TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 200: Đối mặt Hồng Lăng

"Đạo hữu không cần giấu đầu lộ đuôi, ẩn nấp ở bên cạnh ta là muốn làm gì?" Lâm Hiên chậm rãi quay sang nhìn chằm vào một nơi trống rỗng bên trái, ánh mắt đầy hàn ý.

"Hừ, các hạ niên kỷ còn trẻ nhưng thần thức không kém, có thể phát hiện ra hành tung của bổn tiên tử, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi." Một giọng nói êm tai vang lên, vô cùng dễ nghe nhưng lại khiến Lâm Hiên rúng động.

Tiếp theo không khí ở chỗ đó lăn tăn dao động như sóng nước, rồi một thiếu nữ xinh đẹp như hoa xuất hiện.

Thiếu nữ không quá hai mươi vận y phục màu đỏ, da trắng như ngọc, môi đỏ như son, đôi mày liễu cao vút trên vầng trắng thanh tú, toàn thân phát ra một luồng linh khí sắc nhọn, đặc biệt là đôi mắt to đẹp long lanh linh động có thần, đúng là một nữ tử có cả sắc đẹp và khí chất.

Song lúc này Lâm Hiên hơi đâu mà có tâm tư thưởng thức dung mạo cùng khí chất tuyệt thế kia. Trên trán hắn nhăn tít, nhíu sâu đôi mày.

Nguyên Anh kỳ lão quái! Hơn nữa còn là tu vị trung kỳ đỉnh phong.

Nữ tử duyên dáng yêu kiều đứng đó, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng động nhưng linh áp đó lại lùa vào mặt Lâm Hiên.

Lâm Hiên chỉ cảm thấy đầu ong một cái, thần thức như bị trúng một búa vô cùng đau đớn. Trong lòng hắn nổi hàn khí vội hít sâu một hơi, pháp lực lưu chuyển cảm giác khó chịu mới từ từ tan đi.

Đại địch!

Lão yêu vừa rồi truy sát hắn cũng là Hóa Hình trung kỳ nhưng không gây được linh áp lớn cỡ này. Mà người này có chút quen mắt, tâm thần hắn nhanh chóng nhập vào tiềm thức.

Hồng Lăng tiên tử!

Từ ký ức của Thi Anh. Người này là cổ tu của Ngọc Huyền tông, hơn nữa là nhân vật trung tâm, không phải là đại tu sĩ hậu kỳ những cũng là một trưởng lão vô cùng quan trọng.

Điều khiến Lâm Hiên kinh hãi hơn là trong trường hỗn loạn năm đó. Ả đã từng to gan lớn mật xuất thủ đánh lén Ngọc Huyền tông chưởng môn Ly Hợp kỳ.

Tuy thân thể bị hủy, nguyên anh thì bị băng phong nhưng vẫn may mắn không chết, có thể thấy thần thông của ả lợi hại như thế nào. Cũng không ngạc nhiên khi thấy ả xuất hiện nơi đây.

Lúc này trong lòng Lâm Hiên tất nhiên sợ hãi hoảng hốt, hắn hít vào một ngụm lương khí cố gắng trấn tĩnh trở lại. Linh lực toàn thân lưu chuyển, pháp bảo trong cơ thể Lâm Hiên run rẩy không ngừng song ngoài mặt thì vẫn nở một nụ cười: "Vãn bối bái kiến tiên tử."

Thấy thế Hồng Lăng khẽ nhếch khóe môi mềm, khá khen cho tên thiếu niên này có chút ý tứ. Nếu là một tiểu tử Ngưng Đan kỳ khác, hoặc là cả người run rẩy quỳ xuống van xin, hoặc là liều mạng chạy trốn. Đây là hai loại phản ứng bình thường nhất nhưng trong mắt ả đều vô cùng ngu xuẩn.

