TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 258: Diệt Giao

Được ném lên không, tiểu cầu bắt đầu xoay tròn, ngân quang từ bên trong bắn ra thành vô số sợi tơ nhỏ li ti như lông trâu.

Lam Giao ngẩn ngơ một thoáng nhưng cũng không dám chậm trễ, ánh mắt lộ vẻ tàn khốc. Hai tay múa loạn tạo nên những tiếng xé gió lớn, vô số trảo ảnh màu lam xuất hiện giữa không trung.

Tuy không rõ pháp bảo của đối phương uy lực đến cỡ nào nhưng hắn tự tin là song trảo tồi kim phá thạch không kém pháp bảo hàng đầu. Có điều rất nhanh Lam Giao lại trợn mắt há mồm. Không hiểu những tơ bạc này làm bằng gì mà dẻo dai vô cùng khiến lợi trảo của hắn hầu như không cắt được bao nhiêu.

Rất nhanh Phược Tiên Cầu che kín bốn phía bao phủ lấy Lam Giao, Lâm Hiên rung tay đem một kiện bảo vật trượt theo tay áo rơi ra. Là một cây quạt ba tiêu trên mặt có các phù văn lưu chuyển, nhìn qua là biết đó một vật bất phàm.

Chỉ thấy Lâm Hiên duỗi tay nắm lấy quạt, nhẹ phất một cái ra hai đạo quái phong. Một đạo mang theo những làn khí đen như mực còn một đạo mang theo thi hỏa trắng bệch uy lực không tầm thường.

Trong mắt Lam Giao lộ ra tia sợ hãi nhưng không kịp thi triển thần thông. Lúc này Phược Tiên Cầu đã trói hắn lại như bánh tét. Âm Dương Quái Phong thổi tới rồi một tiếng gào thảm thiết vang lên, uy lực của Ba Tiêu Phiến nào phải tầm thường. Chỉ trong chốc lát sau, yêu vụ đã tản mát ra tứ phía, thân thể Lam Giao đã bị chấn nát, một con giao long nhỏ bé từ bên trong bay ra.

Chính là Yêu hồn, trong mắt nó tràn ngập oán độc quay đầu nhìn Lâm Hiên một cái rồi vội vàng bỏ chạy.

Song Lâm Hiên sớm có chuẩn bị, hai tay hắn bấm pháp quyết, một hài nhi đen như mực xuất hiện trước mắt.

Hài nhi lóe lên một cái đã biến mất không thấy, sau đó quỷ dị xuất hiện trước mặt yêu hồn của giao long.

Chính là thuấn di thuật!

Yêu tộc Hóa Hình Kỳ có thân thể cứng rắn gấp bội tu sĩ nhân tộc nhưng khi thân thể bị hủy thì Yêu hồn không có sức chiến đấu, yếu hơn rất nhiều so với Nguyên Anh.

Trong thấy tiểu hài nhi, trong mắt yêu hồn lộ ra một tia sợ hãi, vội vàng xoay người muốn chạy nhưng đã chậm. Ma Anh cười hì hì há cái miệng nhỏ phun ra một đạo anh hỏa bao trùm lấy yêu hồn. Trong tiếng kêu gào thảm thiết yêu hồn đã tan thành mây khói.

Bên kia mắt thấy đồng bọn ngã xuống nhưng Quái vật do lão giả hóa thành lại không có bỏ chạy. Thực lực đối phương cao thâm vô cùng nhưng vừa nãy đã phạm một sai lầm ngu ngốc, đã xuất ra nguyên anh ra vậy thì chỉ cần hủy diệt thân thể hắn, sau đó mới đối phó với nguyên anh thì mọi việc không phải dễ như trở bàn tay sao?

Ánh mắt đầy oán độc, quái vật lao mình xông về phía thân thể Lâm Hiên muốn chấn nát hắn thành bột phấn. Nhưng đột nhiên Lâm Hiên lại mở mắt ra hai tay bấm pháp quyết, Bích Huyễn U Hỏa lại bốc lên trong tay.

