TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 305: Nhân giới Linh Trùng Bảng

Sáng hôm sau, khi Lâm Hiên tỉnh dậy thì Khổng Tước tiên tử đã rời đi, tâm tư hắn lại xáo trộn một phen. Trong khuê phòng vẫn còn vương chút hương trên thân thể ngọc ngà cùng dấu vết của cuộc hoan lạc hôm qua. Song trong họa đắc phúc, cơn mưa móc với mỹ nhân đã kích phát hoàn toàn dược lực của Huyền Phượng Quả khiến thân thể Lâm Hiên trở nên mạnh mẽ thêm một tầng, về sau rất có lợi cho việc tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.

Cảm giác về thân thể tuyệt mỹ kia vẫn còn đó, nàng còn lưu lại một tấm truyền âm phù khiến hắn cảm khái không thôi.

Trong truyền âm phù có nói, nàng muốn rời Khuê Âm Sơn một thời gian củng cố lại tâm ma. Hiện tại hắn và nàng đã có nghĩa phu thê song tấm thân xử nữ đã mất, toàn thân nàng bây giờ có hỗn độn yêu khí có hại cho tu sĩ Nhân tộc nên không tiện lưu lại hầu hạ phu quân. Mà muốn hóa giải hỗn độn yêu khí thì hoặc nàng phải tiến cảnh Động Huyền Kỳ, hoặc là Lâm Hiên có tu vị Huyền Động Kỳ thì mới không bị nó làm hại thân thể.

Tiên đạo gian nan, hiện tại hai người ở gần nhau chỉ có hại cho việc tu luyện. Song chỉ cần trong lòng hắn còn nhớ đến, thì một ngày nàng xin được kết cỏ ngậm vành hầu hạ.

Lần này đúng là như lạc vào cõi mộng nhưng cũng là một lần rèn luyện tâm cảnh, Lâm Hiên nhất thời ngây ngốc. Một lúc sau toàn thân hắn nổi thanh quang hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.

Không lâu sau thân ảnh hắn đã xuất hiện trong Khuê Nguyệt thành.

Khi trước nơi này cư dân nhiều nhất tự nhiên là Khuê Nguyệt bộ, bộ lạc đứng đầu Mặc Nguyệt Tộc. Bọn họ chiếm cứ địa phương có tài nguyên tu luyện dồi dào cùng thổ nhưỡng phì nhiêu, các tiểu bộ lạc khác không có cách nào so sánh được.

Song hiện tại Hỗn Nguyên lão tổ đã ngã xuống, Nguyên Anh kỳ Vu sư duy nhất của Mặc Nguyệt Tộc, đại trưởng lão Diệu U tiên tử Ngân Phượng bộ đã dời bộ lạc của mình về đây.

Ngắn ngủn có nửa tuần trăng ngôi thành này đã đổi chủ. Lâm Hiên cũng có chút cảm khái, do vận trang phục tần tộc nên hắn thi triển ẩn nặc thuật lặng lẽ đi vào.

Thiên Tinh Cung hiện ra trong mắt, Lâm Hiên thu liễm khí tức hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng vọt lên phía trước.

Tô La là một Vu sư Trúc Cơ Trung kỳ thuộc Ngân Phượng bộ, đã tu đạo hơn một trăm năm mươi năm. Tư chất không tồi nhưng kiếp này đã không có hy vọng ngưng kết Kim Đan.

Có điều gần đây tâm tư hắn rất đỗi vui mừng, không hiểu Hỗn Nguyên Lão Tổ vì sao ngã xuống, Ngân Phượng bộ đã trở thành bộ lạc đệ nhất của Mặc Nguyệt Tộc. Linh mạch nơi đây tốt hơn rất nhiều so với Ngân Phượng Sơn, lượng tinh thạch được cung cấp cũng cũng nhiều hơn gấp đôi.

Lúc này Tô La không khỏi thở dài, nếu khi xưa có điều kiện tốt thế này thì hắn đã cơ hội ngưng kết Kim Đan. Hiện tại thấy bộ lạc hưng thịnh mà nhi tử cũng chuẩn bị Trúc Cơ, với lượng đan dược và tinh thạch trong tay hắn được thì hẳn là không có vấn đề gì.

