TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Chương 361: Kinh phật cùng tâm cảnh

"Thiếu gia, ta không nghe lầm đấy chứ? Chàng nói niệm phật có thể trợ giúp đột phá tâm cảnh sao? Nguyệt nhi nhíu mày, kinh ngạc hỏi.

"Ta mới chỉ tham ngộ được một chút, còn cụ thể vẫn phải cần thực tế chứng minh. Thế nhưng trong mấy lưu phái tu tiên, quả thực hoà thượng là những người ít bị tẩu hoả nhạp ma nhất" Lâm Hiên vừa xem kinh thư, sắc mặt lộ vẻ đăm chiêu.

"Hừ, ta thấy những đại đức cao tăng đó cũng không phải là người tốt. Không Huyễn hoà thượng thanh danh rất lớn những cũng giết người đoạt bảo, không chuyện ác nào không làm" Nguyệt nhi phản đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://

Lâm Hiên không nhịn được phá lên cười khi nhìn bộ dáng tức giận của tiểu nha đầu.

Tu tiên chỉ cầu trường sinh. Phật,Đạo Nho Ma, hay tu yêu giả chỉ là bất đồng phương pháp tu luyện, không có bất kỳ liên quan nào tới phẩm hạnh.

Ai nói tu tiên giả Phật Tông từ bi hơn người? Tu tiên giới vốn rất tàn khốc, không buông ta bất kỳ ai.

Thế nhưng kinh phật thực sự có rất nhiều tác dụng. Lâm Hiên tham ngộ tỉ mỉ. Nếu thực có hiệu quả ma luyện tâm cảnh, hắn sẽ không phải vào thế tục chịu khổ ải.

"Thiếu gia, sau đây người có tính toán gì không?'

"Trong túi trữ vật của lão trọc ngốc, ta thu được tin tức Thiên Vân giao dịch hội sắp mở ra" Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Thiên Vân giao dịch hội là cái gì vậy?" Nguyệt nhi tò mò hỏi.

"Là hội giao dịch trọng đại nhất của tu tiên giới. Ngoại trừ tu tiên giả của Nhân tộc chúng ta còn có cả Yêu tộc tham gia".

"Cái gì? Yêu tộc cũng tới?"

Nguyệt nhi cảm thấy nghi ngờ, nhân yêu lưỡng tộc quan hệ không hoà thuận. Tu sĩ săn bắt Yêu tộc lấy da lông xương cốt, nội đan làm tài liệu tu tiên.

Tương tự, Yêu tộc cũng không chút lưu tình với tu sĩ. Sau khi giết các tu sĩ thì tham lam nuốt trọn. Đặc biệt là Kim đan cùng Nguyên Anh, sau khi thôn phệ xong thì tu vị thăng tiến rất nhanh.

Từ thời viễn cổ tới nay hai tộc công phạt lẫn nhau, thực lực cũng tương đương. Ở Vân Châu cũng có Yêu tộc Ly hợp Kỳ, nhưng bọn họ cũng một lòng một dạ muốn vượt qua thiên kiếp. Trừ khi có sự tình liên quan tới sinh tử của bản tộc, còn căn bản không nhúng tay vào chuyện thế tục.

Hội giao dịch này nhất định là nơi cao thủ tụ tập. Không chừng có thể thu được tin tức hữu dụng về việc kết Anh của Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi rất cảm động khi thấy Lâm Hiên quan tâm đến nàng như vậy, tuy nhiên trong lòng tiểu nha đầu vẫn còn nỗi lo: "Thiếu gia, tới Thiên Vân giao dịch hội cũng tốt nhưng..".

Lâm Hiên thở dài nói: "Nàng lo lắng vì chúng ta vừa mới đắc tội với Vạn Phật Tông? Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút là ổn. Huống chi bên cạnh ta còn có nàng, mạo hiểm một chút thì mới có thu hoạch chứ".

"… thiếu gia" Nguyệt nhi cảm động nói.

Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, bao bọc lấy Nguyệt nhi rồi phá không bay đi.

***

Bên kia cách xa nơi đây hàng ngàn dặm, Mộng Như Yên cảm thấy buồn bực khi nhìn mấy thi thể dưới chân.

Mộng Như Yên là một nữ tu băng thanh ngọc khiết. vốn tưởng mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, nhưng chuyện xui xẻo lại liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên là gã thiếu chủ của Bách Phượng Môn có mắt không tròng, nàng đã dùng Vạn Lý Phù gọi ái đồ tới giết sạch người đó, chó gà cũng không lưu lại.

