TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 217: Lôi Âm Sơn

"Thiếu gia, bây giờ ngươi dự định thế nào?"

"Ta sao..." Lâm Hiên mỉm cười nói: " Xem cơ hội tốt như vậy ta sao lại bỏ uổng, Truyền Âm bí phù này là do tên Ninh gia trưởng lão quy thuận ta phát đến, hy vọng ta có thể đến giúp một tay, hỗ trợ hắn trở thành Ninh gia gia chủ."

"Ừm thiếu gia, người kia đã trúng Huyết Quang Luyện Hồn thuật, đời này kiếp này tuyệt đối không thể có chút phản kháng. Hắn trở thành Ninh gia gia chủ thì chúng ta có lợi ích rất nhiều. Chỉ không biết hắn có đủ thực lực để cạnh tranh với những tu sĩ khác trong Ninh gia không?" Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút đã chỉ ra điểm mấu chốt.

Bên kia chỉ thấy bàn tay Lâm Hiên khẽ bóp, hỏa quang kia chợt lóe rồi lập tức tan biến.

"Nha đầu ngốc, hắn đã mất không ít tâm lực phát Truyền Âm Bí Chế đến đây, chắc hẳn ở trong gia tộc vẫn có một số kẻ ủng hộ, việc này tự nhiên là có hi vọng."

"Đã như vậy không nên chậm trễ, vậy chúng ta nên mau chóng khởi hành." Nguyệt Nhi cười tươi như hoa nói.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu, phát ra thần thức nhìn lại khắp đảo nhỏ một lượt, có chút lưu luyến mở miệng: "Có câu không bữa tiệc nào là không tàn, nơi này âm mạch mặc dù rất tốt nhưng hiện tại là lúc chúng ta nên rời đi."

"Thiếu gia không có ý định quay lại nơi đây khổ tu?"

Lâm Hiên mỉm cười nhìn Nguyệt Nhi: "Bây giờ cảnh giới của cô sớm đã củng cố, kim đan của ta cũng đến cực đại, là lúc nên đi tìm Địa Mạch Chi Hỏa."

"Ưm." Nguyệt Nhi gật gật đầu. Tiểu nha đầu này tính cách vốn hoạt bát, ở hòn đảo hoang vắng đã sớm kìm nén, bây giờ có thể đi khắp nơi du ngoạn tự nhiên tâm tình tốt đẹp hẳn lên.

Kiếp tiếp là hai người chia nhau ra thu dọn các bảo vật.

Sau khi Nguyệt Nhi rời đi, Lâm Hiên nhìn thoáng qua những độc thảo quý hiếm chung quanh rồi đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, một đạo hào quang từ bên trong bay ra. Sau khi tan đi hiện ra gầm trăm cái hộp gấm to nhỏ. Thực vật sau khi hái xuống cần để trong các hộp đặc biệt nếu không linh tính sẽ bị mất đi.

Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết đem một đạo cuồng phong quét qua đem những kỳ hoa dị thảo bỏ vào các hộp gấm, rồi đem toàn bộ bỏ vào túi trữ vật.

Lúc này hắn vừa lòng gật gật đầu, thanh quang trên người chợt lóe đã đi tới linh thú phòng, so với mấy năm trước thì Ngọc La phong có to hơn một chút, Lâm Hiên cũng đem chúng thu vào linh thú túi.

Cuối cùng là tên Thi Vương Nguyên anh kyd. Trong Thiên Ma Quỷ Thi thuật có nói loại quái vật này tiến giai cực kỳ chậm chạp nên hắn tu luyện đã mấy năm mà pháp lực tăng trưởng rất ít. Tuy nhiên cũng không phải là không có thu hoạch, sau khi rèn luyện phần thượng Thiên Thi Hóa Thân quyết thần thông có gia tăng một chút.

Thấy Thi Vương đang tu tập nên Lâm Hiên không quấy rầy, ở một bên hứng thú quan sát, nửa canh giờ sau Thi Vương tu luyện xong xuôi, Lâm Hiên mới dùng thần niệm phát ra mệnh lệnh đối với hắn.

Chỉ thấy Thi Vương nghe lệnh đứng lên xương cốt kêu răng rắc một hồi, biến trở lại thành đầu trọc tu sĩ thân hình cao lớn. Toàn thân không có nửa điểm thi khí, lúc này mới thu nhỏ lại bay vào trong linh quỷ túi.