Đương nhiên tất cả đều phải cảm tạ Diệu U tiên tử. Nếu như không có đại trưởng lão che chở, bọn hắn sao có điều kiện tu luyện tốt như vậy!

Hiện tại hắn đã là tuyển thành thủ vệ Thiên Tinh Cung, tuy rằng tu hành có chút chậm lại song hắn không chút oán hận mà lại còn cảm giác quang vinh vô cùng. Nghe nói làm tốt thân phận còn có cơ hội nghe tiên tử đại nhân giảng đạo.

Tô La đang nghĩ ngợi thì thấy một đạo độn quang hạ xuống cách hắn hơn mười trượng. Quang hoa thu liễm lộ ra một thiếu niên vận thanh bào.

"Là tu sĩ Tần tộc bên ngoài?" Ánh mắt Tô La đảo qua, trong lòng khẩn trương vội vươn tay tế ra một pháp khí hình một ngọn đèn là khí cụ dùng để cảnh báo, nhưng còn chưa kịp phát ra thì một cỗ linh áp khủng bố khiến người kinh hãi phát ra từ thiếu niên kia khiến thân hình hắn rung lên từng chập.

Nguyên Anh tu tiên giả!

Khuôn mặt Tô La lập tức tái nhợt, mấy ngày trước kia cơ duyên xảo hợp, hắn từng thấy Diệu U tiên tử phát ra linh áp khủng khiếp nhưng tựa hồ còn không đáng sợ thế này. Trên trán Tô La đầy mồ hôi như hạt đậu, vội cung kính thi lễ:

"Vãn bối là chấp sự Thiên Tinh Cung danh tự là Tô La, không biết tiền bối có gì sai sử?"

"Ngươi không cần khẩn trương, ta tuy là Tần tộc tu tiên giả nhưng tới đây không hề có ác ý, định thăm một vị cố hữu" Vẻ mặt Lâm Hiên ôn hòa thản nhiên mở miệng.

"Thăm cố hữu, chẳng lẽ là..." Vẻ mặt Tô La càng trở nên khó coi, Ngân Phượng bộ tộc mới chuyển đến nơi đây. Chẳng lẽ đối phương tới kiếm Hỗn Nguyên lão quái! Nếu như vậy thì sự tình có chút phiền phức. Nguồn truyện:

Tô La trong lòng không yên nhưng đành đem sự sợ hãi dằn xuống, trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Không biết vị đó là ai?"

"Là Diệu U tiên tử." Lâm Hiên ngẩng qua, sắc mặt lạnh lùng mở miệng.

"Ha ha, thì ra tiền bối là bằng hữu của đại trưởng lão, xin người hãy chờ một lát. Tiên tử hiện vẫn ở trong thành " Vẻ mặt Tô La lập tức trở nên cung kính vô vàn, vươn tay vỗ bên hông một cái, một đạo hỏa quang bay vào phía trong cung điện.

Chưa đầy nửa tuần trà hồng quang chợt lóe, một đạo hỏa tuyến bay vụt lại đây. Tô La hướng qua Lâm Hiên ôm quyền rồi đem thần thức chìm vào bên trong, rất nhanh hắn ngẩng đầu. Vẻ mặt cung kính lại pha thêm chút kinh ngạc: "Tiền bối xin thứ lỗi, đại trưởng lão đang bế quan không kịp tới đón tiếp, nếu người không chê thì để vãn bối đưa người vào trong cung."

"Được!" Lâm Hiên gật đầu, trên mặt cũng không tỏ vẻ bất mãn gì. Hiện tại tuy hắn là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả nhưng cũng không thích phô trương.

Bế quan? Thương thế Diệu U tiên tử chưa khỏi hẳn chăng. Lâm Hiên khoát tay một cái nói: "Dẫn đường."

Song lời còn chưa dứt thì chân mày hắn cau lại, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.

"Tiền bối, làm sao vậy." Tô La đang cẩn thận mở miệng thì ẩn ẩn có tiên nhạc từ phía sau lưng truyền tới, vô số đạo độn quang từ Thiên Tinh Cung bay vút ra. Dẫn đầu là một mỹ phụ vận cung trang xanh biếc, tự nhiên là Diệu U tiên tử.