Khóe miệng hắn lẩm nhẩm một đạo chú ngữ khó hiểu đem U hỏa hóa thành một con hỏa xà.

Không có khả năng! Quái vật to lớn do lão giả bào tro biến thành vội trừng mắt nhìn về Ma Anh vẫn còn đang ở giữa không trung. Vì sao thân thể đối phương vẫn có thể cử động? Chẳng lẽ hắn tu luyện thần thông đặc thù có hai nguyên anh sao! Có lẽ là như thế nên một tu sĩ vừa kết nguyên anh lại có tu vị lợi hại như vậy.

Nghĩ tới đây thì quái vật khiếp sợ vô cùng vội há mồm phun ra một đạo yêu khí màu lục vào Bích Huyễn U Hỏa nhưng vẫn bị cắn nuốt như thường.

Quái vật lại gầm lên một tiếng trầm thấp, cái sừng trên trán bắn ra một đạo lệ quang, bản thể của nó tuy không phải thiên địa linh thú nhưng cũng có huyết thống dị chủng, cái sừng này có chút uy lực đặc biệt. Một loạt tiếng nổ vang lên, hai đạo sáng tranh đấu bất phân thắng bại.

Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng thần sắc lại trở lại thong dong, khóe miệng lộ tia cười lạnh khẽ vẫy tay đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay tới trước người.

Hàn khí ngút trời rồi mấy con Băng Giao hiển hiện giữ không trung. Mà bên kia thì hỏa diễm ngập trời.

"Đi! " Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Băng giao giương nanh múa vuốt phóng đi, mà từ bên trong hỏa vân cũng cuồn cuộn ra hơn trăm hỏa cầu to cỡ đầu người. Thanh thế mạnh mẽ vô cùng.

Nơi đây vốn là lãnh địa của yêu thú. Nếu cứ dây dưa thêm để đám quái vật kéo tới thì thêm phiền phức.

Lâm Hiên mau chóng tế ra một cái hồ lô rồi đánh ra đạo pháp quyết lên đó, thể tích hồ lô liền tăng vọt biến thành màu đỏ sẫm cùng những phù văn kỳ bí lưu chuyển xung quanh. Hiện tại pháp bảo này mới phát huy ra uy lực chân chính của nó. Từ bên trong bắn một đạo sáng to cỡ cánh tay mang theo hỏa diễm phừng phừng cùng điện hồ chớp lòe. Tròng mắt quái thú co rút lộ ra vẻ sợ hãi, há mồm phun ra một viên bảo châu lớn cỡ nắm tay.

Yêu Đan!

Trên lưng quái vật lại mọc thêm một cánh tay mềm mại trắng nõn tựa như tay của hài nhi mới sinh, nhưng mang theo vẻ quỉ dị khiến xương sống người ta lạnh buốt.

Trong lòng bàn tay có nắm một thanh tiểu phiên nhẹ nhàng lay động tạo nên cuồng phong rít gào.

Vô số ma vụ ngưng tụ lại thành những hình ảnh lờ mờ gồm không ít lão nhược, phụ nhân cùng ấu nhi rên rỉ than khóc. Thanh âm câu hồn đãng phách khiến người nghe vô cùng khó chịu.

"Ồ… Có chút quen mắt. "

"Thiếu gia, bảo vật này có phần giống Vạn Hồn Phiên."

Thanh âm kinh ngạc của Nguyệt Nhi vang lên, ngữ khí tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng nhẹ gật đầu, không ngờ một yêu thú lại có thể tu luyện thần thông ma đạo, luyện chế một bảo vật ngập tà khí như vậy. Nhưng đây chỉ là sự kém hiểu biết của hắn mà thôi.