"Thiếu gia, ta cũng đã thu thập xong." Lúc này đã thấy Nguyệt Nhi mỉm cười đi vào.

"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu cùng nàng rời động phủ.

Nhìn nơi này thêm một chút. Lâm Hiên phất tay bào một cái, một đạo kiếm quang lam sắc bay vút ra. Trong tiếng vang ầm ầm cả tòa sơn thạch hoàn toàn sụp xuống. Lại vù vù mấy bóng đen phi vào trong tay hắn chính là trận kỳ đã bày ra khi trước. Lâm Hiên tiện tay để vào trong lòng rồi cùng Nguyệt Nhi hóa thành hai đạo kinh hồng tan biến ở nơi chân trời.

***

Ở nơi Âm Linh bình nguyên diện tích gần trăm vạn dặm này, Lôi Âm Sơn là một dãy đại sơn nằm ở phía tây kéo dài hơn trăm dặm. Nơi đây vốn có một chỗ âm mạch trung phẩm rộng lớn.

Địa điểm tu tiên tuyệt hảo thế này tự nhiên dẫn tới các thế lực tu tiên lớn không ngừng tranh chấp. Ở vài ngàn năm trước đã có huyết chiến một lần thảm thiết. Sau cùng tổ tiên Ninh gia đánh bại nhiều đối thủ ở chỗ này ngụ lại.

Thời gian như thoi đưa, thực lực tôn tử Ninh gia phát triển cực nhanh, trong các gia tộc môn phái ở Âm Linh bình nguyên được xếp vào hàng nhị lưu. Nhưng thế sự thương hải tang điền, cách đây không lâu Ninh gia đại trưởng lão đột nhiên luyện công phạm sai lầm, tẩu hỏa nhập ma ngã xuống.

Tổn thất một vị Ngưng Đan hậu kỳ tu tiên giả đối với Ninh gia mà nói, dù khiến lòng người đau đớn nhưng cũng chưa đủ để phạm vào gân mạch.

Chỉ có điều thiếu chủ đột nhiên đã mất tích mấy năm về trước, khiến Ninh gia hiện tại như quần long vô thủ. Là tu tiên gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm thực lực mạnh mẽ nhưng Ninh gia cũng không thiếu kẻ thù bên ngoài. Hiện tại nhân tâm trong gia tộc đang trong cơn hoảng loạn khiến các thế lực khác đang rắp tâm đục nước béo cò một phen.

Thời gian gần đây ở chung quanh Lôi Âm Sơn, số lượng tu tiên giả đột nhiên xuất hiện nhiều hơn, báo hiệu một hồi phong ba sắp diễn ra.

Cách Lôi Âm Sơn khoảng trăm dặm có một tòa phường thị nhỏ do Ninh gia mở ra, vào một chiều hoàng hôn có một đạo kinh hồng màu xanh từ phía đông bay vút mà đến, ánh sáng rực rỡ thu lại hiện ra một thiếu niên tướng mạo bình thường.

Thiếu niên vận trường bào màu xanh bằng vải bố, tu vị ước chừng là Trúc Cơ sơ kỳ. Chỉ thấy hắn thong thả đi vào một trà lâu chọn một chỗ ngồi xuống.

Thiếu niên này hơn phân nửa là đệ tử tiểu thế lực nào đó muốn tới đây đục nước béo cò. Loại tu sĩ tầm thường như hắn ở đây một ngày có thể thấy hàng trăm người. Nhưng đối với tiểu nhị được miễn là có tinh thạch là được, hắn vội vàng bưng ra một tách hương trà.

Tòa trà lâu này cũng là sản nghiệp của Ninh gia, toàn bộ tu sĩ nơi đây đều là ngoại môn đệ tử của Ninh gia, tu vị chỉ là Linh Động sơ kì. Là cấp thấp nhất ở Tu Tiên giới. Gia tộc có nguy cơ cũng tốt không nguy cơ cũng được, bọn họ vốn không có tư cách xen vào chuyện này.

Lại nói bế quan khổ tu mấy năm, lần này đi tới nơi cư dân đông đúc, tâm tình Lâm Hiên cũng khá tốt, hắn ngồi chậm rãi nhấm nháp một tách linh trà.