Phía sau nam có nữ có tu vị không thấp, ít nhất cũng tới Ngưng Đan trung kỳ.

Hào quang chợt lóe, Diệu U tiên tử bay đến trước mặt hắn uyển chuyển thi lễ. "Quả nhiên là Lâm đ*o hữu, thiếp không tiếp đón từ xa mong đạo hữu bỏ quá cho"

"Tiên tử khách khí rồi, ngươi đang bế quan sao lại đến đây làm gì" Lâm Hiên cười ôm quyền nói.

"Thiếp quả thật đang bế quan, song ân cứu mạng của Lâm huynh còn chưa báo đáp, tới chậm thật là thất lễ." Diệu U tiên tử vén lại tóc mai chậm rãi mở miệng.

"Ha ha, thời gian qua Nguyệt Nhi đã quấy rầy đến quý tộc, thật ngại quá" Lâm Hiên mỉm cười, cũng không vội hỏi tung tích Nguyệt Nhi.

"Đâu có, thị nữ của đạo hữu, không những xinh đẹp vô ngần mà phong thái cũng khiến người ta phải yêu thích, nàng đang ở phường thị của Thải Hoàn Bộ, ta đã phát truyền âm cho nàng, đúng rồi... Khổng Tước tỷ tỷ sao lại không cùng đến?"

"Nàng..." Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia buồn bã nhưng rất nhanh tan biến: "Nàng muốn ra ngoài du ngoạn một phen, đã rời khỏi Thương Minh sơn."

"Thì ra là thế." Diệu U tiên tử bất động thanh sắc nói:"Lâm huynh đến chỗ này tức là khách quý bản cung, xin mời vào chậm rãi đàm đạo. "

"Lại làm phiền đến tiên tử."

Diệu U tiên tử tự thân dẫn hắn vào tiến nhập vào tòa kiến trúc trọng yếu của Vu sư. Trên đường có khá nhiều vu sư, khi thấy một tu sĩ Tần tộc công khai tiến vào Thánh cung trên mặt bọn hắn đầy vẻ kinh ngạc. Song thấy Diệu U tiên tử cung kính dẫn đường, bọn họ tự nhiên không dám dị nghị mà chỉ có thể âm thầm nghị luận với nhau.

Loại tu tiên giả cấp thấp này dùng Truyền Âm Thuật thì sao qua nổi thần thức của Lâm Hiên nhưng hắn cũng không có tâm tư quản những việc vô vị này.

Sau một tuần nhang, Diệu U dẫn Lâm Hiên tới một hoa viên ưu mỹ, bên trong trăm hoa đua nở không khí tràn ngập mùi thơm lạ lùng.

"Ồ! Long Xà Thảo, Tử Hành Trạch Lan, còn có Thiên La Hương. Những loại linh thảo này sớm đã tuyệt tích ở ngoại giới, không ngờ lại còn ở đây" Lâm Hiên có chút kinh ngạc nói.

Trước kia hắn đã tới qua Thiên Tinh Cung nhưng không có hoa viên này, có lẽ Ngân Phượng Bộ sau khi thành chủ nhân nơi đây mới di dời dược viên của bọn họ tới đây.

"Kiến thức của đạo hữu quả nhiên uyên bác." Trên mặt Diệu U tiên tử lộ vẻ kinh ngạc, mấy loại linh thảo kia đều là kỳ độc, mà Tần tộc tu sĩ cũng không có bao nhiêu tạo nghệ về dụng độc.

"Đã khiến tiên tử chê cười." Lâm Hiên điềm nhiên thu hồi ánh mắt.

Xuyên qua mấy đám bụi hoa hai người tới một tòa lương đình. Bên trong bày một cái bàn dùng một loại nhuyễn ngọc kỳ lạ nào đó chế thành.

Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Diệu U tự tay pha một bình thượng phẩm linh trà mời Lâm Hiên:

"Mời đạo hữu nếm thử, trà này là bí truyền của Mặc Nguyệt Tộc chúng ta, chỉ có Nguyên Anh kỳ cao thủ mới dám dùng để uống."