Mộng Như Yên thực không muốn làm thế. Tuy không phải đích thân nàng động thủ nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ tới ma luyện tâm cảnh. Vấn đề là nàng không nuốt trôi cơn tức này, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng dám tới đùa bỡn với nàng. Nàng tưởng đó chỉ là trường hợp hi hữu, không ngờ nàng vừa mới tới phường thị đã gặp khá nhiều phiền phức này.

Mộng Như Yên thực sự không hiểu, với bộ dạng bình thường của nàng. Cái đám ngu ngốc kia chẳng lẽ mắt mù. Lần này chẳng những bọn chúng đùa bỡn mà còn muốn cưỡng ép nàng. Mộng Như Yên bất đắc dĩ đành chạy trốn nhưng đám ngốc tử đó vẫn truy đuổi nàng. Muốn nhẫn nhục mà không được. Mấy tên đó liền bị nàng Trừu Hồn Luyện Phách nhưng ma luỵên tâm cảnh mấy tuần trăng trời đã bị phá huỷ.

Nghĩ laki thời gian qua nàng phải chịu khổ ở đây, sắc mặt Mộng Như Yên cực kỳ khó coi.

Thân thể mềm mại của nàng run lên, một lúc sau nàng khẽ thở dài, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tâm ma ẩn sâu vừa thức dậy, trong đầu nổi lên một cỗ sát khí điên cuồng, hận không thể hủy diệt hết khu vực xung quanh đây. Đó không phải là điềm tốt. Đạo tâm bất ổn không chỉ ảnh hưởng tới việc tu luyện mà có thể bị tẩu hoả nhập ma bất kỳ lúc nào.

Mộng Như Yên không muốn vạn kiếp bất phục nhưng phương pháp khổ luyện này cũng không mấy hiệu quả. Bây giờ nên làm thế nào?

Đột nhiên một đạo hoả quang ánh vào tầm mắt. Sắc mặt Mộng Như Yên khẽ biến đổi đưa bàn tay giơ lên, đạo hoả quang kia ngoan ngoãn rơi vào tay.

Phi kiếm truyền thư!

Đây là thần thông chỉ có tu sĩ Ly Hợp Kỳ mới thi triển được, huyền diệu hơn cả Vạn Lý Phù. Dù thông tri cho người ở bên ngoài ngàn dặm cũng có thể đưa tới chính xác.

Mộng Như Yên nhíu mày, đem thần thức chìm vào trong. Một lát sau nàng ngẩng đầu, sắc mặt lộ vẻ không hài lòng:

"Lão háo sắc Vọng Đình Lâu này nói cái gì mà tu luyện tới chỗ khẩn yếu, không thể phân thân được, bảo ta làm đại biểu cho Nhân tộc thay hắn chủ trì Thiên Vân giao dịch hội. Trong mấy lão bất tử chúng ta, hắn là người chắc chắn có thể vượt qua Thiên kiếp nhất. Năm đó nếu không phải có cơ duyên ăn được Vong Ưu quả. Thọ nguyên tăng thêm một ngàn năm thì sớm đã tọa hóa, hôm nay còn làm ra vẻ khoe mẽ, Ly Hợp hậu kỳ muốn tu đến đại viên mãn mới độ thiên kiếp, nói thế thì nắm chắc mười phần. Bản tiên tử còn chưa đạt tới trung kỳ, tội gì phải phí thời gian không công cho hắn"

"Thiên Vân giao dịch hội ba trăm năm mới tổ chức một lần. Để hội diễn ra thuận lợi, Nhân Yêu lưỡng tộc đều phái tu sĩ Ly Hợp Kỳ tới chủ trì. Không biết Yêu tộc sẽ cử ai tới? Là Khổng Tước của Ngũ Sắc Linh Sơn hay là lão yêu của Sư Tâm Cốc? Nếu là hai người này thì không sao, còn nếu là lão độc vật Cửu Đầu, không chừng bản tiên tử sẽ động thủ với hắn".

Sau khi lẩm bẩm một lát, thần sắc Mộng Như Yên kích động: "Chờ một chút, Vọng Đình Lâu muốn ta hỗ trợ thì không được. Nhưng Thiên Vân giao dịch hội ba trăm năm mới diễn ra một lần, cao thủ của Nhân Yêu nhị tộc tụ tập, nói không chừng sẽ có thu hoạch. Bản tiên tử sẽ với thân phận một tu sĩ cấp thấp, không cần quản tới chuyện của Nhân Yêu nhị tộc".

Nghĩ tới đây Mộng Như Yên trở nên hào hứng, nàng vỗ vào túi trữ vật bên hông tế ra một kiện Linh Khí hạ phẩm phi kiếm.

