Linh Sơn biến thành quái vật! Cơ hồ vẻ mặt mọi người đều kinh hãi đến cực điểm.
Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, Lâm Hiên không tin nó thật sự là núi đá thông linh.
Có người giải khai phong ấn, hơn phân nửa là quái vật đến từ dị giới.
Trên người không có ma khí, Linh giới tám chín phần không có thứ này, chẳng lẽ là từ Âm Ti giới?
Chủng tộc tại nơi đó phức tạp nhất, ngoại trừ âm thú đại yêu quỷ, còn có rất nhiều sinh vật quái dạng. Ngọn núi tuy cực lớn khủng bố nhưng không phải không có. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, sắc mặt Chu Thiên Vân tái nhợt, cố gắng hít thở thật sâu bình ổn tâm tình.
Tay áo phất một cái, hai đạo kim quang bay vút ra xoay quanh người.
Toái Nguyệt Câu, là pháp bảo kim thuộc tính, dùng san hô dưới đáy biển sâu luyện thành.
Là lão quái Nguyên Anh trung kỳ môn chủ một phái, pháp bảo của Chu Thiên Vân đương nhiên là có chỗ bất phàm, mà bảo vật thuộc tính kim có lực công kích là mạnh nhất.
Sau khi tế ra Toái Nguyệt Cấu, y không chút nghĩ ngợi vung tay lên, pháp lực cuồn cuộn tản ra, một tiếng ong nhỏ vang lên, đôi Kim câu hóa thành hai đạo lệ quang đánh mạnh lên quái vật Tuyết Minh Sơn.
Tuyết đọng biến thành hơi nước, đá vụn rơi rào rào như mưa, không biết có phải do thân hình quá lớn không đủ linh hoạt mà sơn quái kia không tránh né, cứ như vậy bị đánh trúng. Có điều trên mặt Chu Thiên Vân không chút vui mừng, ngược lại càng lộ vẻ lo lắng.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ chỉ đứng dưới lão quái vật Ly Hợp kỳ ở Nhân giới, ở trong mắt người phàm ví như thần tiên cũng không có gì quá đáng, có thần thông dời non lấp bể.
Một kích vừa nãy của y chỉ tạo một cái hố sâu bảy tám trượng, uy lực bên ngoài hết sức đáng sợ nhưng lại thua xa dự tính.
Núi đá bình thường đã trở thành cứng rắn như thế từ lúc nào?
Chút vết thương nhỏ này đối với Tuyết Minh Sơn cao vạn trượng quả thật chẳng khác gì gãi ngứa.
"Khách khách, tên ngu xuẩn, đừng chống cự vô ích, tuy bổn tôn bị phong ấn hơn trăm vạn năm nhưng mấy tên tu sĩ cấp thấp như các ngươi sao có thể ngăn cản". Tuyết Minh Sơn mở miệng ồm ồm, độ lớn của âm thanh chẳng khác nào sét đánh.
" Tu sĩ cấp thấp? Ta thấy các hạ vẫn chưa tỉnh ngủ, dù không biết ngươi là quái vật gì nhưng giết nhiều đệ tử bổn phái như vậy, Chu mỗ thề không đội trời chung với ngươi, nạp mạng đi!"
Chu Thiên Vân hét lớn một tiếng, trong mắt hiện vẻ ngoan lệ. Hai tay huy vũ, pháp quyết đánh ra hết đạo này tới đạo khác vào Kim câu.
Bảo vật này lập tức đại phóng linh quang, nhanh chóng vặn vẹo biến dài, theo tiếng kêu to là hai con giao long dài hơn mười trượng giương nanh múa vuốt hiện ra.
Lâm Hiên nhíu mày. Khí linh chi bảo, Chu Thiên Vân không hổ là chủ một môn, trong pháp bảo có phong ấn hồn phách giao long Hóa Hình kỳ.
Mắt thấy môn chủ ra tay, tu sĩ của phái này cũng không nhàn rỗi, người còn sống không nhiều lắm nhưng đều là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ trở lên.
Tổng đàn bị hủy, đồng môn ngã xuống cả mấy ngàn, những người này đều đỏ mắt. Nhất thời linh mang lóe ra, đủ loại pháp bảo nện tới quái vật khổng lồ trước mắt.
"Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"
Đối mặt với sự vây công của mấy chục tu sĩ, nhưng quái vật lại đầy vẻ khinh thường. Hai nắm đấm khổng lồ hung hăng đập về phía trước.
Tuyết Minh Sơn cao vạn trượng, đôi nắm tay này cũng chẳng khác ngọn núi nhỏ là bao, một khi huy vũ tạo ra âm ảnh, ngay cả mây trên trời cũng bị che khuất.
Đầu tiên là hai con giao long bị một đại quyền nện cho choáng váng, linh quang dần ảm đạm, lại trở thành Kim Câu như cũ. Tuy thế đại quyền như núi nhỏ kia cũng bị Giao Long đánh vỡ vụn chừng ba phần.
Mà cánh tay còn lại huy vũ, tiếng rầm rầm truyền vào tai, vô số những tảng đá lớn nhỏ điên cuồng ngăn trở các pháp bảo khác.
Chân mày Lâm Hiên khẽ động, cự quái sơn này tựa hồ không khó chơi như tưởng tượng.Trong mắt Khương Thị song hùng càng lộ vẻ vui mừng, nóng lòng muốn ra tay.
Nhưng sau một khắc vẻ mặt bọn họ liền cứng đờ, quái vật hét lớn một tiếng, nắm tay kia vỡ vụn lóe ra hắc quang rồi lại khôi phục như ban đầu, hố to bị đánh trên người cũng được lấp lại như cũ.
Tròng mắt Lâm Hiên co rút, trong đám yêu thú cấp thấp có không ít chủng loại có thể tự lành thân thể, chỉ khi nào tiến giai lên cấp bốn thì thần thông thiên phú này mới biến mất. Nguyên nhân rất có thể là vì quy luật thiên địa cần phải duy trì sự cân bằng nào đó. Nếu không những yêu tộc Hóa Hình kỳ bị chặt tay, hoặc trước ngực đâm thủng một hố vẫn có thể khôi phục thân thể thì thì tu sĩ nhân tộc chỉ còn đường ngửa cổ chờ làm thịt.
Nhưng cự quái sơn trước mặt, ít nhất cũng là tồn tại cấp Nguyên Anh mà lại còn có thể chữa trị thân thể.
Lâm Hiên cùng Tần Nghiên liếc sang nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đối phương. Lúc này tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, Lâm Hiên rùng mình quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trên cánh tay cự quái mọc ra rất nhiều xúc tu dài ngắn như đầu lưỡi của con quái vật nào đó. Cái dài thì cỡ mấy chục trượng, ngắn cũng chừng bảy tám trượng.
Chỉ thấy cánh tay nó huy vũ, đầu lưỡi cũng đồng thời ngăn trở công kích của tu sĩ Tuyết Minh môn. Tu sĩ Nguyên Anh thì còn đỡ, tu tiên giả Ngưng Đan kỳ thì đại kinh thất sắc. Hai người tránh né không kịp bị đầu lưỡi cổ quái kia quấn lấy, sau đó đưa vào miệng quái vật.
Tiếng rộp rộp truyền vào tai, miệng quái vật kia là một cái khe gần đỉnh núi dài chừng hơn trăm trượng, bên trong răng sắc nhọn lổm chổm. Một khi bị hút vào, đừng nói là Ngưng đan kỳ mà dù là đại tu sĩ cũng chết không thể nghi ngờ.
Hai tu sĩ kia còn chưa đủ nhét kẽ răng, nhưng trên mặt cự quái lại lộ vẻ hài lòng, bộ dạng hưởng thụ. "Không tệ, không bằng tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhưng cũng khiến bổn tôn khôi phục một chút nguyên khí".
Nghe lời này thần sắc Lâm Hiên vừa động, nhìn chằm chằm quái vật trước mặt thì thở dài: "Sư tỷ, chúng ta cũng chuẩn bị ra tay thôi".
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao vừa nãy quái vật lại chặn hai người, bởi máu thịt của tu sĩ là thứ đại bổ.
Nếu lúc này ở một bên đứng xem, khi tu sĩ Tuyết Minh môn bị đồ sát hết thì sẽ đến lượt chính hắn.
Với sự khôn ngoan của Lâm Hiên, đương nhiên sẽ không để địch nhân diệt từng bộ phận.
Phải liên thủ trước. Đương nhiên lát nữa nếu quái vật lộ ra sơ hở, hắn sẽ không chút do dự mà chạy trốn.