Sau nửa canh giờ, Lâm Hiên bắt đầu nhàn nhã đi dạo giữa phố. Phường thị này khá nhỏ, chỉ có một con phố khoảng trăm thước mà thôi, Lâm Hiên đã qua vài cửa tiệm. Thời gian trôi qua, trong lòng hắn có chút băn khoăn thì âm thanh Nguyệt Nhi thông qua thần thức truyền vào trong đầu.

"Thiếu gia, không phải tên Ninh gia trưởng lão kia nói là phái người đến liên lạc cùng chúng ta ở chỗ này sao, sao lại lâu như vậy, không lẽ là có gì sai sót chăng?" Nguyệt Nhi có chút lo lắng.

"Ừm. Có lẽ là thế" Lâm Hiên chầm chậm gật đầu.

" Vậy chúng ta nên hành động như thế nào?"Âm thanh ôn nhu của Nguyệt Nhi lại vang lên.

"Sự tình không còn đơn giản, chúng ta trực tiếp đi tổng đàn Ninh gia." Lâm Hiên không chút do dự mở miệng.

Nguyệt Nhi tự nhiên không phản đối, với người khác thì Ninh gia chính là đầm rồng hang hổ, nhưng với tu vị Lâm Hiên bây giờ chỉ cần cẩn thận lẳng lặng lẻn vào thì không có vấn đề gì.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

***

Ninh Kỳ chính là đệ tử Ninh gia, năm nay tuy chỉ hơn hai mươi, tu vị chỉ là Linh Động hậu kỳ nhưng vì có tư chất phi thường, thường ngày được coi trọng đề bạt làm tinh anh đệ tử nội đường. Đương nhiên trong gia tộc, nội đường đệ tử được ưu đãi vô cùng. Liền là ngoại môn đệ tử sư thúc bá Trúc Cơ Kỳ thấy bọn họ cũng đều rất khách khí.

Thân là nội đường đệ tử mỗi ngày tai nghe mắt thấy, hắn cũng hiểu rõ sau khi thiếu chủ mất tích rồi đại trưởng lão tẩu hỏa ngã xuống. Cả gia tộc hiện nay như rắn mất đầu, các thế lực lớn trong tộc đang đấu đá không ngừng.

Đặc biệt hai ngày trước, trưởng lão Ninh Vạn Sơn vốn là thừa kế chi trưởng bị các thế lực khác liên thủ giam cầm. Bây giờ các thế lực trong Ninh gia xung khắc như nước với lửa, một khi xảy ra xung đột thì nào còn Ninh gia phong quang trăm dặm như trước nữa.

Ninh Kỳ thở dài, mặc dù cảm giác bất an nhưng hắn vốn thấp cổ bé họng, đâu có năng lực thay đổi càn khôn chỉ có thể ở một bên lo hão.

Hiện tại tuy Ninh gia nội loạn nhưng các trưởng lão cũng không phải ngu ngốc, đối mặt áp lực ngoại giới cuối cùng tạm thời bắt tay kháng ngoại. Hiện hộ phái đại trận chung quanh tổng đàn đã được mở ra. Mà những đệ tử cấp thấp được phái ra tuần tra mỗi ngày.

Không biết tình thế như vậy cuối cùng kết thúc như thế nào.

Ninh Kỳ uể oải thở dài lắc đầu, tốt nhất là tận tâm tận lực hoàn thành công việc được giao. Hắn đang chuẩn bị tiếp tục tuần tra, đột nhiên chân mày cau lại, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.

Vừa rồi lệnh bài cảm ứng trong người rung lên một chút, chẳng lẽ lại có người xông vào đại trận sao?

Hắn nhanh chóng thò tay vào trong lòng, lấy ra một tấm lệnh phù đen tuyền cỡ bàn tay cẩn thận xem xét.

Một hồi cũng không có gì bất ổn, khóe miệng hắn không nhịn được lộ ra vẻ châm chọc, xem ra tâm tình quá căng thẳng sinh ra ảo giác. Uy lực của hộ phái đại trận không phải là nhỏ, Nguyên Anh kỳ lão quái có thể mạnh mẽ xâm nhập nhưng muốn thần không biết quỷ không hay mà vào là không thể nào.

Đúng là trông gà hóa cuốc, không cần quá mức lo lắng như thế. Trong lòng hắn vừa thoải mái một chút thì lập tức một đạo sáng xanh nhọn chợt lóe lên trước mắt, theo sau Ninh Kỳ cũng mất đi ý thức.