"Thế sao?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, trên mặt lộ vài phần hứng thú.

"Ừm, Bởi trong trà này ngoài trừ diệu dược còn cho thêm mấy vị độc thảo" Diệu U tiên tử giải thích.

"Độc thảo?" Chân mày Lâm Hiên cau lại: "Có công hiệu tăng tiến tu vị sao?"

"Điều này thì không." Diệu U tiên tử lắc đầu: "Trà này có hiệu quả luyện thể, chỉ tiếc độc tính quá mãnh liệt, tu sĩ tu vị dưới Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không thể uống vào"

"A, tại hạ cũng muốn nếm thử" Lâm Hiên cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.

Chỉ thấy một luồng hỏa nhiệt chảy vào đan điền sau đó chậm rãi tán vào trong tứ chi bách hải khiến toàn thân thư thái. Lâm Hiên mừng rỡ ôm quyền:

"Tiên tử, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết đạo hữu có thể đáp ứng chăng."

"Lâm huynh xin đừng khách khí, nếu không có người thì lúc này Diệu U sao có thể ngồi đây, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, xin mời người cứ nói." Diệu U cảm thán nói.

"Lâm mỗ cảm thấy vô cùng khoái khẩu với loại trà này, không biết tiên tử có thế đem phối phương cho ta được không?" Lâm Hiên mỉm cười nói.

" Cái này..." Diệu U nghe xong, trên mặt không khỏi lộ chút do dự.

"Tại hạ biết đây là bí pháp bất truyền của quý tộc, Lâm mỗ đương nhiên sẽ không chiếm tiện nghi, nguyện ý dùng bảo vật khác đổi lấy."

"Đạo hữu hiểu lầm, loại trà này dược tính mãnh liệt, dù là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng không thích hợp uống nhiều." Diệu U tiên tử lắc đầu vội xua tay giải thích.

"Cái này với ta không có vấn đề, tiên tử có đồng ý hay không là được."

Diệu U trong lòng thầm giật mình. Độc Long Trà này cho dù nàng thân là Vu sư Nguyên Anh kỳ mà một năm cũng chỉ dám uống hai ba chung, nghe khẩu khí đối phương dường như còn muốn uống thật nhiều. Điều này thật là khó tin được.

"Ha ha, nếu đạo hữu thần thông quảng đại, tiểu nữ không dám trao đổi cái gì, vậy người cứ cầm đi" Diệu U tiên tử vươn tay vỗ bên hông một cái, lấy ra một cái ngọc giản màu trắng đưa tới Lâm Hiên.

"Đa tạ tiên tử." Lâm Hiên không khách khí đem ngọc giản thu vào.

"Chỉ là việc nhỏ, không biết Lâm huynh đại giá quang lâm bổn tộc có sự tình gì quan trọng, chỉ cần làm được, tiểu nữ tuyệt không thoái thác" Diệu U nói.

"Ha ha, tiên tử thật sảng khoái, vậy Lâm mỗ không cũng nói thẳng. Là như vậy, trong lúc vô tình tại hạ thu được một loại kỳ trùng man hoang là Ngọc La phong, kỳ trùng này thần thông bất phàm nhưng sinh trưởng quá chậm. Mặc Nguyệt Tộc am hiểu sử dụng độc trùng, không biết có phương pháp giúp tại hạ không?" Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Cái gì, Ngọc La phong?" Diệu U tiên tử kinh hô lên, sau một lúc suy nghĩ từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản trực tiếp đưa tới tay Lâm Hiên: "Đạo hữu xem đi."

Chân mày Lâm Hiên cau lại, chậm rãi đem thần thức chìm vào. Nhất thời vô số văn tự cổ đại hiện lên ở trong đầu, cũng may hắn nhận ra được.

Nhân Giới linh trùng bảng!

Trong này phân loại rất nhiều kỳ trùng, Lâm Hiên sơ lược đếm chừng có mấy trăm loại, căn cứ độ lợi hại mà xếp theo thứ tự. Với thần thức mạnh mẽ hắn dễ dàng liền tìm được tư liệu có liên quan tới Ngọc La phong.