Dù sao loại sinh vật dị giới này chưa từng xuất hiện, hơn nữa có vẻ rất khó ứng phó.
Lâm Hiên nói phỏng đoán cho các tu sĩ cấp cao. Tần Hiên nhẹ gật đầu. Khương Thị Song Hùng nghe xong cũng biến sắc, không dám trì hoãn nữa.
Vì vậy bốn tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng gia nhập chiến đoàn.
"Khách khách, bốn con bò sát nhỏ cũng muốn chịu chết à?"
Đừng thấy cự quái hình thể khổng lồ đến cực điểm thì khinh thường, linh trí của nó đủ để so với nhân loại.
Nó quả thật có ý tiêu diệt từng bộ phận, sau khi ngăn cản Lâm Hiên và Tần Nghiên thì không tiếp tục công kích.
Về phần Khương Thị Song Hùng, từ đầu tới cuối càng không thèm để ý.
Tuy thế nó vẫn phân ra một bộ phận thần thức chú ý đến hành động của bốn người, tuyệt không cho phép bọn họ chạy trốn, tu sĩ Nguyên Anh là đại bổ nhất, một người hơn ngàn tu tiên giả cấp thấp.
Lúc này thấy quỷ kế bị đoán ra, cự quái vô cùng tức giận. Cự chưởng mở ra quạt về phía bốn người.
Phảng phất như thái sơn áp đỉnh, cách còn hơn trăm trượng mà trận trận cương phong mãnh liệt đã thổi tới.
Ánh mắt Khương Thị Song Hùng lộ vẻ sợ hãi, không dám tiếp công kích bá đạo như thế. Hai huynh đệ nắm tay nhau hóa thành một đạo kinh hồng, vô cùng nhanh chóng bay sang phía bên trái.
Tần Nghiên khẽ động chiếc eo thon nhỏ, thi triển Cửu Thiên Huy Bộ, mặc dù không bằng Lâm Hiên nhưng dễ dàng né tránh công kích.
Nhưng rất nhanh mặt hoa liền thảm biến.
"Sư đệ!"
Thanh âm nàng vẻ lo lắng, không rõ vì sao Lâm Hiên vẫn còn đang ngẩn tại chỗ.
Ngay cả cự quái cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, có điều đối phương đã muốn chết thì sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ầm ầm! Cự chưởng ma sát cùng không khí phát ra tiếng chấn động như sấm rền, một kích này không chứa pháp lực nhưng khí lực nặng tới cả mấy trăm vạn cân. Cho dù là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ trúng phải cũng biến thành đám thịt vụn.
Nhưng Lâm Hiên lại không chút hoảng sợ. Tay áo phất một cái, một thanh đoản kiếm dài hơn tấc bay vút ra.
Trên mặt cự quái không khỏi lộ vẻ cười nhạt, Giao Long vừa nãy còn không tính, một thanh kiếm ngắn như vậy thì có thể làm gì? Vù! Sức mạnh cự chưởng kia lại tăng thêm ba phần.
Lâm Hiên cũng đánh ra một đạo pháp quyết.
"Đi!"
Theo tiếng quát khẽ, Thanh Hỏa Kiếm đột nhiên bắn ra linh quang chói mắt.
Một trượng, mười trượng... Kiếm này lại bạo tăng tới hơn bảy mươi trượng khiến người kinh hãi.
Cự kiếm thuật!
Đám tu sĩ không khỏi nghẹn lời, đối với tu tiên giả cấp cao mà nói, thần thông biến pháp bảo trở nên to lớn cũng không cao thâm gì.
Ví dụ như Kim Câu của Chu Thiên Vân vừa biến thành giao long dài mười trượng. Nhưng đây đã gần như tới cực hạn đối với y, do có hai hạn chế.
Một là pháp bảo càng lớn uy lực càng mạnh nhưng muốn thao túng bảo vật bảy mươi trượng, chỉ sợ thần thức còn vượt cả tu sĩ hậu kỳ.
Huống chi không có nhiều bảo vật có thể co giãn được tới mức này. Thanh Hỏa Kiếm trong tay Lâm Hiên chính là bảo vật khiến người thèm nhỏ dãi.
Cự kiếm hơn bảy mươi trượng hiện trong tầm mắt, tất cả tu sĩ cho là mình đang nhìn lầm.