Một thiếu niên tướng mạo bình thường xuất hiện ở phía sau hắn mấy bước, chính là Lâm Hiên.

"Hơ, nguy hiểm thật, hộ phái đại trận của Ninh gia này quả nhiên không tầm thường."

Lâm Hiên thở ra, may mắn là thần thông của hắn nay đã khác xưa. Đối với Tuyền Ky tâm đắc cũng lĩnh ngộ được thêm nhiều điều, nếu không muốn xâm nhập mà không gây động tĩnh rất khó.

Nhìn tên tiểu tử đang hôn mê dưới đất. Tay trái Lâm Hiên vừa nhấc đã đem hắn hút qua đây.

Sau một tuần trà thi triển bí pháp sưu hồn thuật cùng ma pháp xóa đi một đoạn ký ức Lâm Hiên nhẹ buông tay để Ninh Kỳ té rớt dưới chân, tha cho hắn một mạng nhỏ.

Thì ra là Ninh Vạn Sơn đã bị bắt. Y chính là bị các thế lực kia tập kích. Bọn họ đương nhiên hận không thể sát diệt đại địch cùng tranh đoạt vị trí gia chủ nhưng do còn cố kỵ đám tôn đệ tử, tạm thời đành phải phong tỏa pháp lực của y sau đó giam cầm lại.

Bên ngoài thì dường như chỉ là bị hạn chế tự do, nhưng thủ lãnh các thế lực kia cũng là nhân vật hồ ly, chỉ đợi mấy ngày sau vị trí gia chủ rơi vào tay, lúc đó muốn thu thập Ninh Vạn Sơn thì dễ như trở bàn tay.

Lao phòng ở vào mé bên tổng đàn, canh phòng nghiêm ngặt, bên trong có thiết hạ trọng cấm chế, hơn nữa còn có mấy chục Trúc Cơ Kỳ đệ tử trông coi tuần tra. Đừng nói hiện tại đã bị phong tỏa pháp lực, cho dù lúc Ninh Vạn Sơn toàn thịnh cũng tuyệt không có khả năng xông ra ngoài.

Lúc này trong lao phòng nhỏ hẹp, chỉ thấy vẻ mặt Ninh Vạn Sơn uể oải, y quá khinh địch cho rằng là có chủ nhân là Nguyên Anh kỳ cao thủ làm hậu thuẫn thì có thể dễ dàng thắng lợi, không ngờ bây giờ thân hãm trong lao tù, mặc dù tính mạng tạm thời chưa nguy hiểm nhưng tình thế cũng cực kỳ bất lợi, mất đi liên hệ cùng chủ nhân.

Nên làm gì bây giờ?

Y đang suy tư khổ tưởng thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo thanh quang, ánh sáng thu lại hiện ra một bóng người mà hắn vô cùng kính sợ.

Lâm Hiên!

Đối phương quỉ dị xuất hiện ở trước mặt, Ninh Vạn Sơn nửa mừng nửa lo vội vàng quỳ xuống làm đại lễ: "Lão nô ra mắt chủ nhân."

"Ừm." Lâm Hiên khẽ gật đầu giơ lên tay trái, chắn trước mặt là một tầng ánh sáng màu đen.

"Chủ nhân, không thể." Ninh Vạn Sơn thấy vội v mở miệng ngăn chặn " Quang tráo này là cấm chế vô cùng cao cấp, một chút tiếp xúc nhỏ là có thể phát động công kích, chủ nhân mặc dù tu vị cao thâm nhưng không thể khinh thường."

Hắn vốn nghĩ, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái, không hiểu rõ muốn loại bỏ được cấm chế này cũng phải phí một lần tay chân.

"Thật sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ chút tiếu ý, lại như không xem lời cảnh báo kia vào đâu, tâm niệm vừa động một đạo hỏa diễm đã bốc cao lên trong lòng bàn tay.

Hỏa diễm kia khác với ma hỏa bình thường, nó có màu xanh biếc sâu thẳm, lại lấp lánh dường như có sinh mệnh.

Chỉ thấy tay trái Lâm Hiên duỗi ra phía trước chạm đến mặt ngoài vòng bảo hộ.

Bụp!

Theo một tiếng nổ rất nhỏ, mặt ngoài lồng sáng tuôn ra ma khí dữ dội, mơ hồ xuất hiện vô số quỷ diện dữ tợn, nhe răng há mồm cuồn cuộn hướng về bàn tay Lâm Hiên mà cắn.