Loài côn trùng này bài danh thứ hai mươi bảy, kịch độc và lực sinh mệnh cực mạnh không thể tưởng tượng. Cho dù là bị đứt đầu cũng không chết ngay mà còn tự bạo công kích đối thủ, tàn thi biến thành chất lỏng còn có tính ăn mòn rất mạnh.

Ngọc La Phong đã như vậy, những loại xếp trên càng thêm hung ác. Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi lo lắng.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện tuyệt đại bộ phận kỳ trùng bài danh trước Ngọc La phong đều có ghi, do phép tắc thiên địa nên tu sĩ tuyệt không thể thần phục được chúng

Vậy không thể nói Ngọc La phong là kỳ trùng mạnh nhất nhưng tu sĩ rất khó sở hữu loại nào có thể lợi hại hơn.

Ở trong còn miêu tả, nếu như chúng trưởng thành thì số lượng mấy trăm con cũng đủ uy hiếp tu sĩ Ly Hợp kỳ, theo truyền thuyết đã bị diệt sạch tại Nhân giới, khó trách Diệu U tiên tử lộ ra bộ dáng kinh ngạc vừa rồi.

Sau một lát Lâm Hiên ngẩng đầu rồi đem ngọc giản thu vào. Mà Diệu U cũng đang nhớ lại, khi đối phó với ác thú Lâm Hiên từng tế ra một loại độc trùng, không ngờ là Ngọc La phong đỉnh đỉnh đại danh. Còn kỳ trùng Bích Tàm Cổ của nàng thì bài danh chỉ trên dưới một trăm.

"Đa tạ tiên tử, không biết ngươi có diệu pháp thôi thúc kỳ trùng này không?" Lâm Hiên khôi phục vẻ thong dong, bình tĩnh mở miệng.

"Cái này.." Trên mặt Diệu U hiện tia do dự: "Ngọc La phong là man hoang kỳ trùng uy lực thái quá, thiếp chưa từng có cơ hội nuôi qua mà trong tộc cũng không có nghe thấy. Nhưng nếu Lâm đ*o hữu không ngại thì mời tới Tàng Kinh Các bổn tộc tra điển tịch xem có manh mối gì không"

"Cái gì?" Lâm Hiên ngẩn ngơ nhịn không được nhìn mỹ phụ trước mắt vài lần, đối phương hào phóng như thế thật ngoài ý muốn của hắn. Nên biết rằng dù bất kỳ một môn phái nào, Tàng Kinh Các là trọng địa, không phải muốn là đến, huống hồ đây là một tộc.

"Phu nhân nghĩ kỹ chưa vậy?" Lâm Hiên đặt tay ở trên bàn khẽ gõ.

"Thiếp tuy là phận nữ lưu nhưng quyết không nuốt lời, hơn nữa sao có thể dám giỡn ân nhân của mình?" Diệu U tiên tử khẳng định, đương nhiên trong lòng đã có tính toán.

Thứ nhất, nàng đã chứng kiến qua thần thông của Lâm Hiên. Kết minh hữu cùng người này đối với nàng hay bộ tộc đều có trợ giúp rất lớn.

Điển tịch tuy rằng trân quý nhưng hiện tại Mặc Nguyệt Tộc đã sớm xuống dốc, vu thuật tuy có chỗ độc đáo song không thể so với tu sĩ Tần tộc. Nếu không năm đó đã không bị đánh bại. Một khi đã như vậy cần gì phải khư khư giữ nữa. Nếu để cho hắn xem, về sau bổn tộc gặp chuyện tin rằng hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Không thể không nói Diệu U tiên tử tuy là phận nữ lưu nhưng trí tuệ khí độ tuyệt không kém nam nhi, có gan dám phá vỡ quy củ của tổ tông.

Đương nhiên đối với vu thuật thần bí, Lâm Hiên vẫn có một chút động tâm, tham khảo một ít chắc có thêm lợi: "Đã như vậy tại hạ cũng không khách khí, nếu có cơ hội nhất định sẽ hậu tạ."

"Ha ha, Lâm đ*o hữu khách khí rồi, điển tịch của tệ tộc thô lậu, sao có thể sánh với đại thần thông của đạo hữu, mong ngươi không chê cười."

