉ dưới các Nguyên anh lão quái, nhưng nếu các lão muốn đối phó hắn thì sẽ trực tiếp tới tìm chứ còn làm ra cái việc vẽ rắn thêm chân làm gì.
Lại nói Trương Tam thi lễ một cái rồi thân hình nhoáng lên giống như một làn khói xanh lướt ra phương xa, với khinh công này mà nói ở thế tục quả thật không tầm thường.
Lâm Hiên liếc hai thiếu nữ một cái, cả ba người chỉ phát huy khinh thân thuật, dưới chân điểm một cái người đã bay xa mấy chục trượng. Tư thế đẹp đẽ như phượng hoàng mà tốc độ nhanh hơn cả liệt báo.
Thấy thế Trương Tam thở dài, trong mắt hiện lên chút uể oải, hắn vốn là kỳ tài luyện võ, công lực cùng bản lãnh bây giờ đã đủ xưng là nhất đại tông sư.
Hơn hai mươi năm trước hắn luôn sảng khoái ân cừu, độc bá nhất phương, tâm cao khí ngạo tự mãn anh hùng.
Về sau bởi do gian nhân hãm hại nên hắn như du long mắc nơi nước cạn, may là được chủ nhân tương cứu, hắn mang ơn tái sinh nguyện làm đầy tớ.
Mặc dù thân phận biến đổi nhưng với một thân ngông nghênh khi trước, ánh mắt hắn luôn cao ngạo nhìn thế tục. Đâu biết về sau tới nhà chủ nhân lại nghe nói thế gian này còn có tu tiên giả gì đó.
Cái gì mà phi phiên độn địa di sơn đảo hải, trong lòng hắn kinh ngạc lại nửa tin nửa ngờ. Nếu thực sự lợi hại như vậy há không phải lực đại thần tiên sao?
Nhưng hôm nay một nam hai nữ này chỉ mới hơn hai mươi, dáng vẻ trói gà không chặt hiển nhiên chưa từng luyện võ, trên người càng không có chân khí dao động nhưng thấy bọn họ cử trọng nhược khinh, khinh công vô thượng như vậy hiển nhiên chính là cảnh giới thiên đạo cao thủ trong võ lâm truyền thuyết.
Xem binh biết tướng, xem chữ biết thầy. Quả thực chỉ là một chút bản lãnh nhỏ nhoi của họ mà đã kinh hãi thế tục thế này, có thể thực lực của họ phải đến cỡ nào.
Ban đầu chủ cẩn trọng dặn dò, khi thấy mấy vị tiên sư nhất định phải vạn phần cung kính, tuyệt đối không thể có chút đắc tội, trong lòng hắn vốn chưa phục, nhưng bây giờ...
Không thể không thừa nhận những tu tiên giả này bản lĩnh tuyệt cao, phàm phân không bao giờ với tới được.
Trương Tam trong lòng phiền muộn nhưng động tác không chậm chút nào, rẽ trái rồi rẽ phải, đi khoảng bảy tám dặm thì phía trước xuất hiện một tòa trang viên.
Chỉ thấy nơi đây cảnh sắc thanh nhã, bốn phía là tùng trúc xanh biếc, bên cạnh còn có một cái hồ nhỏ.
Lâm Hiên đem thần thức phát ra, rõ ràng từng cọng cây ngọn cỏ trong phạm vi vài dặm. Nơi đây vốn không có tức khí của tu tiên giả.
Tòa trang viên tuy không lớn lắm nhưng được xây vô cùng tinh xảo, trong mắt Lâm Hiên hiện một tia tán thưởng.
"Tiểu lão nhân Trương Hữu Phúc tham kiến tiên sư đại nhân."
Vừa mới bước vào trúc lâm đã gặp một lão giả mặt mũi hồng hào như hài nhi, người này nhìn qua đã gần thất tuần nhưng tinh thần quắc thước. Trong phàm nhân, những người khí độ như lão vốn không nhiều.
Trương Tam lộ ra vẻ cung kính, xem ra lão giả này chính là chủ nhân của hắn.
Lâm Hiên chỉ khẽ gật đầu nhưng chưa nói gì.
"Xin mời Tiên sư đại nhân, trong trang viên đã chuẩn bị yến tiệc, thỉnh người nghỉ tạm, tiểu lão nhân sẽ thưa lại nguyên nhân đã quấy rầy tiên sư."
Trương Hữu Phúc này cũng là nhân vật nhanh nhẹn, biết các tiên sư không muốn ở những nơi này lãng phí thời gian nên đem lời này nói ra.