Còn thiếu niên này thì lại khác, dưới linh áp của ả mà vẫn giữ được chút trầm ổn. Tuổi còn trẻ như vậy mà tu vị cùng tâm cơ đã đến cảnh giới này. Nếu có ngày sau thành tựu nhất định phi thường.

Chỉ có thể trách hắn vận mạng không tốt, ai muốn chiếm bảo vật của Ngọc Huyền môn thì nhất định phải chết.

Trong mắt nữ tử lóe lên vẻ tàn khốc, khẽ thở ra một hơi rồi ngọc thủ phất lên.

Động tác của ả mềm mại tới cực điểm, giống như là đang múa rồi một đạo linh lực tinh thuần phóng ra.

Đó là một mảng sương mù hồng nhạt giống như là vật sống đang chuyển động, sau đó một con linh điểu dài hơn một thước từ trong vụ khí bay ra, ngẩng đầu hót vang, hai mắt lóe ra hồng quang lao về phía Lâm Hiên,

Thoạt nhìn thì công kích này có vẻ tầm thường song vẻ mặt của Lâm Hiên lại cực kỳ ngưng trọng.

Hắn đưa tay ra vỗ lên túi trữ vật, Phiên Vân Lạc Tuyết kiếm bay lên hóa thành một con Băng Giao cỡ bảy tám trượng.

Băng giao há to mồm gào thét song linh điểu lại chủ động bay vào mồm nó.

Lâm Hiên nhíu mày, chiến thắng này xem ra quá dễ dàng khiến hắn thầm kêu không ổn, chỉ thấy bên ngoài băng giao đột nhiên xuất hiện những vết nứt màu hồng nhỏ li ti như vết chân chim rồi bắt đầu lan rộng ra. Sau đó là hỏa diễm quỷ dị bắt đầu hừng hực thiêu đốt lên.

Nhất thời linh tính của Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm đại thất. Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch. Không muốn để tiêm kiếm bị hủy hai tay bắt quyết, Băng Giao laập tức thu nhỏ hoá thành một đạo lam quang bay trở về.

Hồng Lăng cười lạnh đem thần niệm phát ra. Từ trên thân tiên kiếm bay ra một đạo hồng quang trở lại thành linh điểu bay lượn trên đỉnh đầu ả.

"Đạo hữu đừng phí khí lực như thế, bằng vào chút thần thông nho nhỏ của ngươi sao có thể đối kháng được với bản tiên tử, ta có một đề nghị, không biết ngươi có muốn nghe không?"

Vẻ mặt Lâm Hiên âm tình bất định nhìn Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm trên tay. Khắp nơi trên thân kiếm đều có vết rạn, thậm chí có không ít chỗ bị tàn phá. Cổ bảo này uy lực không nhỏ, đối phương tùy tiện đánh một kích đã hủy đi.

Song Lâm Hiên nén sự đau lòng, cây có bóng người có tiếng. Chẳng trách Thi Anh lại kiêng dè ả Hồng Lăng tiên tử này như vậy, thần thông của đối phương mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Nghe lời của đối phương, Lâm Hiên có chút bất ngờ, hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình nhưng lại tăng thêm mấy phần cảnh giác nói: "Có gì xin được thỉnh giáo tiên tử."

"Rất đơn giản, đạo hữu giao ra bảo vật sau đó thì tự sát. Đương nhiên bổn tiên tử sẽ thả cho hồn phách của ngươi được luân hồi, nếu không hậu quả thế nào thì ngươi cũng biết đó." Dung mạo của Hồng Lăng vốn thập phần thanh tú, bộ dáng mềm mại song âm thanh băng lãnh khiến người nổi da gà.

Nghe những lời phách lối như vậy đến thần phật cũng phải tức giận. Lâm Hiên nhíu mày cố gắng kiềm chế tâm tình nói: "Lời này của tiên tử quá hà khắc đó!"