Đây là hạ phẩm linh khí duy nhất để nàng tôi luyện tâm cảnh chốn hồng trần, dùng nó tuy bay tuy chậm nhưng Thiên Vân giao dịch hội còn hai tuần trăng nữa mới khai hội, chắc chắn sẽ tới kịp.

***

Trong một bảo sơn phong cảnh u nhã, có một gã tu sĩ đang ngồi tĩnh tọa trong thính đường.

Người này nhìn chừng hơn tứ tuần, râu dài tướng mạo vô cùng thanh nhã, toàn thân lộ khí chất phóng khoáng tự nhiên, vừa nhìn đã thấy đây là một học giả uyên bác, bên cạnh hắn có mấy cuốn cổ thư

Tùng Phong Thư viện!

Trong thất đại thế lực, phái này chủ yếu là đệ tử của Nho Môn, có rất ít tu tiên giả lưu phái khác. Nói về thực lực thì chỉ ở mức trung bình trong bảy phái, thậm chí có thể nói còn yếu hơn Thiên Nhai Hải Các. Nhưng có một bí mật mà người ngoài không biết, Thái Thượng trưởng lão của Tùng Phong thư viện chính là Vân Châu đệ nhất tu sĩ Vọng Đình Lâu.

Năm nay Vọng Đình Lâu đã hơn hai ngàn năm trăm tuổi. Khi còn trẻ vốn là một bậc đại nho thế tục, rất thông minh, từ nhỏ ham đọc sách sau đó có đi thi Đình, có tên trên bảng vàng. Là Cao Trung Thám Hoa.

Đáng tiếc năm xưa y đọc sách nhiều quá nên cổ hủ, không thích hợp làm quan trong chốn quan trường lừa lọc, vốn chuẩn bị được Hoàng thượng phong làm Phò mã nhưng bị người hãm hại bị tống vào Thiên lao.

Trong phúc có họa, trong họa có phúc, trong lúc Vọng Đình Lâu không còn hy vọng thì phát hiện trong tấm ván gỗ trên giường Thiên lao một thiên công pháp tu tiên.

Khi đó y nào biết trên đời này còn có tiên nhân, bán tín bán nghi, nhưng còn chút hy vọng liền bắt đầu tu luyện.

Đây là một thiên tu tiên phổ thông của Nho Môn, điều tốt duy nhất là tu luỵên nhanh chóng.

Khi Vọng Đình Lâu ở Thiên lao không có đan dược để dùng nhưng Nho Môn chú ý phối hợp dùng Hạo Nhiên Chính Khí. từ năm lên hai Vọng Đình Lâu đã bắt đầu học tứ thư ngũ kinh. sau đó có thể thi thố hết tài năng trong số hàng ngàn sĩ tử, đương nhiên Hạo Nhiên Chính Khí hết sức thâm hậu.

Trước khi Vọng Đình Lâu bị xử chém, y đã tu luyện tới Linh Động trung kỳ, đã có thể tự bảo vệ mình, đánh giết ra khỏi Thiên lao.

Tuy Vọng Đình Lâu bị thế tục truy nã nhưng đã bước vào con đường tu tiên. Không ngờ tư chất tu tiên của y cực tốt. Sau khi đã trải qua đủ loại cơ duyên cùng nỗ lực mới có thành tựu hôm nay. Từ một tử tù biến thành tu sĩ đệ nhất Nhân Giới.

Lúc này chợt Phi kiếm truyền thư của Mộng Như Yên từ cửa sổ bay vào.

Vọng Đình Lâu đem thần thức chìm vào, một lát sau lắc đầu cười gượng, Mộng Như Yên tiên tử này cũng hơn một ngàn tuổi rồi mà còn điêu ngoa như một nha đầu, không muốn đi thì cứ nói, Lại Phi kiếm truyền thư yêu cầu đưa giá một ngàn khối tinh thạch cực phẩm mới làm.

Hừ, một ngàn khối cực phẩm tinh thạch, có lật tung từng tất đất của Nhân Giới cũng không tìm đủ. Vọng Đình Lâu vuốt râu, sắc mặt hiện lên vẻ khó xử, thực sự bây giờ y không thể phân thân rời khỏi đây. Một lát sau Vọng Đình Lâu cười tự diễu: "Mình thật sự là hồ đồ, tại sao mình lại quên mất lão trọc ngốc?"

***

Tịch Nguyệt Đàm, cấm địa thần bí nhất của Vạn Phật Tông.