"Đại ca, chẳng lẽ thần thức của tiểu tử này lại còn hơn cả đại tu sĩ?" Khương Nhị há to miệng, vẻ mặt trở nên ngây.
Khương Đại căn bản cũng quên cả trả lời. Trong hàng tu sĩ cùng bậc, hai huynh đệ tung hoành vô địch nhưng lúc này thấy thiếu niên này, mới hiểu được núi cao còn có núi cao hơn.
Thần thông khác tạm thời không nói, chỉ dựa vào cự kiếm thuật khủng bố này đã đủ để tung hoành bốn phương.
Ầm! Mọi người còn không có thời gian suy nghĩ thì thủ chưởng như một núi nhỏ kia liền đánh tới Cự kiếm.
Một màn xảy ra khiến người trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy thanh quang chói mắt, bàn tay khổng lồ kia lại giống như đậu hủ, Thanh Hỏa Kiếm chỉ hơi lật đã phá toàn bộ thành bột phấn. Sau đó nó hung hăng chém mạnh về phía đầu cự quái.
Mặc kệ là sinh vật gì, cái đầu chính là bộ vị yếu hại.
"Không thể nào!"
Chu Thiên Vân trợn tròn mắt, vừa mới ăn quả đắng không nhỏ của quái vật nên biết rất rõ chỗ đáng sợ của nó.
Cự quái này sau khi sống lại, không biết thi triển thần thông gì khiến cho độ cứng rắn toàn thân tăng mạnh. So với tài liệu luyện chế Linh Khí thì chẳng kém là bao.
Một kích toàn lực của y cũng chỉ có tạo một cái hố trên người quái vật mà thôi. Nhưng bảo vật của Lâm Hiên lại có thể dễ dàng phá thành bột phấn, lại còn dư lực tiếp tục công kích.
Có lầm không vậy? Đừng nói tu sĩ trung kỳ. Cho dù là đại tu sĩ thì chỉ sợ chẳng có mấy người làm được.
Chu Thiên Vân hoảng sợ nhưng cũng chẳng có tâm tình tìm hiểu. Cơ hội tốt như vậy, lý nào lại bỏ qua. Quát to một tiếng, y truyền pháp lực vào đôi Kim Câu.
Các tu tiên khác cũng kịp phản ứng, đều thi triển thần thông sở trường ra sức mà đánh.
Quái vật không ngờ Lâm Hiên lại mạnh như thế, chưa kịp thi triển thần thông hồi phục cự chưởng thì cự kiếm đã chém tới trước mắt.
Quái vật giận dữ mở to miệng, thè ra cái lưỡi thật dài, cũng là do nham thạch tạo thành nhưng lại rất khác với những bộ phận khác. Nó đen kịt như mực, là loại cứng rắn nhất nên không sợ pháp bảo của tu tiên giả.
Lâm Hiên nhướng mày nhưng không kịp biến chiêu. Đầu lưỡi kia xoắn một cái đã quấn tới Thanh Hỏa Kiếm.
Cự quái nhe răng phát ra tiếng cười, định kéo nó vào trong miệng.
Lâm Hiên nhướng mày, không bấm niệm pháp quyết thu hồi, khí lực của quái vật này thực sự vượt quá xa hắn.
Nếu là một người khác, chỉ còn cách buôn bỏ pháp bảo. Có điều trong mắt Lâm Hiên lóe lên vẻ tàn khốc, hóa thành một đạo thanh hồng, tay không bay tới lưỡi quái vật.
"Lâm huynh, mau quay lại!"
Chu Thiên Vân biến sắc kinh hô. Khương Thị Song Hùng cũng thở dài, Lâm đ*o hữu này thần thông không tệ nhưng kinh nghiệm đấu pháp quá nông cạn. Đối mặt với quái vật khổng lồ thì tốt nhất là ở nơi xa mà đánh, cận chiến sẽ chịu áp lực gấp đôi.
Chỉ có cách nhìn của Tần Nghiên là khác với mọi người, nàng hiểu rõ Lâm Hiên quỷ kế đa đoan, chỉ chiếm tiện nghi chứ không chịu thiệt thòi, nếu không nắm chắc sao dám mạo hiểm xông tới.
Nhìn đạo kinh hồng, Tần Nghiên cơ hồ không chút chần chờ, toàn thân chợt lóe linh quang, thi triển Cửu Thiên vi bộ đuổi theo.