"Hà khắc?" Trên mặt Hồng Lăng không có chút dị sắc: "So với hồn phi phách tán là bản tiên tử đã mười phần nhân từ rồi. Người trong giang hồ thân bất do kỷ, đã lấy bảo vật của Ngọc Huyền tông ta thì sẽ phải trả giá."

Lâm Hiên im lặng, biết có nói gì cũng vô ích.

"Ta đếm tới ba, đạo hữu nếu còn luyến tiếc cái thân xác thối tha này, ta sẽ xuất thủ giúp đỡ."

"Được rồi!"

Lâm Hiên thở dài một hơi trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng, có vẻ như đã nản lòng thoái chí khuất phục: "Dù sao đã rơi vào tay ngươi muốn chém muốn giết cũng được, có điều ta có một đề nghị không biết tiên tử có bằng lòng nghe không?"

"Hừ, nói đi!"

Nếu đối phương đáp ứng lập tức tự sát Hồng Lăng mới cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đã đến nước này. Chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể xoay chuyển trời đất mà chạy sao?

"Bảo vật đương nhiên ta nguyện ý giao ra, có điều vẫn xin tiên tử mở cho tại hạ một đường sống."

"Không được, bản tiên tử đã muốn mạng của ngươi thì đó chính là vinh hạnh của ngươi, há cho phép ngươi cò kè mặc cả."

Lời này đúng là không có đạo lý khiến người phải tức giận nhưng ai bảo Hồng Lăng này có thực lực Nguyên Anh trung kỳ chứ.

"Tiên tử hiểu lầm rồi, chỉ cần có đường sống tại hạ nguyện ý để tiên tử hạ cấm thần thuật, điều kiện như vậy không biết tiên tử có hài lòng không?"

Cấm thần thuật là một loại huyết khế chủ nô, chỉ có điều thi triển khá đơn giản và thuận lợi hơn một chút thường áp dụng với các tu sĩ cao cấp.

Hồng Lăng tiên tử nghe xong nhất thời im lặng, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm có điều trong đáy mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Ả vốn tưởng tên tiểu tử này tâm cao khí ngạo, không ngờ hắn cũng là loại tham sống sợ chết.

Tiên đạo vốn là vì cầu trường sinh, riêng điểm này đã ăn mòn đi hết cốt khí của các tu sĩ.

Lúc này Lâm Hiên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn ngóng trông, tựa hồ như lo lắng đối phương không đồng ý.

Mấy chớp mắt mà dài như trường cửu. Cuối cùng Hồng Lăng tiên tử chậm rãi nói: "Ngươi đã nguyện ý chịu sự khống chế của bản tiên tử, vậy ta sẽ cho ngươi một con đường sống, sau khi hạ loại cấm thuật này, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"Chủ nhân thần thông cái thế, chỉ cầu giữ được mạng cái mạng nhỏ, ta nguyện ra sức khuyển mã cho chủ nhân ra roi." Vẻ mặt Lâm Hiên đầy vẻ hoan hỷ “vuốt mông” ả một câu.

Hồng Lăng gật đầu nhìn qua Lâm Hiên với vẻ kinh thường, cũng không thèm nói gì đưa ngọc thủ ra, mười ngón tay mềm mại như búp măng mùa xuân kết pháp ấn, lập tức Lâm Hiên cảm thấy một cỗ thần thức bàng bạc từ bốn phương tám hướng chụp lấy hắn.

Thần sắc Lâm Hiên hết sức chăm chú, vào thời khắc thần thức đối phương vây kín muốn hạ bí pháp thì đột nhiên hắn hét lớn.

"Nguyệt Nhi! động thủ."

Hồng Lăng cả kinh, cảm thấy bất ổn vội đem thần thức thu lại nhưng đã muộn, ở thần thức của Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy liều mạng kéo thần thức của ả vào trong.

"Ngươi dám.."

Lúc này vẻ mặt Hồng Lăng còn dường như chưa tin, đây là Phệ Thần thuật?