Cho dù là chủ trì môn phái cùng với thủ tọa đại sư, nếu không có lệnh cũng không dám tự tiện đặt chân. Xung quanh khu vực này một trăm trượng, ngoài một cây bồ đề đại thụ thì không có bất kỳ thứ gì khác. Cây bồ đề này chính là một trong tam bảo của Vạn Phật Tông, nghe nói là thụ linh đã sống một trăm vạn năm. Dưới tán cây có hai lão tăng đang ngồi ngay ngắn.

Một người sắc mặt vàng ệch, vóc người gầy khô quắt, thoáng nhìn có cảm giác rất yếu ớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã lăn xuống đất. Trên gương mặt có một vết sẹo do dao chém, khiến người khác nhìn vào cũng thấy kinh hãi.

Người kia mặc một cái áo cà sa đỏ, bộ dáng trang nghiêm, thần thái bảo tướng khiến người muốn quỳ xuống bái lạy, trong tay đang cầm một thanh tiểu kiếm.

"Sư huynh, huynh xem việc này nên xử lý thế nào?" Hòa thượng trên mặt có vết đao hỏi.

Hoà thượng mặc áo cà sa không nói.

"Hừ, Vọng Đình Lâu lão gia hỏa, đã thống nhất Thiên Vân giao dịch hội do chúng ta thay phiên chủ trì, lần này đến phiên hắn nhưng lại cố tình từ chối, thực sự đáng ghét" Hòa thượng trên mặt có vết đao thở phì phì nói.

"Như thế thì sao? Sư đệ có mâu thuẫn nên không muốn đi thay hắn sao?"

"Cái này…" Hòa thượng trên mặt có vết đao ngẩn ngơ rồi tức giận "Đáng ghét, hắn chỉ đích danh tên ta, chẳng lẽ bản tôn dễ bị khi dễ vậy sao?"

"Sư đệ, người đừng nóng, thực ra huynh cho rằng đệ nên tới đó, có khi đó lại là chuyện tốt".

"Chuyện tốt?" Hòa thượng trên mặt có vết đao lộ vẻ khó hiểu.

"Không sai, lần đánh cuộc trước ở Hoàng Sơn, ngươi đã rơi vào bẫy của Vọng Đình Lâu".

"Đó là do hắn dối trá".

"Lừa gạt dụng mưu cũng được. Tóm lại là đệ thua, nợ hắn mấy món bảo vật khó tìm trên thế gian. Mấy năm nay chúng ta đã cho đệ tử bản môn đi tìm kiếm nhưng cũng chỉ tìm được một phần ba số đó. Vọng Đình Lâu không thúc giục nhưng vạn nhất một ngày nào đó hắn…".

"Hừ. Tên cùng nho đó thật khinh người quá đáng. Dù chúng ta không đánh lại cũng không hề sợ hắn" Hòa thượng trên mặt có vết đao trợn mắt nói.

"Ta hiểu. Ở Thiên Vân thập nhị châu này tu sĩ Ly Hợp kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai ta tuy địch không lại Vọng Đình Lâu nhưng hắn muốn diệt sát chúng ta cũng không dễ dàng gì. Thiên địa linh khí nơi Nhân Giới này rất loãng. Khiến cho thần thông của chúng ta suy yếu rất nhiều. Cảnh giới càng cao càng chịu ảnh hưởng. Vọng Đình Lâu có thể đả thương nhưng nếu muốn diệt sát chúng ta chỉ e không dễ. Nếu như ở Linh Giới thì tình huống lại rất khác".

"Không sai vì thế tu sĩ Ly Hợp kỳ mới ít giao đấu với nhau, không bên nào nắm chắc sẽ giết được đối phương. Một khi để cho địch nhân chạy thoát thì hậu hoạ sẽ vô cùng"

"Nói thế nhưng Vọng Đình Lâu là tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ, tốt nhất là không nên đắc tội. Lần này đệ thay mặt hắn đi chủ trì Thiên Vân giao dịch hội cũng coi như trả lại món nợ ân tình. Huynh tin tưởng với thân phận của hắn, sẽ không nhắc tới những vật phẩm kia nữa. " Hoà thượng bộ dáng trang nghiêm bảo tướng cười chậm rãi nói: "Sư đệ cứ đi, vấn đề là Yêu tộc sẽ cử lão quái vật nào tới, điều này cũng có điểm phiền phức. Mặt khác, thân thể của Không Huyễn sư điệt bị huỷ trong tay một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ…Việc này có điểm quỷ dị, Không Huyễn sư điệt thần thông vượt xa đám Nguyên Anh hậu kỳ bình thường, lại bị một tiểu tử trung kỳ đả bại? Chẳng lẽ tiểu tử này là hậu nhân của một lão quái vật nào đó?"