"Chủ nhân, cẩn thận." Thấy thế Ninh Vạn Sơn kinh hãi hô lên, thân mang Huyết Quang Luyện Hồn Thuật, nếu như chủ nhân có chút sai lầm thì kết cục của y cũng chẳng tốt lành gì.

"Ơ?" Nhìn thấy nhiều quỷ diện như vậy, chân mày Lâm Hiên cau lại nhưng rất nhanh lại giãn ra. Lúc này Bích Huyễn U Hỏa bốc cao non nửa cánh tay, lòng bàn tay lại trở nên lóng lánh trong suốt.

Rất nhanh các quỷ diện đã mở cái mồm rộng ra sức cắn tới. Nhưng vừa tiếp xúc với Bích Huyễn U Hỏa thì chúng như gặp thiên địch, hóa thành từng tia khói xanh.

Trên mặt Lâm Hiên hiện ra một tia thanh khí, Bích Huyễn U Hỏa càng cuộn trào mãnh liệt, ma khí ở mặt ngoài vòng bảo hộ nhanh chóng dần tiêu tán. Ngắn ngủi một lát sau thì một tiếng vang nhỏ truyền ra, vòng bảo hộ đã bị triệt để đánh tan!

Trong lòng Ninh Vạn Sơn thầm rúng động, y hiểu rất rõ ràng sự huyền diệu cấm chế này. Nó dễ dàng bị phá vỡ thế này chứng tỏ thần thông của chủ nhân còn vượt xa tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ. Trách không được người có thể diệt Thi Ma, Tu Tiên giới cường giả vi tôn, ánh mắt của y nhìn sang Lâm Hiên càng thêm vẻ kính sợ.

"Tại sao ngươi lại bị giam cầm ở đây, rốt cuộc là Ninh gia đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Hiên mặt không đổi sắc lạnh nhạt mở miệng.

"Vâng." Ninh Vạn Sơn tự nhiên không chút giấu diếm, chậm rãi đem sự tình nói rõ.

Số là Ninh gia khai môn đã có lịch sử ngàn năm, tôn tử đời đời truyền nối, hương hỏa cực kỳ hưng vượng, điều này với gia tộc tu tiên tự nhiên là chuyện rất tốt nhưng ở trong cũng ẩn chứa tai họa ngầm.

Năm đó tổ tiên Ninh gia phong lưu phóng khoáng, tuy là thân trong tiên đạo nhưng lại vô cùng tham hoa háo sắc, chỉ là thê thiếp đã có tới bảy người.

Mà mấy nữ nhân này lại đều để lại tôn tử nối dòng. Trải qua nhiều năm truyền thừa, Ninh gia bên ngoài tuy vẫn là nhất phái nhưng mà trong lại chia làm bảy nhánh.

Trong đó nhánh thứ hai là cường thịnh nhất, mấy trăm năm gần đây vốn là có hai đời gia chủ kể cả Thi Ma kia.

Những nhánh còn lại mặc dù trông thấy mà thèm nhưng thực lực không cao, cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà đứng một bên. Nhưng phong vân vốn bất trắc vô thường, người sớm tối có họa phúc. Có lẽ sự thịnh vượng đưa tới thiên lão đố kị, đầu tiên là thiếu chủ không hiểu ra sao mất tích, tiếp tục đến đại trưởng lão ngã xuống khuyết để đi vị trí gia chủ.

Lâm Hiên gật đầu: "Nói tới như thế, sau khi đại trưởng lão ngã xuống hiện nay ngươi chính là chủ sự chi trưởng?"

"Đúng vậy." Trên mặt Ninh Vạn Sơn đầy sắc kính cẩn"Thực lực chi trưởng chúng ta vốn không kém nhưng hiện tại lại thiếu cao thủ, thuộc hạ chỉ là Ngưng Đan trung kỳ. Trái lại những thủ lãnh của bọn kia đều là hậu kỳ cao thủ, giữa bọn họ cũng tranh đấu gay gắt nhưng lại hợp tác đối phó chúng ta".

"Ô." Lâm Hiên nghe xong thì lấy tay vuốt trán lộ ra vẻ do dự. Ninh Vạn Sơn không dám quấy rầy, cung kính đứng trang nghiêm ở một bên.