Nhân tộc tuy là sinh linh đứng đầu bách tộc nhưng các sinh linh khác trên khắp thế gian đều có thể tu tiên. Nhân tộc có thể bắt chước thần thông của yêu tộc thì yêu thú cũng có thể học trộm pháp thuật của nhân tộc. Đây tuy không phải là Vạn Hồn Phiên nhưng phương pháp tế luyện và sử dụng có vài phần tương tự. Lão quái vật kia đã diệt sát toàn bộ phàm nhân ở một trấn nhỏ, còn thêm không biết bao nhiêu tu sĩ nữa.

Thấy đối phương xuất ra một loại ma bảo. Lâm Hiên hừ nhẹ một tiếng tay trái khẽ động lấy Thú Hồn Phiên ra. Cũng có một vài nhân tộc tu sĩ bị giam cầm ở trong ma phiên này.

Quái vật thấy thì toàn thân nổi lên từng đợt hàn khí, đối phương không chỉ có song nguyên anh mà còn kiêm tu cả chính ma, lần này thật sự là đụng phải tổ ong vò vẽ rồi.

Trong lòng nó kinh sợ không thôi, khẽ phát ra một tiếng gầm nhẹ, ma phiên rung động bắn ra hơn ngàn âm hồn giương nanh múa vuốt bay về phía đối phương.

Lâm Hiên nhướng mày vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, Thú hồn phiên cũng không chút yếu thế rít gào nghênh đón.

Về phần Băng giao cùng hỏa cầu thì tất cả đều bị yêu đan cổ quái ngăn cản, trong thời gian ngắn hai bên giằng co kịch liệt.

"Nhìn không ra thần thông gia hỏa này còn cao hơn cả tên Lam Giao kia. "

Lâm Hiên thầm nói, đang định lấy ra một cái pháp bảo khác thì quái vật đã hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.

Không thể nào! Lâm Hiên ngẩn ngơ ngạc nhiên vô cùng. Phải biết rằng yêu đan và ma phiên đều là những bảo vật trọng yếu đến cỡ nào vậy mà đối phương lại đang tâm vứt bỏ chạy trốn như vậy sao?

Chỉ riêng yêu đan cũng là vô cùng trân quý đối với yêu thú, mất đi yêu đan thì tu vị sẽ giảm mạnh, thậm chí là rơi xuống tầng thấp nhất.

So với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bị hủy đi thân thể thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lâm Hiên không nhịn được bội phục sự quyết đoán của lão quái này.

Đối phương đã thoát đi xa ngoài ngàn trượng, khẳng định là sử dụng một bí thuật nào đó. Không thể đuổi kịp Lâm Hiên cũng chỉ có thể buông tha.

Không phải không muốn đuổi theo nhưng hiện giờ Lâm Hiên vừa mới tiến giai thành công. Thời khắc này hài nhi trắng nõn ở trong đan điền có vẻ rất đau đớn, nếu đánh tiếp rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi lão quái vật chạy trốn thì yêu đan cùng với ma phiên đã mất đi sự điều khiển, kìm nén sự đau đớn Lâm Hiên đánh ra vào đạo pháp quyết thu lấy hai bảo vật vô chủ này.

"Thiếu gia, ngươi có sao không!" Một âm thanh đượm vẻ quan hoài truyền đến tai.

"Không sao, ta chỉ hơi mệt một chút, nơi này không nên ở lại lâu."

Lâm Hiên nói xong liền hóa thành một đạo sáng xanh bao bọc lấy tiểu hồ ly rồi bay nhanh về phía trước. Hiện tại tuy thương thế có chút phát tác nhưng phi hành cũng không mấy khó khăn.

Sau thời gian một bữa cơm từ phía chân trời bay tới hai đạo kinh hồng màu sắc khác nhau, quang hoa thu liễm lộ ra hai bóng người.

Thiếu niên bên trái chính là Thiếu chủ tuyết hồ tộc, bên phải là một một lão giả mặt vàng ệch thân hình cường tráng.

Hai người lập tức đem thần thức phát ra. Đáng tiếc lúc này Lâm Hiên đã sớm cách hơn trăm dặm rồi.