Lâm Hiên thân ở trong hiểm cảnh nhưng với thần thức cường đại đã phát hiện Tần Nghiên theo tới, trong lòng không khỏi ấm áp.
Đương nhiên thời khắc này chẳng có thời gian bày tỏ. Hắn hét lớn một tiếng, vận chuyển linh lực trong cơ thể, tốc độ độn quang đột nhiên tăng mạnh.
Ngay lập tức đã tới trước lưỡi. Trên mặt cự quái lộ vẻ vui mừng như điên. Một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nho nhỏ lại dám phá hủy bàn tay của nó. Không đem hắn nhai thành bột phấn, thật khó giải nỗi hận trong lòng.
Hống!
Theo tiếng quát lớn của Tuyết Minh Sơn, trên đầu lưỡi lại mọc thêm hơn chục xúc tua sù sì, nhìn qua giống như ma xà quấn về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên cau mày, vũ động ống tay áo, một cây trường mâu xưa cũ xuất hiện, bảo vật của Tuyết Hồ Vương không những có thần thông không gian mà lực công kích chẳng thua kém Thanh Hỏa Kiếm là bao.
Rót pháp lực vào, Lâm Hiên chém một cái. Một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm hiện ra, bắn tới một cái xúc tu.
Xoạt một tiếng giòn tan truyền vào tai nhưng không thấy nửa điểm hiệu quả.
"Khách khách, tiểu tử, không cần phí công, ngươi tưởng cái lưỡi bổn môn có thể bị một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tổn thương sao?"
Cự quái vừa dùng đầu lưỡi công địch vừa điên cuồng cười to.
Ngày cả Thanh Hỏa cũng không chém được, chỉ sợ còn mỗi tàn kiếm Thông Thiên Linh Bảo kia mới chém đứt được nó. Đáng tiếc Lâm Hiên vẫn chưa kịp học qua thông bảo bí quyết.
Mắt thấy bảy tám nhánh xúc tu đã tới trước người, thân hình hắn quay tít một vòng, từ tay áo bắn ra mấy đạo hỏa tuyến xanh biếc, chuẩn xác đánh lên trên xúc tu.
Phốc...
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, xúc tu mà pháp bảo không cách nào đả thương kia bị một tầng hỏa diễm xanh biếc bao vây, vô số vết rạn xuất hiện.
Lâm Hiên giơ tay bắn ra mấy đạo kiếm khí, những xúc tu kia liền bị chém thành đá vụn rơi rào rào xuống. Toàn thân hắn chợt lóe, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thuấn di đến cái lưỡi khổng lồ. Đồng thời hai tay không ngừng huy động, vô số pháp ấn khoảnh khắc đã hoàn thành, miệng phồng lên thổi ra một ngọn Bích Huyễn U hỏa cỡ cánh tay, giữa không trung hóa thành một con hỏa điểu cỡ hơn một tấc.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, hỏa điểu màu xanh biếc giương cánh, hóa thành một mũi tên xanh nhào tới đầu lưỡi.
Ma hỏa khiến người kinh sợ bùng lên bốn phía, một màn kia lại lần nữa xuất hiện, tiếng nổ lách cách truyền vào tai, Thanh Hỏa Kiếm chém xuống cái lưỡi nham thạch đầy vết rạn kia rồi thành công thoát khốn.
Cự quái kiêu ngạo lui về sau một bước, trên mặt đầy đau đớn. Bàn tay bị chém đứt lúc nãy chỉ là loại nham thạch bình thường, có thể dùng pháp thuật khôi phục.
Còn loại hắc thạch thần bí nơi đầu lưỡi này mới là chỗ trọng yếu nhất, một khi bị hao tổn thì không có cách nào khôi phục.
Đây là loại đá cứng rắn nhất, pháp bảo bình thường không thể tổn thương, thật không ngờ hỏa diễm của đối phương lại bá đạo như thế.
Tuy sớm lui về nhưng đầu lưỡi đã bị chém tới mất một phần ba. Cự quái đau đến toàn thân run rẩy, càng thống hận thiếu niên làm nó tổn thương tới cực điểm.
Hống!
Theo một tiếng hét lớn, phải tới mười vạn cân cự thạch từ trên người quái vật phân liệt mà ra, theo sau từ trong miệng nó phun ra một đạo bạch vụ bao phủ số đá này.
