TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2602: Thiên tượng và Linh Khí Quán Thể (1)

Hiện tại đã không còn cơ hội chạy trốn, mà tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Khu Trùng thuật đối phương vừa thi triển, ngay cả dũng khí liều mạng đánh một trận sinh tử với đối phương của nàng cũng tiêu tan.

Chẳng lẽ hôm nay thực sự vẫn lạc tại đây?

Nữ tử vận cung trang thở dài một hơi rồi nói: "Đạo hữu cần gì phải bức bách đến như vậy, ta và ngươi không oán không cừu. Chỉ cần đạo hữu buông tha cho chúng ta, thiếp thân nguyện ý giao ra Thiên Tâm thạch."

Tục ngữ có câu, tiền tài gây tai họa, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, chính mình cùng đám người này mới phát hiện một khối Thiên Tâm thạch ở phế mỏ thì không chừng sẽ không chọc vào Cổ lão ma. Giờ khắc này, nàng chỉ mong có thể giữ được cái mạng nhỏ. Thiên Tâm thạch như củ khoai lang nóng làm phỏng tay, ai có năng lực thì kẻ đó sở hữu, nàng đã không còn mảy may quan tâm.

"Ah?"

Tu sĩ tóc dài trên mặt lộ vẻ hứng thú: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tiên tử cũng là nhân vật thông minh quyết đoán. Chỉ cần đáp ứng một yêu cầu nữa của ta, bản tôn và ngươi có thể bắt tay giảng hòa."

"Đạo hữu mời nói."

Nữ tử vận cung trang nghe lời này thì quá đỗi vui mừng, lời đồn Cổ lão ma tàn nhẫn hiếu sát chẳng lẽ chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, đối phương thực sự cho mình một lối thoát sao?

"Đúng vậy, danh tiếng của tiên tử, Cổ mỗ đã sớm nghe qua, hôm nay gặp mặt quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành. Nếu tiên tử nguyện ý gả cho Cổ mỗ thì tính mạng đám đồng môn của ngươi đương nhiên sẽ được an toàn." Tu sĩ tóc dài cợt nhả nói.

Mà chúng tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung lập tức biến sắc, nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy. Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nữ tử vận cung trang. Nhất là những Tu Tiên giả cấp thấp, trên mặt bọn chúng tràn đầy vẻ chờ mong. Nếu sư thúc đáp ứng, cái mạng nhỏ của mình hẳn là có thể bảo trụ.

Mà sắc mặt nữ tử vận cung trang lập tức trở nên âm tình bất định.

Trải qua thời gian mấy nhịp thở, nàng lắc đầu: "Đa tạ Cổ huynh, nhưng thiếp thân liễu yếu đào tơ, không xứng để hầu hạ đạo hữu, kính xin các hạ đưa ra điều kiện khác."

"Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Tu sĩ họ Cổ nghe xong thì giận tím mặt, lão gia hỏa này trở mặt cực nhanh: "Tiện tỳ không biết tốt xấu, chính vì thấy ngươi vừa mắt nên bản tôn mới đề nghị như vậy. Ngươi còn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta sẽ đem ngươi bắt sống về làm lô đỉnh. Hẳn là khiến uy lực thần thông của bản tôn tăng lên không ít."

Lời còn chưa dứt, Cổ lão ma lại vươn tay vỗ vào bên hông. Chỉ thấy linh quang lóe lên, một pháp bảo hình chiếc hồ lô bay vút ra.

Ngay sau đó, tiếng côn trùng ù ù vang lên, hàng trăm Thất Thải Ma Hạt bay vút ra, lơ lửng trước người tu sĩ tóc dài. Hắn căn bản không cần tế ra bảo vật, chỉ cần Khu Trùng thuật này cũng đủ dồn tu sĩ Ly Hợp kỳ bình thường vào chỗ chết. Bình tâm mà nói, thủ đoạn của hắn đúng là không tầm thường, thực lực hơn xa tu sĩ cùng giai.

"Sư thúc."

Chúng đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung vô cùng sợ hãi, cả đám dùng ánh mắt cầu khẩn hướng về nữ tử vận cung trang.

"Hừ, không cần nhiều lời, bổn cung thà chết chứ không chịu nhục. Cổ lão ma, ngươi cũng đừng mơ tưởng hão huyền nữa." Nữ tử vận cung trang khẽ cắn môi, thanh âm trở nên vô cùng sắt đá, không để cho đối phương một chút hy vọng nào.

"Hừ, ngu xuẩn, ngươi cho rằng giờ khắc này, sinh tử của các ngươi còn nằm trong tay mình sao?"

Khóe miệng Cổ lão ma hiện lên vẻ chê cười, tay áo phất lên một cái, đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía Thất Thải Ma Hạt. Chỉ một thoáng, cả đám ma trùng đáng sợ này kêu lên một tiếng rồi ùn ùn lao về phía trước.

"Không...Không tốt."

Đám tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung biến sắc, tuy cũng đem pháp bảo tế ra, nhưng qua vẻ mặt bọn chúng, có thể thấy chẳng còn một chút chiến ý nào.

Không cần đánh đã phân thắng bại.