"Thiếu chủ, nơi này rõ ràng vừa có phát sinh chiến cuộc. Dấu vết rõ ràng như thế, hiển nhiên là đạo hữu yêu tộc khác đã tới đây đã bị người đó tiêu diệt." Hoàng diện lão giả quay đầu nhìn xung quanh nói.

Thiếu niên gật đầu rồi khẽ nhíu mày, cả người hướng về phía trước bay đi.

Hoàng diện lão giả ngẩn ngơ cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy thiếu niên ngồi trên mặt đất, nhặt một sơi lông mượt mà màu trắng dài chừng nửa tấc còn vương chút linh khí. Vẻ mặt hắn trở nên âm trầm vô cùng:" Đây là từ trên người tiểu muội ta rơi xuống, nó đã từng tới nơi này."

" Nói như vậy chỉ e Tiểu công chúa rơi vào trong tay người nọ?"

"Không rõ nhưng chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. Tứ thúc, ngươi hiểu chuyện này có nghĩa là gì không?"

Hoàng diện lão giả lâm vào trầm mặc, đương nhiên rõ ràng hậu quả đó là nghênh đón cơn giận lôi đình của tộc trưởng, nghĩ đến đây lão cảm thấy không rét mà run.

"Thiếu chủ, chúng ta phải mau đuổi theo đem Tiểu công chúa cứu ra, nếu không...".

"Hừ! Trong lòng ta tự hiểu rõ, cũng may từ linh khí lưu lại đối phương hẳn là mới rồi đi chưa lâu. Bọn họ cũng chưa ra tay đối với Hương nhi. Tứ thúc, ngươi lập tức phát ra bí chế truyền âm phù truyền các trưởng lão khác trong tộc đến đây. Sau đó lấy nơi này làm trung tâm tìm tòi xung quanh." Vẻ mặt thiếu chủ Tuyết Hồ Tộc trầm ổn phân phó.

"Vâng!" Hoàng diện lão giả không dám chậm trễ, vội vươn tay vỗ trên túi trữ vật lấy ra một tấm Truyền âm phù.

***

Lại nói bên kia Lâm Hiên không ngừng nghỉ chút nào, độn quang một hơi ra hơn ngàn dặm, nhìn ra trước mắt là băng nguyên bao la mờ mịt.

Đột nhiên hắn biến sắc, trên trán mơ hồ xuất hiện vẻ đau đớn, vừa mới ngưng tụ thành Nguyên Anh đã vọng động đến chân nguyên nên thương thế có vẻ nặng hơn hắn nghĩ.

Vội lấy từ trong người ra bình đan dược, hắn mở nắp bình ra đổ vào trong miệng:

"Thiếu gia, người làm sao vậy. Có cần tiểu tỳ hỗ trợ không?"

"Lần này là ta sơ suất, vừa ngưng tụ thành Nguyên Anh mà đã cậy mạnh động thủ cùng người. Nhưng nàng cũng không cần lo lắng, với kẻ khác có lẽ sẽ tẩu hỏa nhập ma nhưng ta thì không đáng lo ngại." Âm thanh của Lâm Hiên có chút uể oải nhưng ngữ khí vẫn kiên định.

"Ưm!" Nguyệt nhi biết Lâm Hiên không khoác lác nên trong lòng cũng thoáng có chút yên tâm.

Lâm Hiên thở dài, may là thần thức hắn cùng pháp lực tinh thuần lại có lượng lớn đan dược có thể phục dụng, nếu không có thể Nguyên Anh sẽ bị tán đi.

Lần giáo huấn này cũng cảnh tỉnh hắn, tu tiên đạo gian nan không thể có ý nghĩ tự đại đắc.

Lâm Hiên nhìn qua Tiểu Tuyết Hồ trong lòng. Hai quái vật Hóa Hình kỳ kia tuy nói là do thiên triệu dẫn tới nhưng rõ ràng là đến là vì tiểu gia hỏa này, xem ra thân phận của nó cũng không nhỏ.