Tiếng ken két truyền vào tai, các tảng đá lại biến thành những con quái thú nham thạch hình thái cũng khác nhau, cả đám phát ra khí hung lệ nồng đậm, hung hăng nhào tới Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhíu mày, đám này có vài phần tương tự như khôi lỗi. Hắn đang định thử uy lực của chúng một chút thì Tần Nghiên lại nhanh hơn, chỉ thấy thiếu nữ hai tay bấm niệm pháp quyết, Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng hoa lệ đã vọt tới trước. Hồng quang chợt lóe, một đôi quái thú đầu báo đã bị chẻ thành hai nửa. Dải băng đón gió hóa dài, độ sắc bén lại chẳng kém phi kiếm phi đao chút nào.
Tiếp theo ngón tay Tần Nghiên điểm nhẹ, bảo vật này giống như linh xà quấn lên một con thạch quái khác, siết chặt nó thành mảnh nhỏ.
Cứng mềm tương hỗ, biến hóa vạn trạng. Thần thông Tần Nghiên vốn bất phàm, lại dùng pháp bảo đỉnh cấp Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng. Thạch quái bình thường sao có thể ngăn cản.
Nhưng thạch quái mất đi bao nhiêu thì trong bạch vụ lại sinh ra bấy nhiêu.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, lại đưa tay ôm eo thon của thiếu nữ, thân thể mềm mại của Tần Nghiên chợt khựng nhưng rất nhanh liền thả lỏng, hai người đã thuấn di biến mất.
Tình thế này càng dây dưa càng bất lợi, hai người Lâm Hiên đã hiện ra ở sườn núi.
"Sư đệ, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt Tần Nghiên lộ vẻ kinh ngạc nhưng Lâm Hiên không còn thời gian để giải thích cho nàng.
Vô số quái thạch từ đằng sau đuổi tới, cũng may Khương thị Song Hùng cùng đám tu sĩ Tuyết Minh môn liên tục công kích khiến cự quái phải phân ra tinh lực đối phó.
Có điều quái thạch trước mắt cũng tới gần ngàn con.
Lâm Hiên nhíu mày, với thần thông của Tần Nghiên, một mình nàng quả thật rất khó đối phó. Bây giờ không phải lúc ẩn dấu thực lực. Lâm Hiên vươn tay ra khẽ giật bên hông, hai túi vải được tế lên.
Ầm!
Thi vụ cuồn cuộn, kèm theo mùi tanh hôi muốn ói, một thân ảnh cao gầy khô đét xuất hiện, con mắt lồi ra cùng những bộ móng tay ngăm đen.
Thi Ma!
Tần Nghiên lấy tay che miệng, sư đệ sở sao có thể sử dụng Thi Ma.
Có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, trên mặt Tần Nghiên chẳng có điểm chán ghét, ngược lại còn lộ ra một tia sùng bái, Chính Ma Nho Phật hay tu yêu chỉ là lựa chọn con đường tu tiên mà thôi.
Tiếp theo túi linh thú bên cạnh mở ra.
Tần Nghiên vừa thấy thì chẳng thốt nên lời, trên mặt đẹp chỉ còn lại vẻ rúng động.
Một con tê tê dài hơn một trượng xuất hiện, sau đó linh quang chợt lóe, hóa thành một lão giả mặc áo da ngắn tay, tóc dài đến eo rối xù như tổ quạ.
Hóa hình yêu tộc hậu kỳ! Làm sao có thể chứ?
Yêu tộc Hóa Hình Kỳ đã có linh trí, sao cam tâm chịu để người sai sử, đừng nói sư đệ mà đến sư tôn của nàng cũng không có khả năng bắt đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ làm linh thú.
Lúc này Tần Nghiên thật sự chỉ còn lại có sùng bái Lâm Hiên.
"Sư tỷ, có hai thủ hạ của tiểu đệ trợ chiến, ngăn chặn những quái thạch này không có vấn đề, xin giúp ta tranh thủ một ít thời gian". Thanh âm của Lâm Hiên truyền ra.
"Được". Tần Nghiên gật đầu không nhiều lời, mặc dù không biết mục đích của Lâm Hiên là gì nhưng hiện nàng đã hoàn toàn tâm phục hắn, không biết tại sao lại có cảm giác như khi đối mặt Như Yên tiên tử.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, nhắm hai mắt đem thần thức vô cùng cường đại thả ra, bắt đầu tìm tòi ở quanh đó.