"Rất khó nói, thế nhưng đệ đã điều tra qua, ít nhất mấy lão quái vật lục phái không liên quan gì tới tiểu tử đó" Hòa thượng mặt có vết đao chậm rãi nói.

"Ừm, tu sĩ Ly Hợp Kỳ không phải chỉ có thất phái chúng ta, việc này cần nghiêm túc, Vạn Phật Tông chúng ta không phải là tiểu cẩu để người trêu chọc, Không Huyễn sư điệt là thủ toạ La Hán đường. Người nào dám đả thương hắn chính là đã coi thường Vạn Phật Tông ta, đã phát ra lệnh truy sát. Sư đệ không cần ra tay nhưng nếu cần thiết có thể tuỳ cơ ứng biến".

Hoà thượng gật đầu mặt có vết đao, Bảo tướng hòa thượng lại lâm vào trầm tư.

***

Trên sa mạc hoang tàn vắng vẻ, Lâm Hiên nhíu mày lơ lửng giữa không trung, xung quanh hắn có mấy chục tu tiên giả.

Đầu lĩnh là một nam một nữ Nguyên Anh sơ kỳ.

Nam tử chừng hơn tứ tuần khuôn mặt âm lệ, nữ tử vận hồng y vóc người vô cùng bốc lửa.

Đám còn lại cảnh giới cao thấp không, có Trúc Cơ kỳ, cũng có Ngưng Đan kỳ, ai nấy cũng có vẻ khẩn trương, lấy ra pháp bảo cùng linh khí. Một số ít còn cầm trong tay trận kỳ.

"Lâm mỗ không oán không cừu cùng quý tông, các ngươi thực sự muốn bức ta?" Nhìn đám tu tiên giả chung quanh, Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"Hừ, ai bảo các hạ đắc tội với Vạn Phật Tông, thức thời hãy bó tay chịu trói, phu thê chúng ta cũng không muốn lấy tính mạng của đạo hữu" Ánh mắt nam tử hiện vẻ tham lam, nhìn Lâm Hiên ánh như đang nhìn một đống bảo tàng vậy.

Lâm Hiên thở dài nói: "Đã như vậy tại hạ cũng không có gì để nói. các ngươi muốn dùng đầu của Lâm mỗ đi tới Vạn Phật Tông đổi lấy bảo vật sao? "

Còn chưa nói xong hắn đã phất tay áo, một đạo lệ quang chói mắt bắn ra. Trong nháy mắt tăng vọt tới ba trượng, hung hăng chém về phía đối phương.

"Hả?'

Âm lệ nam tử ngẩn người, sắc mặt cuồng biến, không ngờ đối phương không tìm cách thoát thân mà còn động thủ trước.

Đạo lệ quang mãnh liệt bay tới như chớp, lập tức xuất hiện trước mắt, nam tử muốn tế xuất bảo vật nhưng không còn kịp. Chỉ có thể chà xát hai bàn tay, một đạo hà vụ bay ra hóa thành một tầng sáng chắn trước mặt.

Lâm Hiên nhếch mép cười khinh thường, một tiếng xoạt nhỏ vang lên. Tầng sáng như giấy mỏng dễ dàng bị xé rách. Thanh Hỏa Kiếm lóe lên, huyết quang bắn tung tóe. Nam tử có bộ dáng âm lệ đã bị chém thành hai nửa.

Người này thực sự xui xẻo, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng dám đối đầu với Lâm Hiên, lại còn bị đối phương đánh lén, ngay cả bảo vật cũng không kịp sử dụng.

Một nguyên anh nhỏ nhắn hiện ra giữa không trung, ánh mắt tràn đày vẻ mơ hồ, có vẻ còn chưa tin tưởng nhục thể của mình đã bị huỷ như vậy.

"Sư ca!"

Nữ tử vừa giận vừa sợ quát to một tiếng tay vung ra, ở giữa không trung xuất hiện một thanh phi kiếm.

Phi kiếm lóe ra hồng quang, linh khí như sóng, có vài phần bất phàm.

Đáng tiếc Lâm Hiên như không thấy. Tay trái lật lên, hoả diễm máu bích lục từ lòng bàn tay bắn ra, hoá thành một con hoả xà cỡ ngón cái, hung hăng đánh vào kiếm tiên.

Song phương vừa chạm nhau, phi kiếm đã bị u hoả bích huyễn bao bọc thiêu đốt, linh quang nhanh chóng ảm đạm.

Sắc mặt hồng nữ nữ tử trắng như tờ giấy, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Tu tiên giới các lớn nuốt cá bé. Lâm Hiên đã động thủ thì không chút lưu tình. Thân hình hắn phiêu hốt tiến về phía trước một bước.