Dưới sự cung kính dẫn dắt của lão Lâm Hiên đi tới một lầu các tinh xảo, trên bốn vách tường còn treo không ít thư họa tinh mỹ.
"Doanh nhi, Tâm nhi hai ngươi cũng ngồi xuống đi!"
"Dạ, thiếu gia."
Hai thiếu nữ thi lễ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiên, còn Trương Hữu Phúc thì căn bản không dám ngồi, dù sao địa vị phàm nhân và tu tiên giả là hoàn toàn cách biệt.
Chỉ chốc lát sau chúng thị nữ đã nối đuôi nhau đi vào dâng các loại mỹ vị, mỗi một loại đều tỏa ra mùi thơm xông vào mũi khiến người ta phải hít hà.
Lâm Hiên sớm đã ích cốc nhưng thỉnh thoảng nếm thử mỹ vị nơi thế tục cũng là một thú vui.
"Các tiên sư xin dùng bữa, các món ăn này là dùng nguyên liệu do trù sư nổi danh nhất trăm dặm quanh đây chế biến ra, hương vị đương nhiên không kém." Trương Hữu Phúc vuốt vuốt râu có vẻ hài lòng.
Lâm Hiên nhón đũa gắp một miếng Thần Lộc nướng, mùi vị quả thật thơm ngon. Một lát sau buông đũa xuống nói: "Các hạ mời Lâm mỗ tới đây cũng không phải để ăn bữa tiệc này chứ. Rốt cuộc nguyên do như thế nào, không cần quanh co mau nói cho rõ."
"Tiên sư đại nhân quả nhiên sảng khoái, tiểu lão nhân mời ba vị tới đây đích thực có một chuyện muốn tương cầu. Nhưng tiên sư yên tâm, tiểu lão nhân tuyệt đối không dám để cho ngườii không vừa lòng, trước tiên sẽ lấy ra bảo vật gia truyền."
"Ồ, các hạ nói nghe được lắm. Lâm mỗ có chút hiếu kì, trong tay một phàm nhân lại còn có vật tại hạ cần sao, nếu như là nói giỡn ta thì..." Lâm Hiên nói đến phía sau, âm thanh băng lạnh ẩn lộ ý uy hiếp.
"Tiên sư xin chớ đa nghi, tiểu lão nhân nào dám trêu chọc đại nhân, không dám gạt tiên sư, tổ tiên nhưng cũng là đồng đạo với người, với lại thần thông không thấp." Trương Hữu Phúc vội vàng thanh minh.
"Những điều này ta đã nghe thuộc hạ ngươi nói qua, các hạ có thể mang cho ta thứ gì?"
"Cái này..." Trương Hữu Phúc đột nhiên phất tay một cái, không lâu sau có một nô tì áo xanh bưng tới một cái khay bạc.
Trên khay bạc có một cái hộp ngọc, trên nắp dán có một tấm phù sắc quang lưu chuyển, rõ ràng không phải là phàm vật.
"Vật này là do tổ tiên tiểu lão nhân lưu lại, từng có huấn thị nói bên trong có ẩn dấu bí mật của tu tiên giả. Hậu nhân chúng ta phúc mỏng, không có thêm tiên sư nào nên chưa từng chạm tới. Đại nhân nếu đáp ứng yêu cầu của tiểu lão nhân thì bảo vật này xin làm thù lao." Trương Hữu Phúc nhìn thoáng qua hộp gấm, có vẻ khá tiếc nuối.
Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững, nhẹ nhàng vẫy tay một cái. Hộp gấm kia đã bay đến lơ lửng trước người hắn.
Hộp này dài chừng một thước. Lâm Hiên nhìn thoáng qua tấm phù. Hắn ngửa bàn tay ra đã thấy một ngọn hỏa diễm xanh biếc hiện lên.
Lục phù chỉ ngăn cản được một lát đã bị luyện hóa. Lâm Hiên đem nắp hộp mở ra, bên trong có một cái ngọc giản xanh biếc.
Ngọc giản mười phần linh tính, rõ ràng là một cổ vật. Ánh mắt Lâm Hiên hiện chút kinh ngạc đem thần thức rót vào trong.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lên.
"Tiên sư, như thế nào rồi, người có vừa lòng về nó không?" Trương Hữu Phúc có chút căng thẳng mở miệng. Thực ra lão đâu rõ bên trong hộp gấm rốt cuộc là cái gì nên có chút thấp thỏm.