Lâm Hiên tiếp tục thi triển độn quang rời đi, được nửa ngày rốt cuộc cũng đáp xuống một địa phương hoang sơ. Hắn thả ra thần thức dò xét xung quanh, đừng nói là yêu thú mà ngay cả dã thú cũng không có.

Nơi này thật sự là rất lạnh, nếu phàm nhân tới đây, sợ rằng không tới thời gian một tuần trà thì thân thể đã đông cứng. Có điều trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ hài lòng.

"Nguyệt nhi!"

"Thiếu gia có gì phân phó." Bạch quang chợt lóe một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt.

"Ngươi đào một cái động phủ dưới lớp băng này" Lâm Hiên có chút mệt mỏi mở miệng.

"Vâng!" Nguyệt nhi gật đầu, bàn tay vừa chuyển liền đem Uyên Ương đao lấy ra.

Ánh đao bay múa. không tới thời gian một nén nhang nàng đã tạo một cái động phủ dưới mặt băng, đơn sơ mà rộng rãi dùng để dưỡng thương.

Lâm Hiên nhìn thấy thì gật đầu phi thân vào trong. Nguyệt Nhi dùng lại hàn băng đem miệng động che lại như cũ.

Trong hầm băng Lâm Hiên khoanh chân ngồi, lấy ra vài viên Thiên Trần Đan nuốt vào, loại linh dược cũng có hiệu quả củng cố Nguyên Anh.

Sau đó hai tay hắn đánh ra một một đạo pháp quyết cách không trước ngực, bắt đầu luyện hóa dược lực. Lúc này chỉ thấy toàn thân Lâm Hiên chiếu ra từng tia sáng màu xanh rực rỡ. Nguyệt nhi ở một bên khẩn trương xem xét còn Tiểu Tuyết Hồ mặc dù hoạt bát hiếu động, nhưng thời khắc này cũng ngoan ngoãn nằm im.

Lâm Hiên thi triển Nội Thị thuật, chỉ thấy trong đan điền có hai Nguyên Anh một đen một trắng ngồi đối diện, có điều khí sắc lại không giống nhau.

Ma Anh thần khí sung túc nhưng Chân Anh vừa mới ngưng tụ lại hết sức suy yếu, tựa như bị một hồi bệnh nặng.

Phía dưới chân là một một thủy hồ màu xanh, nước trong hồ chính là linh lực Lâm Hiên khổ tu nhiều năm.

Đột nhiên mặt hồ gợn sóng. Từng cột nước dựng lên đều hướng về hai Nguyên Anh.

Ma Anh màu đen mở hai mắt ra đột nhiên phun ra một đạo anh hỏa đem Nguyên Anh màu trắng bao bọc lại, sau đó cả hai đều bị cột nước đánh trúng, linh lực tinh thuần chảy vào trong thân thể hai nguyên anh.

Bị anh hỏa màu đen bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân anh lộ ra vẻ thống khổ đau đớn chịu đựng. Linh lực tinh thuần không ngừng lưu chuyển trong thân thể của hai tiểu gia hỏa, nhìn qua có vài phần quỷ dị.

Quá trình này kéo dài một ngày một đêm, thần sắc của nguyên anh tuy không được tốt nhưng hình thái đã vững chắc hơn một chút.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra nhưng không dám khinh thường chút nào, tiếp tục thúc dục pháp lực ngưng luyện Nguyên Anh trong cơ thể, thỉnh thoảng còn lấy đan dược ra dùng.

Thời gian từ từ trôi qua mà bên ngoài tình thế lúc này đang phong cấp vân nộ.

Bách Hoa Sơn, tại hạp cốc thần bí kia.

Tuyết Hồ vương đang khoanh chân ngồi đột nhiên một truyền âm phù bay vào trong động. Lại là bí chế! Chẳng lẽ có tin tức của Hương nhi?