Cửu Thiên Vi Bộ!

Vốn là hắn cách nữ tu kia nhau hơn hai mươi trượng nhưng lúc này lại quỷ mỵ xuất hiện trước mặt đối phương.

Sắc mặt hồng y nữ tử đại biến, bàn tay Lâm Hiên đã đặt trên đỉnh đầu nàng, linh quang chợt loé, Bích Huyễn U Hoả lại một lần nữa xuất hiện.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngay cả Nguyên Anh của nữ tử cũng không chạy thoát được.

"Sư thúc".

"Sư tổ".

Đám tu tiên giả xung quanh cực kỳ hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy. Bọn họ hoàn toàn không ngờ hai thái thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ chỉ trong chốc lát đã một chết một bị thương.

Thần thông của đối phương nghịch thiên chỉ sợ không thua kém đại tu sĩ. Đám này sợ đến hồn bay phách tán, tất cả lập tức bỏ chạy tứ tán.

Ánh mắt Lâm Hiên đầy hàn ý, thanh quang chợt loé. Cây trường mâu cổ phác của Tuyết Hồ Vương bắn ra, hung hăng chặt đứt Thuấn Di của Nguyên Anh kia.

Sau đó hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết giam cầm nó lại. Tiếp theo lại vỗ vào bên hông tế ra mấy cái túi.

"Đi".

Lâm Hiên điểm một chỉ. Âm thanh ong ong vang lên. Ngọc La Phong dùng đối phó với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì rất dễ dàng, còn về phần mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì giao cho Xuyên Sơn Giáp cùng Thi ma.

Đối với địch nhân Lâm Hiên sẽ không bao giờ mềm lòng. Sau đó tay áo phất một cái, một đạo thành hà bay vút ra hoá thành một đại thủ, đem Nguyên Anh tới trước mặt hắn.

"Đạo hữu" Nam tử kia sợ hãi run rẩy, muốn cầu xin nhưng Lâm Hiên như không nghe thấy, nhanh chóng thi triển Sưu Hồn Thuật.

Chớp mắt đã qua thời gian một tuần trà.

"Thiếu gia, có thu hoạch gì không?"

Bạch quang chợt loé, Nguyệt nhi xuất hiện trước mắt. Dù thiếu gia thi triển thần thông, giết địch nhân không còn manh giáp nhưng sắc mặt của tiểu nha đầu không chút vui mừng. Trong vòng mười ngày đây là lần thứ tư hai người gặp địch nhân.

Lâm Hiên thở dài:"Đám lừa trọc vô sỉ. Trách không được trên đường đi, đám tu tiên giả gặp chúng ta đều muốn ăn tươi nuốt sống. Thì ra Vạn Phật Tông đã hứa nếu ai có thể lấy được đầu của ta thì có thể yêu cầu Vạn Phật Tông làm cho một chuyện. Truy sát lệnh này tương tự như Thánh Nguyên lệnh của Bích Vân Sơn nhưng thực lực của hai phái này không thể so sánh"

Trong bảy đại phái ở Vân Châu thì thế lực của Vạn Phật Tông là lớn hơn cả. Có thể tưởng tượng điều kiện này này hấp dẫn thế nào.

Nghe Lâm Hiên giải thích, Nguyệt nhi gật đầu nhưng sắc mặt lại lộ vẻ nghi hoặc: "Thiếu gia, tuy nói phải cầu phú quý trong nguy hiểm nhưng nếu thực lực chênh lệch như vậy. Thiếu gia có thể phá huỷ cả pháp thân của đại tu sĩ. Chẳng lẽ bọn họ lại tự tìm tới chết?"

"Vì thế ta mới nói chúng là những con lừa trọc vô sỉ. hoàn toàn không nói pháp thân của Không Huyễn bị huỷ, ngược lại nói ta lẻn vào phái lấy trộm một kiện bảo vật nên mới phát lệnh truy sát ta" Lâm Hiên oán hận nói.

Lúc này Nguyệt nhi mới hiểu rõ. Người khác không biết chuyện chỉ tưởng thiếu gia là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, dù cảnh giới không thấp nhưng so với lời hứa hẹn của Vạn Phật Tông thì không là gì cả.

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Đi tới đâu cũng gặp tu tiên giả đuổi giết. Nếu tiến vào tham dự Thiên Vân giao dịch hội khác gì nạp mạng" Nguyệt nhi vô cùng lo lắng.

Lâm Hiên cũng lâm vào trầm tư.