"Tiên tử sao lại nói như vậy." Lâm Hiên lắc đầu ôm quyền hoàn lễ, song phương lại khách khí một phen.

"Lâm đ*o hữu, hay là trước nghỉ tạm một đêm. Ngày mai đến Tàng Thư Các được không, xem chừng Nguyệt Nhi cũng sắp về tới" Diệu U tiên tử nói.

"Ừm, vậy làm phiền tiên tử"

Sắc trời đã trở nên tối dần, Lâm Hiên đang khoanh chân tĩnh tọa trong khách phòng nơi Thiên Tinh Cung thì đột nhiên chân mày khẽ nhíu.

"Thiếu gia…Ta thực rất nhớ ngươi!" Âm thanh ngọt ngào quen thuộc vang lên. Chỉ thấy bạch quang lóe lên rồi một thiếu nữ xinh đẹp hiện ra. Tuy hiện chưa có thân thể nhưng nàng cũng quên cả ngại ngần nhào vào lòng Lâm Hiên khiến hắn trở nên lúng túng.

"Được rồi… Tiểu Nguyệt. Mấy hôm nay nàng đi đâu vậy."

"Ta không có ngốc, tự nhiên là phải tạo điều kiện cho hai người. À thiếu gia, mấy ngày nay ta cũng có thu thập được một chút. Ngươi xem đi.. " Nguyệt Nhi vừa nói vừa phất tay, chỉ thấy trong tay áo bay ra mấy cái hộp ngọc. Nắp hộp vừa mở Lâm Hiên liếc qua một chút rồi nói.

"Thì ra là nàng đi thu thập dược liệu luyện Tuyệt Độc Đan, thứ này hiện tại không còn bao nhiêu hiệu quả với Bích Huyễn U hỏa. Có điều đợi đến khi nàng ngưng thành thân thể, ta nhất định sẽ đa tạ nàng" Thần tình Lâm Hiên có chút bí hiểm.

Lúc này đang tựa đầu trên gối Lâm Hiên mà Nguyệt Nhi cũng nhỏm dậy, như nghĩ ra điều gì khuôn mặt khả ái lại đỏ bừng: "Ngươi đó, mới gặp lại đã định ăn hiếp ta…"

***

Sáng hôm sau, Lâm Hiên theo Diệu U tiên tử xuyên qua các đình đài lầu các, hai người đi sâu vào bên trong Thiên Tinh Cung. Lâm Hiên phát hiện, tu sĩ giới nghiêm càng ngày càng ít nhưng cấm chế lại bắt đầu tăng lên. Có điều không thấy Diệu U lấy ra lệnh bài hay trận bàn gì mà những cấm chế này lại không cản trở hai người.

Quả nhiên có chút độc đáo. Lâm Hiên thầm khen Mặc Nguyệt Tộc. Rất nhanh hai người tới một tòa sơn phong. Mi mắt Lâm Hiên nheo lại, vẻ mặt trở nên cổ quái. Diệu U thấy thế khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm:" Thần thức của đạo hữu quả nhiên cường đại, nếu là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ khác ắt không thể phát hiện được huyễn thuật trước mắt."

Nói xong nàng vươn tay vỗ vào bên hông vỗ một cái, đem một vật đen tuyền có phần giống một cái nghiên mực tế ra, Diệu U không chút do dự đánh một đạo pháp quyết lên đó.

Bên trong nghiên mực xuất hiện những quang điểm, tụ thành thanh loan đạo hình trăng lưỡi liềm hung hăng bắn về phía trước.

Chỉ thấy không gian trước mắt lăn tăn như gợn sóng, tòa sơn phong mơ hồ một trận sau đó biến mất, hiện ra một cái khe rộng hơn một trượng. Trong lòng Lâm Hiên không khỏi rúng động:

"Là khe hở không gian."

Hiển nhiên Diệu U tiên tử không có thần thông Phá Toái Hư Không, mà nghiên mực kia cũng không có khả năng phá toái hư không. Vậy nơi này chính là một khe không gian, chẳng qua bị người dùng đại thần thông tạm thời phong ấn lại, nghiên mực kia giống như một kiện pháp khí, có thể đem phong ấn mở ra mà thôi.