Tuyết Hồ vương vẫy tay một cái, hỏa quang lập tức rơi vào lòng bàn tay. Lão rót thần thức vào một lát sau ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ nửa mừng nửa lo.

Xem ra lão đành phải đích thân động thủ lần này. Thời khắc này có thể dẫn phát xung đột toàn diện ở Yêu Linh Đảo nhưng vì như nhi nữ há còn có lo thêm được sao?

Cùng lúc đó cách Bách Hoa sơn mấy vạn dặm, ở một hang động thần bí diện tích rộng lớn khoảng nghìn trượng vuông có một tòa đài cao dựng theo lối cổ, phù văn lưu chuyển khắp nơi thoạt nhìn như là tế đàn.

Trên đỉnh tế đàn có một yêu thú thần sắc uể oải, sương mù nồng nặc bao quanh thân thể, mà cái mồm lớn của nó đang phun ra nuốt vào.

Phía dưới có hai người đang sóng vai mà đứng. Bên trái là một gã đầu giao thân người cao tới hai thước, cả người đầy bắp thịt nổi vồng. Mặc dù chỉ đứng im mà đã tản mát ra khí thế kinh người.

Còn người thì lại là một lão giả vận đạo bào, tiên phong đạo cốt nhưng hai mắt có màu xanh biếc quỷ dị.

Đó chính là Độc Giao Vương và Bích Nhãn lão tổ.

Lúc này hai lão quái vật hay tay pháp quyết biến ảo không ngừng liên tục đưa yêu lực của bản thân vào sương mù.

Sau khoảng hai canh giờ trên mặt của hai lão quái vật cũng lộ vẻ mệt mỏi, đột nhiên Độc Giao Vương hét lớn một tiếng, tay rung lên ném ra một viên bảo châu cỡ bằng mắt rồng, yêu thú trên tế đàn vội vàng nuốt vào bụng.

Yêu khí cuồn cuộn khắp người khiến quái vật toàn thân run rẩy, hiển nhiên là đang chịu sự đau đớn rất lớn, lăn lộn thống khổ trên mặt đất.

Chỉ một chốc sau, quái vật trong yêu vụ biến thành hình người, chính là lão giả bào tro chạy trốn từ tay Lâm Hiên.

"Đa tạ hai vị đạo hữu cứu giúp" Lão giả chưa đứng lên mà ngược lại phủ phục trên đất, hành đại lễ với Độc Giao Vương và Bích Nhãn lão tổ.

"Chu huynh không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi" Độc Giao Vương mỉm cười hoàn lễ. Thực lực của hắn hơn xa đối phương, xem ra mấy tên này giao tình không phải là nhỏ.

"Đại ân đại đức của hai vị đạo hữu Chu mỗ luôn ghi nhớ trong lòng"

Lão giả bào tro dập đầu ba cái rồi mới từ từ đứng dậy. Lần này nếu không phải có Độc Giao Vương và Bích Nhãn lão tổ tương trợ. Tu vị nhất định sẽ giảm xuống cùng linh trí biến mất, lại trở thành yêu tộc cấp thấp ngu xuẩn lần nữa.

"Chu huynh, lần này huynh ra ngoài đã gặp chuyện gì mà lại thê thảm như vậy, là bị tộc Tuyết Hồ hạ thủ sao?" Sau một lúc lâu Độc Giao Vương hờ hững mở miệng hỏi, trong mắt lộ vẻ tàn khốc, mấy ngày qua lão đã có vài tên tôn tử ngã xuống nên trong lòng vô cùng tức giận.

"Không phải". Không ngờ lão giả bào xám tro lại lắc đầu.

"Không phải là do tộc Tuyết Hồ?" Ngay cả với tâm cơ của Bích Nhãn lão tổ cũng không nhịn được mà lộ vẻ kinh ngạc: "Chu huynh không lầm chứ, ta nhận được tin tức nói Lam Giao đi cùng với huynh đã ngã xuống. Có thể làm ra chuyện này ở Băng Nguyên, ngoại trừ tộc Tuyết Hồ thì ta thực không nghĩ ra ai có thực lực như vậy".