Nếu dùng Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật kết hợp với Ẩn Linh đan thì chưa chắc lão quái vật Ly Hợp kỳ đã phát hiện ra. Nhưng thần thông này chỉ có hiệu quả trong một canh giờ. Một khi đã vào đó, khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy sẽ không thể thu hoạch thứ gì giá trị.

"Thiếu gia, hay là chúng ta không đi nữa" Nguyệt nhi khẽ nói.

"Nha đầu ngốc, sợ cái gì? Cuối cùng chúng ta sẽ có biện pháp"

Lâm Hiên lại lắc đầu. Hắn nhất định phải tới Thiên Vân giao dịch hội. Trừ khi gặp phải lão quái vật Ly Hợp kỳ, nếu không cũng không có gì phải sợ. Toàn thân hắn nổi thanh quang bay vút về phía xa.

Mấy ngày tiếp theo hắn liên tiếp gặp địch nhân truy đuổi. Bức hoạ có hình hắn đã thông qua Truy Sát Lệnh truyền đi hơn một nửa Vân Châu. Ngoại trừ Thiên Nhai Hải Các, những tông môn gia tộc khác, kể cả tán tu phần lớn đều có bức họa chân diện của Lâm Hiên.

Nói không quá đáng thì Lâm Hiên bây giờ đã trở thành mục tiêu của đa số tu sĩ.

Biết được điều này thì hắn vô cùng phẫn nộ. Nếu như không phải Vạn Phật Tông có Ly Hợp kỳ lão quái vật nói không chừng hắn đã đến thẳng đó khiêu chiến. Thời gian qua đi, cùng với các cuộc giao tranh. Mối thù giữa song phương càng sâu nặng.

Trong một rừng cây âm u, các thi thể nằm ngổn ngang. Lâm Hiên lại vừa sát diệt một đám cường địch nhưng sắc mặt vẫn bình thản như không.

Hắn hiện đang trong bộ dáng một đầu đà khổ hạnh. mặc tăng bào cùng thắt lưng bạc màu, tóc xoã ra phía trước che khuất cả gương mặt. Là tu tiên giả Phật môn đến từ cực tây, trang phục không giống với Phật tông ở Vân Châu.

Nửa tuần trăng sau Lâm Hiên đi tới một thảo nguyên mênh mông bát ngát, lúc này hắn đã hoá trang thành một khổ hạnh tăng, thu liễm tu vị thành Ngưng Đan sơ kỳ.

Da hắn cũng được bôi một lớp dược vật màu đen. Lhông phải ảo thuật nên không sợ lộ chân tướng.

Thảo nguyên trước mắt hắn rộng hàng ngàn vạn dặm. Diện tích tương đương với một quận, đồng cỏ nguồn nước tốt tươi nhưng có quá ít người cư trú.

Vân Châu là thánh địa tu luyện. Ngoại trừ Nhân tộc thì thực lực của Yêu thú cũng rất khủng bố. Cả trăm ngàn năm qua nhị tộc đã mấy lần xảy ra đại chiến, ngày thường xảy ra tranh chấp liên miên cho tới nay chưa bao giờ ngừng.

Toàn bộ Vân Châu bị nhị tộc chia cắt.

Vùng thảo nguyên trước mắt chính là khu vực ranh giới của nhị tộc, dù đất đai ở đây phì nhiêu nhưng không ai dám cư trú.

Hiện sắp tới Thiên Vân giao dịch hội ba trăm năm mới có một lần, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc đều lũ lượt tiến vào vùng thảo nguyên long xà hỗn tạp này. Bình thường ngày nào cũng có đánh nhau sống chết. Một khổ hạnh đầu đà Ngưng Đan kỳ sẽ không thu hút sự chú ý của người. Từ lúc Lâm Hiên hoá trang như vậy chưa từng bị lộ. Khiến Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm là theo thời gian số lượng tu tiên giả truy tìm hắn ít dần.

Thực ra những người đó không ngờ Lâm Hiên đã hoá trang thành một khổ hạnh đầu đà. Thứ hai trong suy nghĩ của bọn họ thì Lâm Hiên đắc tội với Vạn Phật Tông, hắn phải chạy trốn tới nơi thâm sơn đại trạch, thậm chí tìm cách rời khỏi Vân Châu, hắn không thể nghênh ngang tới Thiên Vân giao dịch hội.

Huống chi dù Vạn Phật Tông che giấu sự thật nhưng qua những cuộc huyết chiến cùng số lượng tu sĩ ngã xuống, các tu sĩ đã phải nén lại lòng tham mà to gan lớn mật như trước.