Rất lâu Lâm Hiên mới lạnh nhạt mở miệng: "Vậy ngươi định thế nào, muốn trở thành gia chủ thì cần ta làm gì?"

"Lượng tiểu phi quân tử vô độc bất trượng phu, chủ nhân đã nhận lời thì thuộc hạ xin lớn mật mở miệng."

"Nói!"

"Rất đơn giản, muốn cho nhất mạch cường thịnh thì xin chủ nhân thi triển thần thông trực tiếp sát diệt mấy tên thủ lãnh kia. Như vậy còn có ai dám tranh chấp cùng lão nô chứ!" Trong mắt Ninh Vạn Sơn loé lên tia tàn nhẫn, âm trầm mở miệng.

"Như vậy không ổn." Lâm Hiên lại lắc đầu:"Theo lời của ngươi thì mấy thế lực kia đã hợp tác. Nếu như các thủ lãnh xảy ra sự biến chắc chắn bọn họ sinh tâm bất mãn, sẽ không chấp tay đem vị trí gia chủ dâng cho ngươi."

"Hừ, dưới đồ đao không phải bọn chúng phải khuất phục sao."

Nói được những lời này xem ra Ninh Vạn Sơn cũng coi như một đời kiêu hùng lòng dạ độc ác, đáng tiếc y suy nghĩ quá mức nông cạn.

"Không được, làm như vậy dù ngươi lên làm gia chủ thì Ninh gia cũng đại tổn thương nguyên khí, đối với ta có thể không có lợi." Sắc mặt Lâm Hiên không chút thay đổi mở miệng.

"Vậy chủ nhân tính sao?"

Thấy Lâm Hiên không đồng ý, trong lòng Ninh Vạn Sơn khẩn trương nhưng không dám có nửa điểm tâm ý chống lại, chỉ có thể buông tay nghe huấn thị.

"Rất đơn giản, Sau này ta còn cần Ninh gia làm việc, chỉ riêng mấy tên thủ lãnh kia đã là cao thủ Ngưng Đan hậu kỳ, đem sát diệt chẳng phải là tự chặt tay chân, thật quá mức lãng phí."

"Nhưng nếu thế, lão nô sao có thể lên làm gia chủ?" Ninh Vạn Sơn có điểm khó hiểu mở miệng.

"Hừ, ngươi lo lắng cái gì, tự nhiên ta sẽ có sách lược vẹn toàn, không những đưa ngươi lên làm gia chủ mà còn khiến trên dưới Ninh gia toàn tâm toàn ý nghe ngươi phân phó."

"A?"

Ninh Vạn Sơn nghe mà trợn mắt kinh hãi, nếu lời này không phải do chủ nhân nói thì hắn chắc chắn đã lớn tiếng bác bỏ. Nói giỡn sao, điều này khi đại trưởng lão khi còn tại thế còn không làm được. Chủ nhân thần thông cái thế nhưng cũng không có khả năng.

Chẳng lẽ chủ nhân đang nói mê sảng sao?

Thấy sắc mặt Ninh Vạn Sơn, Lâm Hiên tự biết hắn đang nghĩ gì chỉ lạnh lùng hỏi tiếp.

"Bao giờ thì Ninh các ngươi đề cử tân gia chủ?"

"Ba ngày sau." Ninh Vạn Sơn ngơ ngác mở miệng, nhìn vẻ mặt của y hiển nhiên trong lòng vẫn đang còn rúng động, cả người cũng đang choáng váng.

"Ừm, vậy ngươi lại ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi chọn tân gia chủ ta lại cứu ngươi đi ra." Lâm Hiên nói xong bấm tay bắn ra một đạo ma vụ, hóa thành vòng bảo hộ màu đen lần nữa giam Ninh Vạn Sơn ở bên trong.

Theo sau thanh quang chợt lóe, thân hình Lâm Hiên đã tan biến không thấy.

"Chủ nhân..."

Ninh Vạn Sơn mở miệng muốn nói điều gì nhưng không kịp, đành mang sự nghi hoặc tiếp tục ở lại lao phòng nhỏ hẹp này.

Gần nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã rời Lôi Âm Sơn, tùy tiện tìm một nơi hoang vắng hạ xuống đem thần thức phát ra. Trong phạm vi trăm dặm không có tu tiên giả cấp cao, trên mặt của hắn lộ ra vẻ hài lòng bấm tay bắn ra vài đạo kiếm quang khai mở một động phủ đơn sơ.