Mà những quái thạch kia đã vọt tới gần, Thi Ma gầm lên giận dữ, hai ma tí tăng vọt, năm ngón tay nắm thành một quyền, đánh thủng một con thạch quái đang vọt tới trước người.
Xuyên Sơn Giáp có thực lực mạnh hơn, vọt tới giữa đám thạch quái quyền đấm cước đá loạn xạ, thỉnh thoảng thi triển mấy pháp thuật thổ hệ, đánh cho đám quái vật này tan tác.
Về phần Tần Nghiên thì ở phía sau hộ pháp, không để thạch quái quấy rầy Lâm Hiên.
Mỗi khi có cá lọt lưới đều bị nàng thu thập gọn gàng.
Từ chi tiết nhỏ này cũng có thể thấy được đây là một thiếu nữ rất thận trọng.
Thạch quái tuy nhiều nhưng không có con nào có thể tới cạnh Lâm Hiên. Đảo mắt đã qua nửa tuần trà, Tuyết Minh Sơn cũng phát giác điểm không ổn thì Lâm Hiên lại mở mắt ra, đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh Hỏa Kiếm trên đỉnh đầu bổ mạnh về chỗ hơn trăm trượng bên trái.
Lần này không sử dụng Cự đại thuật nhưng uy lực cũng không tầm thường. Một vách núi bị san phẳng, lộ ra một động sâu không thấy đáy hơn một trượng.
"Ở trong này". Lâm Hiên mừng rỡ nói: "Sư tỷ, theo ta vào".
Lâm Hiên vừa nói vừa hóa thành một đạo kinh hồng, bay vào trong huyệt động cổ quái kia,
Tần Nghiên không chút do dự theo sát, Xuyên Sơn Giái và Thi Ma cản phía sau, vừa đánh vừa rút vào sơn động.
Động chỉ rộng hơn một trượng, đối với tu sĩ mà nói thì rộng rãi nhưng những thạch quái to lớn kia lại không vào được. Một số con hình dạng nhỏ xâm nhập vào thì cũng biến thành pháo hôi của hai người mà thôi.
Tu sĩ Tuyết Minh môn và Khương Thị Song Hùng trợn mắt há mồm, hai người vào trong thân quái vật định làm gì vậy?
Cự quái kia nhất thời không tóm được, phát tiết tất cả tức giận lên người bọn họ. Cái lưỡi nham thạch màu đen không thể hồi sinh lại nhưng những bộ phận khác không có gì đáng ngại, rít gào đánh tới bọn họ.
Những người khác chỉ có thể cắn răng chống đỡ, quái vật mặc dù không có pháp lực nhưng mỗi quyền đánh ra nặng mấy trăm ngàn cân, tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng không dám trực tiếp đón đỡ.
"Đừng liều mạng, du đấu, ngũ quan hẳn là chỗ yếu hại của nó, tập trung pháp bảo công kích".
"Dạ!"
Đệ tử Tuyết Minh môn không cần phải nói, Khương Thị Song Hùng cũng không có dị nghị. Chỉ thấy trên bầu trời kinh hồng đủ màu lóe ra, nhìn từ xa giống như những con đom đóm bay đầy trời, phương thức du đấu quả nhiên không tệ, cự quái cao lớn đồ sộ, đương nhiên không có được sự linh hoạt như tu tiên giả.
Đám người tránh thoát công kích, sau đó tranh thủ dùng pháp bảo nhắm ngay đỉnh núi đánh xuống, cự quái tất nhiên sẽ không chờ bị đánh, trên mặt nó lại xuất hiện thêm nhiều cột đá linh hoạt giống như rắn rít ngăn cản.
Những cột đá này không phải màu đen, chỉ là loại đá bình thường được tăng cường, tuy cứng hơn một chút nhưng pháp bảo vẫn dễ dàng đánh vụn.
Thấy cự quái bảo vệ khuôn mặt như thế, chắc chắn chỗ là yếu hại. Chúng tu sĩ mừng rỡ, đều tăng công kích.
Đột nhiên quái vật kia mở to miệng, rống lớn một tiếng. Âm ba tạo thành một cơn lốc xoáy quét về trước.
Chiêu này giống sư tử hống của Phật môn nhưng lại có điểm khác.