Lâm Hiên phỏng đoán một chút rồi trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm: "Tiên tử, chúng ta hiện đi đâu?"

"Ha ha, đạo hữu không cần lo lắng, nơi này chính là Tàng Thư Các của bổn tộc." Thần sắc Diệu U tiên tử không đổi nói.

"Cái gì, Tàng Thư Các ở trong khe không gian?" Lâm Hiên có chút hoảng hốt, đương nhiên không dại gì mà vội đi vào.

"Đạo hữu biết được những gì về khe hở không gian ?" Diệu U tiên tử dường như hiểu rõ sự nghi ngại của Lâm Hiên, mặt hoa không đổi sắc cười duyên mở miệng.

"Giữa các giới vốn tồn tại khoảng không gian, được ngăn cách bởi các giới lực cực lớn." Lâm Hiên nhắm mắt chậm rãi nói: "Tu tiên giả chúng ta hoặc là Yêu Tộc sau khi tiến giai Ly Hợp kỳ, có thể bước đầu tham hiểu phép tắc thiên địa, nắm giữ một chút thần thông không gian, học được loại bí thuật Phá Toái Hư Không, nghe nói thời điểm thi triển cũng có thể tạo ra khe hở không gian nhỏ một chút"

"Đạo hữu nói không sai, nhưng không gian vốn không chỉ có riêng loại này" Diệu U tiên tử vỗ vỗ tay, trên mặt đầy vẻ thần bí mở miệng.

"Cái gì, còn thỉnh tiên tử chỉ bảo" Lâm Hiên ngạc nhiên.

"Còn có những không gian nhỏ độc lập khác"

"Không gian độc lập?" Lâm Hiên nhíu mày.

Yêu Linh đảo không thuộc Nhân giới mà cũng không thuộc về Linh giới. Có thể nó tồn tại trong một không gian độc lập nào đó thật lớn. Như vậy Bồng Lai sơn, Vô Định Hà cũng tương tự. Cái này cũng có thể giải thích tại sao Nhân tộc, Yêu tộc cùng Âm hồn trả giá rất nhiều nhân lực vật lực để truy tìm Tam thánh địa nhưng không thể tìm được vị trí chính xác.

"Khi tiền bối chúng ta phát hiện không gian nhỏ độc lập này thì đã đem Tàng Thư Các chuyển vào, bên trong là một ít thượng cổ điển tịch bí ẩn cùng những bảo vật trân quý." Diệu U mỉm cười giải thích.

"Làm thế này hình như còn có ý khác."

"Lâm đ*o hữu có ý gì?" Diệu U tiên tử ngạc nhiên, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi.

"Nếu là gặp cường địch đem đối thủ dẫn vào nơi này, sau đó phát động cấm chế phong bế cửa ra thì chỉ cần pháp khí ở trong tay. Trừ phi đối phương là Ly Hợp kỳ lão quái vật, nếu không nhất định là sẽ bị nhốt ở bên trong." Lâm Hiên có thâm ý sâu sắc mở miệng.

"Ha ha, đạo hữu nói đùa, Tàng Thư Các này vốn là dùng cất bảo vật, khi trước tiền nhân cũng không nghĩ là dùng nó để vây địch." Sắc mặt Diệu U tiên tử có chút kinh hãi đáp rồi nhanh chóng chuyển thân bay vào trong.

Lâm Hiên đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra triệt tiêu chút lực cách giới này. Một không gian mờ ảo hiện ra ở trong tầm mắt. Mặt đất nơi đây trừ một ít đá vụn lớn nhỏ thì ngay cả cỏ dại cũng không có. Linh khí vô cùng loãng khiến Lâm Hiên nhíu mày. Trong này không hạn chế thần thức, rất nhanh một tòa lầu các ba tầng cao bảy tám trượng dựng bằng Thiết mộc hiện trong tầm mắt.

" Lâm đ*o hữu, mời!"Diệu U tiên tử uốn lưng ong bay vào, chân mày Lâm Hiên khẽ cau lại, toàn thân thanh quang chợt lóe bay theo sau.

Đọc truyện chữ Full