Cái gọi là Phệ Thần thuật chính là thôn phệ thần thức của đối phương, là một loại ma công vô cùng bá đạo. Bí pháp này tuy ác độc nhưng cũng nguy hiểm vô cùng, nếu thần thức của đối phương cường đại hơn thì người thi thuật sẽ bị phản phệ. Nhẹ thì biến thành ngây ngốc, nặng thì mất đi ý thức.

Hồng Lăng cũng là nữ tử vô cùng thông tuệ, không phải không phòng bị nhưng ả ngàn vạn lần không ngờ rằng đối phương lại dám sử dụng thủ đoạn liều mạng thế thế này.

Một tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ mà dám thi triển Phệ Thần thuật với Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, chẳng phải là tiểu tử ngu ngốc đang đi tìm chết sao.

Nếu Lâm Hiên mà biết được ý nghĩ của Hồng Lăng thì chắc cũng tức chết, hắn ra đến nông nỗi này không phải là do ả o ép sao. Tuy nhiên do sự rèn luyện của Lam sắc tinh hải, thần thức của Lâm Hiên có thể sánh với lão quái Nguyên Anh sơ kỳ.

Hơn nữa do huyết khế chủ phó, hắn và Nguyệt Nhi cùng tu luyện một loại ma công khiến thần thức của hai người có thể hoàn toàn liên thông cộng hợp với nhau.

Hiện tại thần thức Lâm Hiên đang hợp lực và Nguyệt Nhi đang hợp lại để đối phó với Hồng Lăng tiên tử.

Đương nhiên cũng là nguy hiểm vô cùng. Có điều Lâm Hiên sử dụng cũng không phải là Phệ Thần thuật chân chính, hắn vốn không mong có thể thôn phệ được thần thức của Hồng Lăng tiên tử, chỉ hi vọng trong giây lát ả thất thần sẽ lộ ra sơ hở mà thôi.

Do Lâm Hiên phải động thủ nên Phệ Thần thuật cũng chủ yếu là do Nguyệt Nhi thao túng.

Sau tiếng quát Lâm Hiên đưa tay ra vỗ sau ót, Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn lập tức bay ra.

Ngân quang lấp lánh, hai tay Lâm Hiên nắm lấy Song hoàn đồng thời đem pháp lực truyền vào rồi khẽ múa lên, vô số các hư ảnh hình vòng tròn lập tức hiện ra, như sóng dữ mãnh liệt cuốn về đối thủ.

Lúc này trên mặt Hồng Lăng tiên tử hiện một tầng sát khí dày đặc, tuy đã mất đi tiên cơ, đầu đau như bị kim chích một cái nhưng dù sao cũng có tu vị bất phàm. Ả đem một bộ phận thần thức tiếp tục giằng co với Nguyệt Nhi, phần thần thức còn lại thì thao túng một tấm khăn gấm to cỡ bàn tay, bên trên thêu mấy đóa hoa nhỏ, vụt một cái đón gió biến giống như tấm thuẫn bố chắn trước mặt.

Chỉ thấy hoàn ảnh đã kéo đến đập vào thuẫn bố. Linh quang lóe ra, bên trong còn xen lẫn tiếng quát của Hồng Lăng tiên tử.

Ả vừa tức giận nhưng lại không quá coi trọng, chút tiểu xảo này mà cũng sao có thể gây khó dễ cho bổn tiên tử sao? Nhưng dù sao cũng phải bội phục dũng khí của tên tiểu tử này.

Nào ngờ uy lực của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lại hơn xa Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm, khăn gấm nhất thời đã rơi vào hạ phong.

Đáng giận!

Trong lòng Hồng Lăng tiên tử đại nộ, lúc này thần thức của Nguyệt Nhi cũng đã tới cực hạn đành phải buông bỏ Phệ Thần thuật. Hồng Lăng trong lòng mừng rỡ nhân cơ hội thu hồi lại thần thức. Lúc này pháp lực toàn thân của ả lưu chuyển cực đại, chỉ một thoáng khăn gấm đã ngăn cản được hết các hoàn ảnh.