Mà trên mặt Cổ lão ma lập tức hiện lên vẻ cười lạnh. Hơn nữa, hắn còn dùng ánh mắt không chút hảo ý đảo qua trên người nữ tử vận cung trang. Dường như đã coi đối phương là vật trong tay mình vậy.

Khoảng cách chỉ hơn trăm trượng, tự nhiên chớp mắt đã đến. Thấy Thất Thải Ma Hạt đã giết đến trước mặt, đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung mặc kệ trong lòng có tâm tư gì, giờ khắc này, chỉ còn cách liên thủ kháng địch. Nhưng dường như chỉ vừa tiếp xúc, tình thế đã nghiêng hẳn về một phía.

Chỉ qua lần giao thủ đầu tiên, đã có hơn phân nửa bổn mạng pháp bảo của đám đệ tử bị hủy. Những đầu Thất Thải Ma Hạt kia không chỉ có kịch độc, hơn nữa, thân thể cũng cứng rắn đến cực điểm. Pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh kỳ không mảy may có chút tác dụng nào. Ngược lại, đối mặt với đôi càng sắc bén, cũng chẳng khác dùng bánh bao thịt đánh cho là mấy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, giờ khắc này tuy chưa có đệ tử nào vẫn lạc. Nhưng khó mà nói được, sau một khắc nữa sẽ có cảnh máu chảy thành sông hay không...

"Tiên tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hãy cân nhắc lời đề nghị vừa rồi của lão phu một lần nữa." Tu sĩ tóc dài thì thào nói.

Nào ngờ, giờ khắc này, nữ tử vận cung trang không thèm nói một lời, trực tiếp thao túng bảo vật trước người, hướng về một đầu Thất Thải Ma Hạt chém tới.

Trong mắt Cổ lão ma hiện lên vẻ oán độc, không ngờ đối phương lại ương ngạnh như vậy. Đe dọa hay dụ dỗ thế nào cũng không có tác dụng.

Trong miệng hắn liên tiếp phát ra từng hồi chú ngữ, chỉ một thoáng, thế công của Thất Thải Ma Hạt trở nên cuồng bạo hơn trước rất nhiều.

Nhưng đúng lúc này lại phát sinh dị biến.

Oanhhh!

Không hề có một chút dấu hiệu báo trước, giờ khắc này, Thiên Địa nguyên khí đột nhiên trở nên hỗn loạn vô cùng.

Một cỗ linh áp kinh người phóng thẳng lên chín tầng mây, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại.

Cuồng phong nổi lên tứ phía, đất đá bay tán loạn khắp không trung. Cảnh vật vốn đang chìm trong tăm tối thì bỗng nhiên có vô số đám mây dày đặc ùn ùn kéo đến, từng tia chớp như ngân xà loạn vũ rạch ngang bầu trời. Sau đó, những đám mây kia hướng về chính giữa hợp lại, tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Chúng dùng tốc độ cực nhanh chuyển động kịch liệt, hình dạng cũng biến ảo không ngừng.

Lại qua một lát, những đám mây kia bắt đầu tản ra, một vòng xoáy khổng lồ đường kính đến hơn mười trượng xuất hiện trước mắt. Vòng xoáy này đâm thẳng lên trời, xung quanh nó là một đám vân khí màu xám trắng vô cùng dày đặc. Từ trung tâm liên tiếp bắn ra vô số tia chớp lớn nhỏ.

"Cái này...Đây là cái gì?"

Song phương đều đã ngừng chém giết, chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn. Đừng nói là đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung, ngay cả Cổ lão ma, giờ khắc này trên mặt cũng hiện lên vẻ chấn kinh.

Thiên tượng dị biến, vòng xoáy mây mù cực lớn kia...

Chẳng lẽ là dị bảo xuất thế?

Không đúng, còn có cỗ linh áp khổng lồ kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Cổ lão ma lập tức trở nên âm tình bất định, thực lực của hắn đã đạt đến đẳng cấp này, đương nhiên phải có chút nhãn quang. Trong đầu xoay chuyển đủ loại ý niệm, cuối cùng vẫn quyết định không dây vào vũng nước đục này.

Tay áo phất lên một cái, muốn đánh ra một đạo pháp quyết, thao túng bảo vật để chế trụ nữ tử vận cung trang, sau đó tìm cách ly khai khỏi nơi này. Nhưng kế tiếp lại phát sinh một màn khiến hắn phải trợn mắt há mồm. Pháp lực toàn thân không thể điều động một chút nào, dường như bị một lực lượng cường đại nào đó giam cầm.

Tu sĩ không thể sử dụng pháp lực thì cũng chẳng khác phàm nhân là bao. Từng tiếng bịnh bịnh liên tiếp vang lên, chỉ thấy đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung ào ào rơi xuống.

Pháp lực trong cơ thể bị trói buộc, ngay cả Phiêu Phù thuật cũng không thể thi triển.

"Không tốt."

Sắc mặt Cổ lão ma đại biến, hắn hít sâu một hơi, linh mang bao khỏa toàn thân, muốn thi triền độn quang thoát khỏi nơi này.

Nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn không nói nên lời, chỉ thấy độn quang chỉ vừa lóe lên đã nhanh chóng ảm đạm, giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Đọc truyện chữ Full