Thần thông cao thâm của phật môn là đem thanh âm, thần niệm cùng pháp lực tổ hợp với nhau, dùng bí thuật phóng ra. Còn cự quái phát động công kích thì chỉ đơn thuần dựa vào thanh âm lớn mà thôi.
Có điều với thân hình khôi ngô cao vạn trượng của nó, cường độ bạo liệt của thanh âm rất khó tưởng tượng.
Mấy đạo gió lốc thổi trước còn dễ chơi, sóng âm phía sau càng khiến người nghẹn họng trân trối, không ngờ lại tạo thành ba đạo quang nhận quét ngang qua.
Hai tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ đứng mũi chịu sào, một lão giã tóc bạc cùng một nữ tu có dung mạo xinh đẹp.
Hai người muốn tránh cũng không được, ngay cả pháp bảo cũng không kịp tế ra, một người vội lui về sau, người kia thì phất tay tế ra một phù phòng ngự, hóa thành vòng bảo hộ.
Đáng tiếc đều phí công vô ích.
Chỉ nghe một tiếng xoạt truyền vào tai, vòng bảo hộ màu trắng bị xé rách giống như vải gấm, mưa máu đầy trời, lão giả bị chặt ngang thành hai khúc.
Nữ tu xinh đẹp mặt hoa thất sắc, hai tay bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm máu, độn quang sau khi hấp thụ thì tốc độ tăng vọt.
Theo lẽ thường sóng âm tuyệt không đuổi kịp. Nhưng theo một tiếng rống của cự quái, thanh âm đã hóa thành gió lốc, mức độ mau lẹ bạo tăng đến độ không thể tưởng tượng nổi, nữ tu lui khoảng chừng hai mươi trượng thì cũng bị chém rớt đầu.
"Sư tỷ!"
Chu Thiến Như trừng mắt ngọc, nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp chảy xuống. Nữ tu xinh đẹp kia có quan hệ gắn bó với nàng. Hôm nay lại ngã xuống trước mặt.
"Như nhi, đừng vọng động!"
Chu Thiên Vân kéo cánh tay nữ nhi, nếu không cẩn thận ứng phó rất có thể toàn quân bị diệt, cũng may công kích vừa nãy cách khá xa, những người khác miễn cường tránh thoát được.
Chúng tu sĩ hoảng hốt lui về sau hơn trăm trượng, không dám lại gần công kích nữa.
Cự quái duỗi cánh tay, một tay bắt lấy xác hai tu tiên giả đút vào miệng, sau đó khí thế tựa hồ lại tăng một ít. Chu Thiên Vân đầy vẻ lo lắng. Gia hỏa ghê tởm này quả nhiên là dựa vào thôn phệ máu thịt tu sĩ để bổ sung nguyên khí.
Vừa nghĩ tới mấy ngàn môn đệ tử ngã xuống thì trên mặt y tràn đầy lệ khí, không hề có ý muốn rời đi, huống chi đối phương cũng chẳng thể nào thả họ.
Hai bên lại lâm vào thế giằng co, thân thể cự quái run lên, vô số cự thạch lớn nhỏ tách ra khỏi người, tiếp theo nó phun ra một tầng sương mù màu trắng bao trùm những cự thạch này.
Mấy tu tiên giả Nguyên anh kỳ lộ vẻ kinh hãi, cảnh này rất quen mắt. Cự thạch chìm trong sương trắng có thể biến ảo thành quái vật Khôi Lỗi.
Một con thì không tính nhưng số lượng quá đông đảo, có những quái vật nhỏ này hỗ trợ. Quần tu đã biết mình không phải là đối thủ của cự quái lồ trước mắt.
Hơn hai mươi tu sĩ Ngưng đang kỳ còn lại càng không cần phải nói. Bọn họ cũng phẫn nộ vì đồng môn ngã xuống nhưng theo tình hình hiện tại, đánh tiếp thì hơn phân nửa toàn quân sẽ bị diệt.
Không ít người tròng mắt bắt đầu đảo loạn, muốn tìm kế thoát thân.
Chu Thiên Vân khẽ thở dài nhưng không có ý ngăn cản. Muốn chạy đâu dễ dàng thế, cự quái sẽ không tha cho bất cứ người nào.
Nếu quả thật có người trốn thoát, y còn cầu không được. Coi như là giữ lại một chút truyền thừa cho bản môn.