Nhưng vào nhìn sang đã thấy Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang bay về phía truyền tống trận trên thềm đá.

Muốn chạy sao?

Gương mặt xinh đẹp của Hồng Lăng hiện lên một tầng sát khí, hiển nhiên ả rất phẫn nộ. đem một cái Ngọc Hoàn cổ xưa tinh xảo tế ra, linh áp tỏa ra như sóng gợn.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, toát ra một tia hoảng sợ, nhanh chóng vẫy tay trái, một Lục Phù từ ống tay áo tụt xuống lòng bàn tay.

Lục Phù phát ra hồng quang lóng lánh linh khí dạt dào, mặt trên vẽ một thanh tiểu kiếm khoảng hơn một tấc.

Phù bảo!

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào trong, bảo vật không gió mà cháy, thanh tiểu kiếm lúc ẩn lúc hiện khiến sắc mặt Hồng Lăng đại biến.

"Đây chính là Thiên Nguyên Kiếm của chưởng môn sư bá. Tại sao ngươi lại có được nó? "

Lâm Hiên đâu có thời gian mà trả lời ả, hắn há miệng phun ra một tinh huyết, đồng thời bấm tay niệm pháp chú, tiểu kiếm đã bắt đầu nhích động rồi tách ra các đạo kiếm quang.

"Đi"

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, các đạo kiếm quang giống như một trận cuồng phong từ bốn phương tám hướng điên cuồng bay tới đối phương.

Nếu là công kích của một tu sĩ Ngưng đan kỳ thì Hồng Lăng không coi vào đâu, nhưng Thiên Nguyên Kiếm của chưởng môn sư bá thì ả không dám coi thường, mặc dù kiếm này chỉ phát ra được hai phần thực lực.

Ngón tay Hồng Lăng hướng về phía Ngọc Hoàn điểm một cái, bảo vật này bắt đầu xoay tròn, linh quang ẩn hiện rồi tách ra vô số sợi tơ nhỏ.

"Đi! "

Hai tay Hồng Lăng biến ảo không ngừng phảng phất như Thiên Thủ Quan Âm, đồng thời phát ra vô số pháp ấn.

Các sợi tơ không ngừng di chuyển ngang dọc trong không trung, trong chốc lát một mười tám tấm thuẫn bài màu đỏ hình thoi nhanh chóng hiện ra. khoảng trung trước mắt ả phát ra hồng quang chói mắt.

Uy lực của thần thông này không nhỏ. Lúc trước ngay cả Huyết Hồn đại pháp cũng không phá được, mà khi đó Hồng Lăng mới đoạt xá thành công thân thể chưa được củng cố.

Thế nhưng ngoại trừ thần thông kia ả cũng đem khăn gấm tế lên bao phủ quanh người nàng.

Quá trình này nói thì dài nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Chỉ thấy các kiếm quang lưỡng sắc xanh vàng đã bổ thẳng xuống những quang thuẫn đang ngăn cản. Mấy tiếng xoẹt xoẹt vang lên, các quang thuẫn đã bắt đầu hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Thế nhưng trong lúc đó Hồng Lăng cũng không khoanh tay đứng nhìn. Hai tay ả không ngừng biến hóa hình thành những quang thuẫn mới, bên kia vô số kiếm quang cũng từ trong Phù Bảo bắn ra.

Nhất thời đấu pháp một thủ một công có thể nói là ngang ngửa nhau.

"Nguyệt nhi! "

Lâm Hiên dùng thần niệm truyền âm, thân hình Nguyệt nhi chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh jawms.

Mới rồi bị Phệ thần thuật ám toán, Hồng Lăng đã biết đối phương không chỉ có một người, nhưng không ngờ thiếu nữ kia lại là một sủng quỷ Ngưng Đan Kỳ.