"Không tồi. Vật này với Lâm mỗ đích thực có chút công dụng. Các hạ cần chuyện gì? Chỉ cần không quá đáng ta sẽ thay các hạ làm thỏa đáng." Lâm Hiên đem ngọc giản thu vào túi trữ vật rồi ung dung mở miệng.
"Đa tạ tiên sư." Vẻ mặt Trương Hữu Phúc vui mừng nhưng lại trở nên thoáng lo âu, hắng giọng một cái rồi nói liền một mạch: "Là như vậy tiên sư. Ta thuộc họ Trương có nhân số không nhiều lắm. Đặc biệt đến đời lão phu này lại hiếm muộn. Cho đến bảy năm trước tiểu thiếp thứ chín cuối cùng mới sanh cho ta ra hai nhi nữ.
Ta đương nhiên là vô cùng yêu thương. Nhưng hai tiểu nữ thể chất kém cỏi thường xuyên đau ốm. Vài năm gần đây qua không biết bao nhiêu danh y, dùng bao nhiêu dược liệu quý hiếm nhưng không thấy chuyển biến khá hơn. Hơn một tuần trăng trước hai hài tử đáng thương đột nhiên lâm trọng bệnh, mắt thấy đã muốn rời lão phu mà đi."
Lâm Hiên và hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau. Thì ra đối phương hao tâm tổn lực là vì chuyện này.
"Các hạ cứ nói tiếp."
"Tổ tiên của tiểu lão nhân cũng tu tiên giả. Cho nên đối với thần thông của các tiên sư ta có hiểu một ít. Dược liệu thế gian đã không còn cứu được hai con ta, xin tiên sư đoái thương." Trương Hữu Phúc nói đến đây, đôi khóe mắt nhăn nheo đã rỉ ra hai giọt lệ, quỳ xuống bái Lâm Hiên như tế sao.
"Không cần phải nói nữa." Lâm Hiên phất tay đỡ lão dậy nói: "Lâm mỗ đã nhận lễ vật của ngươi, tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hãy dẫn ta đi xem."
"Đa tạ tiên sư".
Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững, còn tưởng rằng là đại sự gì chứ như thế này đối với hắn chỉ là một cái nhấc tay.
Hai hài tử này thiên sinh thể chất kém cỏi, lại đang thập tử nhất sinh nhưng chỉ cần trải qua dịch kinh tẩy tủy cộng thêm bồi nguyên đan có công hiệu khởi tử hồi sinh kết quả tự nhiên là vô cùng thuận lợi.
Đôi song sinh nhi nữ của lão giả vốnmắc chứng cửu âm tuyệt mạch. Nan chứng này ở thế tục chứng thật là không có thuốc nào có thể cứu chữa. Nhưng với thần thông Lâm Hiên bây giờ tự nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh cho hai nhi nữ này.
Chỉ là so với tưởng tượng thì hắn mất thêm chút công sức, sau khi tiêu hao vài hạt linh đan quý hiếm cảnh giới Ngưng Đan. Lâm Hiên còn thi triển thần thông dịch kinh tẩy tủy cho hai hài tử một lần.
Ban đầu hai hài tử vốn là chỉ còn một hơi thở. Qua nửa ngày thần sắc đã trở nên hồng hào mạnh khỏe lên, về sau hai hài tử này đương nhiên sẽ trường thọ, phúc duyên không phải nhỏ. Trương Hữu Phúc cao hứng vô cùng. Toàn gia đối với diệu thủ hồi xuân của Lâm Hiên vô cùng cảm phục.
"Vô cùng đa tạ đại ân của tiên sư, mời người ở lại tiểu phủ thêm một thời gian để ta còn bồi phụng."
"Không cần phiền phức như thế, có duyên ắt gặp lại."
Lâm Hiên nói xong hóa thành một đạo sáng xanh đem theo hai thiếu nữ phá không bay đi.
Nơi này cách Linh Dược Sơn khá xa, Lâm Hiên không chút chậm trễ bay liền một mạch, cho đến khi trời tối mới chọn một chỗ núi hoang sơn hạ xuống.
Hắn đem pháp bảo tế ra nhanh chóng mở ra một cái động phủ đơn sơ.
"Tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, sớm mai chúng ta lại lên đường."
"Dạ, thiếu gia".
Hai thiếu nữ cùng Lâm Hiên chia ra mỗi người vào một gian thạch thất. Quang hoa chợt lóe Nguyệt Nhi đã hiện thân. Tay ngọc nhẹ vung lên bắt pháp ấn đem một vòng cách âm bày ra.