Đương nhiên cải trang hoà thượng thì phải giả bộ như thật. Mỗi ngày đi hắn đều tụng kinh thư.

Điều này không ai nghi ngờ nhưng vui mừng hơn là kinh phật có thể điều tiết tâm cảnh, có thể triệt tiêu dần tâm ma. Nếu cứ thế này thì sẽ không phải vào trong thế tục chịu khổ nữa. Lâm Hiên hàng ngày đều giành nhiều thời gian nghiên cứu kinh thư. Hơn nữa chiếu theo tốc độ, chỉ ba ngày nữa là hắn sẽ tới thành Hiên Viên.

Lúc này Lâm Hiên vừa làm xong ba vòng tuần hoàn đại chu thiên, cầm quyển kinh thư thì đột nhiên nhíu mày đứng dậy.

"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Nguyệt nhi đang ngủ thì tỉnh giấc, tò mò hỏi hắn.

"Có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang tới"

"Vậy chúng ta có cần tránh đi không?" Nguyệt nhi vội hỏi.

"Không, chờ một chút, có lẽ chỉ đi ngang qua" Lâm Hiên thả ra thần thức cường đại, giám sát nhất cử nhất động của hai lão quái kia.

Một lát sau thần sắc hắn lộ vẻ cổ quái.

"Thiếu gia, lại có phát hiện gì sao?"

" Hai kẻ này dường như đang truy đuổi nhau. Kẻ chạy trốn là một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ, kẻ đang truy đuổi là một Hoá Hình trung kỳ Yêu tộc"

"Hoá Hình trung kỳ Yêu tộc. Thiếu gia, Không phải hai Nhân Yêu tộc đã có hiệp nghị cấm tư đấu trong thời gian diễn ra Thiên Vân giao dịch hội sao?" Nguyệt nhi ngạc nhiên hỏi.

Nếu không có hiệp nghị này, hai bên gặp nhau sẽ đánh lộn rối tinh rối mù, đừng nói hội giao dịch sẽ không thể cử hành nổi mà còn khơi dậy ngọn lửa chiến tranh giữa nhị tộc.

Đương nhiên đám tu sĩ cấp thấp vẫn bị đuổi giết. Tồn tại cao cấp hai bên thì nhắm mắt cho qua vì không ảnh hưởng tới đại cục. Thế nhưng tu sĩ Nguyên Anh cùng Hoá Hình Yêu tộc tuỵêt đối không thể động thủ.

Lâm Hiên hiểu rõ vì sao Nguyệt nhi kinh ngạc. Chuyện này quả thực cổ quái. Nơi đây cách thành Hiên Viên không xa, hai lão quái này không sợ chấp pháp sứ sao?

Nghe nói trong thời gian diễn ra giao dịch, hai bên đều phái ra mấy chục chấp pháp sứ Nguyên Anh, trong đó có năm đại tu sĩ và năm Hoá Hình hậu kỳ Yêu tộc.

Thậm chí theo lời đồn, do lo sợ xảy ra bất trắc nên mỗi khi diễn ra giao dịch hội đều có hai Ly Hợp Kỳ. Một là tiền bối của Nhân tộc, một là Yêu tộc cấp năm, lặng lẽ thủ tịch ở một nơi bí mật nào đó.

Thực tế trăm ngàn năm qua, mỗi lần diễn ra Thiên Vân giao dịch hội thì tồn tại cấp Nguyên Anh của nhị tộc đấu pháp rất ít.

Ai dám công khai vi phạm Minh ước đều bị chấp pháp sứ bắt giữ đều không có kết quả tốt đẹp. Cho dù là tu sĩ của thất đại thế lực hay Yêu tộc có chống lưng cường đại cũng đều bị trừng phạt nghiêm khắc. Nhẹ thì phế bỏ tu vị, nặng thì Trừu Hồn Luyện Phách. Vì thế người có dũng khí dùng thân mình thử nghiệm không nhiều.

Lâm Hiên thầm nghĩ hai kẻ này là ai mà dám to gan lớn mật thế. Thế nhưng hắn phải nén lòng hiếu kỳ, bây giờ đang bị Vạn Phật Tông truy sát, nếu lại xen vào chuyện người khác thì không sáng suốt..

Lâm Hiên lại khoanh chân ngồi xuống nhưng hắn vẫn thả thần thức quan sát.

Thời gian trôi qua, hai người đó càng lúc càng gần. Lâm Hiên khẽ than một tiếng, sắc mặt hắn trở nên âm tình bất định.

"Thiếu gia, lại có chuyện gì sao?"

"Một người rất quen thuộc. Là thiếu chủ của Ly Dược Cung"

Đọc truyện chữ Full