Hồng Lăng liếc nhìn Nguyệt nhi một cái toát ra hận ý, ả không sợ đối phương giáp công. Chỉ cần qua được đợt công kích này thì ả sẽ đem hai người trừu hồn lột xác.

Thần thông Lâm Hiên cao cường lại có Phù Bảo trong tay nhưng hắn vẫn không có nửa điểm tự tin.

Chỉ thấy thân hình Nguyệt nhi nhoáng lên đã hóa thành một đạo u quang bay tới cạnh truyền tống trận.

Hồng Lăng đương nhiên đâu phải ngốc, nhìn thấy động tác của nữ quỷ tự nhiên ả hiểu rõ ý định của Lâm Hiên, muốn chạy trốn ư? Đâu có dễ dàng như thế?

Một tiếng hừ lạnh, Ngọc Hoàn vốn là bảo vật công thủ song toàn, đang lơ lửng ở trong không trung lập tức phát ra linh quang đại thịnh, hóa thành những con yêu thú dữ tợn bay nhanh về phía Nguyệt Nhi. Thấy thế Lâm Hiên rúng động, cắn răng thi triển bí pháp Huyền Ma Chân kinh.

Ma tu vốn là thiên về thủ xảo, trong khoảng thời gian ngắn có thể đẩy tu vị tăng lên, Lâm Hiên lấy trong lòng ra một viên đan dược to hơn ngón tay út một chút, một mùi cay độc ập vào mặt hắn.

Là Ban Cưu Hoàn! Khi trước hắn ngẫu nhiên sát diệt một Tu ma giả rồi đoạt được đan hoàn này. Có thể khiến pháp lực bị tiêu hao khôi phục trong nháy mắt nhưng hậu quả về sau rất lớn.

Có điều lúc này Lâm Hiên đã bất chấp. Hắn đem ma hoàn nuốt vào, trong nháy mắt một cỗ nhiệt khí lan khắp đan điền, pháp lực hồi phục rất nhanh cuồn cuộn vào trong Phù Bảo, tiểu kiếm không ngừng ong ong rồi kiếm quang tách ra cơ hồ còn nhanh gấp đôi.

Một nửa tiếp tục chém tới quang thuẫn, nửa còn lại thì chặn đứng yêu thú do ngọc hoàn hóa thành.

Nhưng không thể coi thường thực lực của Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, Lâm Hiên vẫn cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn từ đối phương truyền sang. Hắn bất đắc dĩ phải phân ra một phần thần thức thao túng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, bên trong ngân quang bay ra vài con Hỏa Long và Băng Giao, cuối cùng mới miễn cưỡng bình thủ.

Bên kia Hồng Lăng tiên tử vừa sợ vừa giận, có nằm mộng cũng không thể tưởng tượng nổi lại bị một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ “cầm chân” tại đây. Lúc này Nguyệt nhi đã tới Truyền Tống Trận kia.

Do cùng Lâm Hiên nghiên cứu Toàn cơ Tâm Đắc nên nàng cũng hiểu biết về trận pháp, may mắn là trận này không bị hao tổn gì. Nguyệt nhi khẽ thở ra, nếu có tổn hại thì bản thân nàng và thiếu gia sẽ gặp kết cục thê thảm.

Lập tức hai bàn tay búp măng thon nhỏ không ngừng huy động, đồng thời nàng phun ra một ngụm tinh khí vào bên trong trận. Nhất thời trận pháp vang lên âm thanh ông ông cùng một quầng sáng màu vàng tỏa ra rực rỡ.

"Thiếu gia, sắp được rồi."

"Tốt lắm, Nguyệt Nhi".

Nhận được tín hiệu của Nguyệt nhi, Lâm Hiên trong lòng mừng rỡ. Đáng tiếc lúc này muốn thoát thân cũng không dễ. Hiện tại Hồng Lăng đang muốn trút hận lên hắn, cùng lắm là để cho âm hồn kia trốn thoát.

Đọc truyện chữ Full