"Cô định làm gì thế?"
"Thiếu gia, rốt cuộc trong ngọc giản kia ghi lại cái gì, dường như là rất ghê gớm a."
Nguyệt Nhi tò mò mở miệng.
"Làm sao cô biết?" Hiên cười cười như không.
"Nói giỡn, người ta không ngây ngốc. Nếu không phải thế sao thiếu gia lại tận tâm tận lực như thế. Ngươi cho hai hài tử ăn vào đan dược mà xa xỉ đối với cả Ngưng Đan Kỳ tu sĩ. Huống chi lại còn tự tay dịch kinh tẩy tủy cho bọn chúng."
"Ừm, nhãn quang khá tinh tế đó. Ngọc giản này quả thật không tầm thường. Ta cũng không ngờ trong tay một phàm nhân lại có bảo vật như vậy." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Chẳng lẽ là công pháp của thượng cổ tu sĩ?"
"Nha đầu ngốc. Ta đã kiêm tu chính ma lưỡng đạo sao lại bỏ gốc lấy ngọn đi tu luyện thần thông khác?"
"Vậy có thể là cái gì '" Nguyệt Nhi càng thêm tò mò.
"Trương Hữu Phúc kia từng nói qua tổ tiên của hắn cũng là tu tiên giả. Nhưng ta cũng không biết là tu sĩ đến từ nơi nào nữa."
"Lời này của thiếu gia là sao? Chẳng lẽ ngoài U Châu cùng Duyệt châu thì còn khác sao?" Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi hơi nhíu nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.
"Không sai, ngươi đã đoán đúng. Tổ tiên hắn quả thật là đã vượt trùng dương đến đây từ hải ngoại."
"Làm sao có thể?" Nguyệt Nhi kinh ngạc giương mắt: "Thiếu gia. Chung quanh Triệu quốc là tứ hải mênh mông vô bến bờ. Đến như Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không có bản lĩnh vượt qua. Trừ phi đối phương là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả. Nhưng cũng không đúng. Nếu như thật sự tiến giai Ly Hợp Kỳ thì sớm nên phi thăng Linh giới, ở lại Nhân giới làm gì?"
Nguyệt Nhi nói đến đây thì lắc đầu khó hiểu. Vấn đề này thật sự là quá kỳ quái.
"Ta gạt cô làm gì. Trong ngọc giản chứng thật là như thế ghi lại. Không tin thì cô xem đi."
Lâm Hiên nói tới đây thanh quang trong tay lóe lên. Nguyệt Nhi nhận lấy ngọc giản để ở giữa tâm mi.
Một lát sau sắc mặt nàng cũng trở nên ngưng trọng.
"Thực sự thế gian lại còn có việc này sao."
"Không sai. Vị cổ tu ở trong giản này cũng có mắt mũi dung mạo như chúng ta, cô thấy thế nào, bộ dáng của hắn cũng như đâu phải đang nói giỡn với hậu nhân." Lâm Hiên đưa tay vân vê cằm nói: "Nguyệt Nhi, cô đã hiểu ra chuyện này có nghĩa như thế nào chưa?".
"Đương nhiên." Nguyệt Nhi gật đầu chậm rãi nói: "Chúng ta có cơ hội rời khỏi U Châu này."
"Không sai." Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng: " U Châu hiện nay không phải là địa phương tu luyện tốt. Âm hồn đang thì đang tàn phá mà những thế lực tu sĩ lớn cũng đang dây dưa với nhau không rõ. Cho dù cuối cùng tu sĩ chúng ta có thể thắng trận hạo kiếp này nhưng không biết phải còn kinh qua bao nhiêu hiểm ác, còn có bao nhiêu tu sĩ hồn quy địa phủ."
"Cho nên thiếu gia muốn rời khỏi nơi này, tìm một nơi tu luyện an toàn hơn?"
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi lại cười khổ: "Nhưng nào có dễ dàng như vậy. Trong ngọc giản nói rất rõ ràng. Vị tiền bối này cũng là trong lúc vô tình vượt qua được đại dương."
Ở thời kỳ thượng cổ truyền tống trận có thể đưa người ngay lập tức đi xa vạn dặm.
Nhưng theo Lâm Hiên nghĩ, các đại dương bao quanh U Châu còn rộng hơn nhiều. Ít nhất là phải nghìn vạn dặm, thậm chí còn rộng đến không thể nghĩ ra.