"Thiếu gia, ngươi tới đây làm gì?" Âm thanh Nguyệt Nhi đầy vẻ nghi hoặc.

"Đương nhiên là nghỉ ngơi cho tốt."

"Người tới đây nghỉ ngơi rồi chắc đám tu sĩ Ninh gia kia tự tìm đến mà dâng cái ghế gia chủ cho người, thiếu gia của ta!" Âm thanh Nguyệt Nhi lại có chút tức giận nói.

"Ha ha. Đó là tự nhiên. Ba ngày sau tự nhiên sẽ có thỏ chạy đến chỗ này" Lâm Hiên thản nhiên nói.

Nghe vậy Nguyệt Nhi nhất thời im lặng. Những năm gần đây tâm cơ của nàng ngày càng linh hoạt, có điều trước mặt Lâm Hiên nàng luôn giống như nha đầu ngốc.

Chỉ thấy Nguyệt Nhi trừng mắt liếc sang hắn: "Thiếu gia, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là diệu kế gì?"

"Ha ha" Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ giảo hoạt nhìn sang khuôn mặt buớng bỉnh đáng yêu của Nguyệt Nhi cười cười.

"Cho ngươi xem cái này" Vừa nói hắn vừa đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, nương theo hàn phong thê lương là một đạo hắc quang từ túi linh quỷ bay ra.

Không cần phải nói chính là Thi Vương nguyên anh kỳ.

Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên kết pháp quyết, thân hình của Thi Vương chợt bắt đầu biến hóa, lùn đi vài tấc đồng thời dáng người lại gầy còm một ít, có chút khác lạ mà quen mắt.

"Ơ, đây không phải là Thi Ma đã bị thiếu gia tiêu diệt sao?" Trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ suy nghĩ: "Ta hiểu rồi, thiếu gia là muốn thay mận đổi đào, đem gia hỏa này giả mạo làm Ninh gia lão tổ..."

"Không sai, có một vị trưởng bối Nguyên Anh kỳ ở phía trên trấn áp, còn sợ những tên tu sĩ kia không ngoan ngoãn quy thuận sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ giảo hoạt cười cười.

"Thiếu gia quả nhiên anh minh" Lúc này Nguyệt Nhi bái phục sát đất, tuy nhiên trên mặt lại lộ vẻ chần chờ: "Tuy nhiên hắn dù sao cũng là đồ giả mạo, liệu có người nhìn thấu không?"

"Ha ha, cô không cần lo lắng thêm." Lâm Hiên lại mỉm cười giải thích: " Cương thi Nguyên anh vốn hiếm thấy vô cùng, bọn chúng căn bản sẽ không ngờ được, huống chi kẻ gia hỏa này còn tu luyện Thiên Thi Hóa Thân Thuật, đã là nhất mạch tương nhận cùng Ninh gia lão tổ, cơ bản sẽ không có chút sơ hở."

Nguyệt Nhi nghe xong mới thở phào một cái, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Theo sau hai người ở động phủ đơn sơ tĩnh tọa.

***

Ba ngày thời gian chớp mắt đã trôi qua.

Lúc này vầng thái dương mới mọc, nhìn lên bầu trời chỉ thấy một màu xanh thẳm vạn dặm không mây.

Hôm nay chính là Ninh gia đề cử tân gia chủ. Chỉ còn mấy canh giờ nữa là hội nghị bắt đầu, không còn sớm nên toàn bộ bầu không khí tại Lôi Âm Sơn mạch đã trở nên ngưng trọng.

Phạm vi trăm dặm quanh đây đột nhiên có hàng ngàn tu sĩ xuất hiện, không ngờ nơi Âm Linh bình nguyên hoang vắng này lại tập trung nhiều quỷ tu như vậy. Quả thật là đại sự gần trăm năm qua hiếm gặp.

Những người này đại bộ phận đều thuộc tông môn thế lực chung quanh, nếu không phải có cừu oán cùng Ninh gia thì cũng là thèm thuồng âm mạch nơi đây. Đương nhiên còn có thêm những tán tu muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, cầu phú quý trong hiểm cảnh. Ninh gia nếu thực sự tan vỡ thì ít nhất bọn họ cũng được chia một chén canh.

Đọc truyện chữ Full