Độc Giác vương cũng gật đầu, vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc.

"Địch nhân của bọn ta là một tu tiên giả nhân tộc".

"Cái gì! Nhân tộc?" Hai lão quái vật sửng sốt, sau đó trong mắt Độc Giao Vương bắn ra một tia hận ý sâu sắc: "Chẳng lẽ là lão thất phu Hoàng Mi kia?"

Cũng khó trách hắn có ý nghĩ như thế. Ở Băng Mạc Hoang Nguyên có thể đánh bại hai gã yêu tộc Hóa Hình kỳ chỉ có thể là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Lại nghĩ đối mối hận lúc trước ở đại hội Ấn Sơn, Độc Giao Vương nghiến răng nghiến lợi ken két. Nguồn truyện:

"Không phải là Hoàng Mi lão tặc mà là một tu sĩ xa lạ" Lão giả bào xám vẫn lắc đầu.

Lúc này hai gã yêu quái hậu kỳ đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Nhân tộc lại mới có cao thủ mới tiến giai lên hậu kỳ. Lấy một địch hai mà lại không sử dụng pháp bảo, cho dù tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong cũng không làm được!

"Hai vị đạo hữu chớ nóng vội, xin từ từ nghe ta nói" Trên mặt lão giả bào xám tro lộ ra vẻ sợ hãi thuật lại sự tình.

"Cái gì, đệ nhị Nguyên Anh? Chu đạo hữu chắc chắn chứ, chuyện như vậy ta chỉ mới nghe trong điển tịch. Mà công pháp tu tập nghe nói đã sớm thất truyền ở Nhân giới" Độc Giao Vương lộ vẻ kinh hãi.

"Đúng đấy, mà còn chỗ các người giao thủ tu sĩ đó lại có thể thao túng bảo vật Ngũ Hành, việc này là thật hay giả?" Bích Nhãn lão tổ cũng lắc đầu trong mắt hiện vẻ nghi hoặc. Nếu không phải lão giả tự thuật vô cùng mạch lạc, lão cũng sẽ cho rằng đối phương do quá sợ mà phát cuồng.

"Hai vị đạo hữu có đại ân đại đức với ta. Chu mỗ sao dám nói dối. Hơn nữa tiểu công chúa của tộc Tuyết Hồ cũng đang ở trong tay ác nhân này" Lão giả nghiến răng nghiến lợi nói.

"Sao?" Lúc này vẻ mặt hai lão quái vật cũng trở nên ngưng trọng, vội vàng hỏi lại.

Độc Giao Vương và Bích Nhãn lão tổ đang mừng rỡ thì lúc này một đạo truyền âm phù bay vào trong động. Độc Giao Vương khẽ giật mình thu vào trong tay.

"Giao huynh, sao vậy?"

"Xem ra lời của Chu đạo hữu không giả. Theo thuộc cấp tình báo thì lão gia hỏa Tuyết Hồ vương kia đã động thân, mặc dù chưa rõ mục đích nhưng phương hướng chính là chỗ Chu đạo hữu vừa miêu tả, có lẽ Tuyết Hồ tộc cũng đã phát hiện được tung tích của nha đầu" Ánh mắt của Độc Giao Vương chớp động, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng.

"Vậy Giao huynh có tính toán gì chưa?"

"Tính toán? Hừ, nếu lão bằng hữu kia cũng đã đi thì hai chúng ta sao có thể đợi ở chỗ này? Nhất định phải tới trước diệt trừ tiểu nha đầu kia"

"Được, rất hợp ý ta, đã làm thì không rút nửa chừng, lão phu đi với huynh. Ta cũng muốn gặp tiểu tử tu luyện kia, công pháp của hắn nói không chừng cũng có chỗ để chúng ta tham khảo". Bích nhãn lão tổ sảng khoái mở miệng.

Đọc truyện chữ Full