Mặc dù có truyền tống trận cực đại cũng tuyệt đối không thể truyền qua. Muốn vượt đại dương chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Nhưng theo những lời của vị tiền bối trong ngọc giản này. Tu sĩ Nhân giới làm không được không có nghĩa là tu sĩ Linh giới không làm được. Từng có một vị tiền bối Linh giới nào xuống Nhân giới. Lại ở giữa các đại địa tìm được một vài khe hở không gian, thi triển đại thần thông thay đổi biến khe hở không gian này thành một dạng tương tự nhưtruyền tống trận siêu cấp.
Nhưng dù sao khe hở không gian cũng khác biệt rất lớn với truyền tống trận. Chỉ có thể truyền tống trong những điều kiện vô cùng hà khắc.
Hơn nữa còn khiến người hoảng sợ là khi dùng khe hở không gian để truyền tống thì xác suất thành công chỉ khoảng phân nửa.
Nếu như thất bại thì sẽ bị đưa đến không gian loạn lưu trong đại dương. Kết cục như thế nào có thể tưởng tượng ra. Lâm Hiên nghĩ tới mà thầm lạnh gáy. Đừng nói là hắn cho dù là tu sĩ Linh giới chắc hẳn cũng phải chết.
Khi tâm tình kích động trôi qua. Nghĩ tới những hiểm nguy trong đó, Nguyệt Nhi thở dài nói: "Thiếu gia, vậy người tính làm sao."
"Bây giờ nói những điều này còn quá sớm. Ta còn có rất nhiều sự tình cần làm. Ví như thu thập phương pháp chế luyện Thiên Trần Đan. Đan dược này có trợ giúp rất lớn khi ngưng tụ nguyên anh. Ta nhất định phải nắm trong tay." Lâm Hiên trong lòng đã có trù tính: "Tóm lại tình cảnh trước mắt đến đâu thì tính đến đó. Nếu như thế cuộc không quá bi đát thì tự nhiên ta cũng không cần mạo hiểm. Nếu nơi này thực sự quá nguy hiểm ta cũng đành mạo hiểm một phen".
Nói đến đây thì hai người bắt đầu tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau ba người lại tiếp tục lên đường. Thỉnh thoảng có tu tiên giả bay qua nhưng thấy Lâm Hiên là Ngưng Đan Kỳ cao thủ thì không dám lỗ mãng.
Trải qua một ngày, tòa Linh Dược Sơn nguy nga cuối cùng hiện vào mắt hắn. Nhìn vào cảnh sắc mơ hồ Lâm Hiên có chút cảm khái. Lần này quả thật đã lâu mới trở về.
"Ồ?"
Sau khi bay tới gần trên mặt Lâm Hiên lộ chút kinh ngạc, dường như Linh Dược Sơn đã thay đổi không ít.
Trước kia chỉ có ngọn Chủ Phong là tập trung không ít đình đài lầu các. Còn các ngọn sơn giả khác hầu như không có gì.
Hiện tại không chỉ nơi nơi đều thấy phòng ốc lầu các mà sinh khí càng thêm thịnh vượng. Khắp trong Linh Dược Sơn đều thấy tu sĩ ngao du trên không.
Chú thích:
(1) Câu này là trích ở bài thơ Quan thư trong Kinh Thi.
Quan quan thư cưu. Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái. Tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ. Ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc. Ngụ mị tư phục.
Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.
Sâm si hạnh thái. Tả hữu thái chi.
Yểu điệu thục nữ. Cầm sắt hữu chi.
Sâm si hạnh thái. Tả hữu mạo chi.
Yểu điệu thục nữ. Chung cổ lạc chi.
Tản Đà dịch
Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.
Ngắn dài rau hạnh gần xa
Với tay vớt lấy cũng là khó mong
Cầu mong thức lại chờ trông
Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.
Ngày đêm dằng dặc cơn sầu
Ngày đêm trằn trọc rầu rầu sớm khuya
Hái về, rau hạnh hái về
Cùng nàng thục nữ duyên thề sắt son
Ước duyên cầm sắt vuông tròn
Đêm khua chiêng trống vui lòng mỹ nhân
(2) Nhất phi trùng thiên: Một bước lên trời.
Thành ngữ này lấy tích từ một tể tướng nói với một vị vua: ở đất Sở có con chim ba năm không hót, vừa hót là vang trời. Con chim ấy ba năm không bay, vừa cất cánh là vọt thẳng trời xanh.
(3) Một cách gọi chế diễu của võ lâm thế tục đối với những nhà sư.