TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 219: Trương gia cùng Vân Quỷ tông

Ninh Vạn Sơn nghe xong pháp dụ này trong lòng cũng kinh hãi không thôi, tuy nhiên y sao dám bất tuân, chỉ lặng lẽ cúi đầu lặng lẽ không nói. Công bằng mà nói Ninh nhị tiên sinh cùng hồng y mỹ phục kia cũng là những kẻ có tài trí phi thường, sau này y lại một phen phải đau đầu vì bọn họ.

"Đa tạ ân đức của lão tổ, thuộc hạ nguyện xông pha khói lửa vì Ninh gia." Ninh nhị tiên sinh còn đang ngẩn người thì hồng y mỹ phụ đã nhanh chóng lên tiếng. Lão tổ đã phân phó như thế thì Ninh Vạn Sơn sau này cũng không dám trả thù, xem ra lão tổ sau khi kết thành Nguyên anh thì lòng dạ cũng quảng đại hơn nhiều. Lại không hề chèn ép ngoại tộc đệ tử, chẳng lẽ là muốn đại triển kế hoạch?

Ninh nhị tiên sinh cũng mừng rỡ theo sau nhận mệnh. Thấy vậy đám hồng bào cùng hoàng bào tu sĩ trong lòng mừng rỡ vì lần này hai nhánh đã được chia quyền lực, ngược lại một số ánh mắt của lam bào tu sĩ có vẻ không vừa lòng, nhưng với uy thế của lão tổ bọn hắn sao dám bộc lộ ra ngoài. Có điều đại bộ tu sĩ ở đây đều hiểu nội chiến vốn không lợi, chỉ cần hợp lực được bảy nhánh thì không phải thế lực Ninh gia càng lớn mạnh hơn sao.

Lại nói một trận phân tranh ở đây bị Lâm Hiên vô hình hóa giải, hiện tại hắn đã đứng sau thao túng một gia tộc truyền thừa ngàn năm, chắc hẳn tu tiên đạo về sau càng thêm thuận lợi. Lúc này nấp trên tàng cây khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười đang muốn khống chế Thi Ma thì một đạo hỏa quang đột nhiên bay vụt vào.

Là Truyền Âm Phù!

Trong mắt Hồng y mỹ phụ hiện lên một tia dị sắc, đưa cánh tay thon nhỏ nhẹ nhàng vẫy một cái, hỏa quang kia đã rơi vào tay ngọc.

Mỹ phụ đem thần thức chìm vào rồi một lát sau ngẩng đầu trên mặt hiện ra vẻ lo lắng:

"Lão tổ, tình hình bên ngoài không tốt lắm, có một đám tu sĩ ở ngoại sơn đang đánh vào đây."

Lời này vừa nói ra phía dưới ngay lập tức trở nên ầm ĩ một trận. Chẳng lẽ ngoại nhân đã nhân cơ hội này đánh vào tới trong hộ phái đại trận?

Lúc này chúng tu sĩ trở nên xôn xao, vẻ mặt lại là kinh ngạc cùng phẫn nộ chăm chú hướng về lão tổ.

"Nếu chỉ là một số tán tu cùng tiểu phái thì sao dám to gan tới đây làm càn. Chắc chắn đây là địch nhân truyền kiếp của Ninh gia. Các ngươi phải nhớ lần này là họa từ trong nhà mà ra. Nếu các ngươi không mải mê tranh giành quyền thế thì bọn chúng đâu dám lớn mật như thế." Âm thanh Thi Ma âm trầm mà đanh thép mở miệng.

"Dạ, lão tổ..." Trong lòng chúng tu sĩ đều có ý thẹn nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Nhị tiểu tử, ngươi phái người đi thăm dò cho ta, đối phương đã dám vuốt râu hùm nhất định là có thực lực. Vạn Sơn cùng Tam nha đầu chọn lựa người đi trợ giúp đám đệ tử tuần tra, không để cho đối phương công phá đại trận." Âm thanh Thi Ma chậm rãi mà uy nghiêm phân phó sự tình đâu vào đấy.

Rất nhanh từng đội tu sĩ bị phái ra, Lâm Hiên dù chưa từng hiện thân nhưng điều khiển Thi Ma kia cảm giác cũng rất thú vị. Ninh gia lần này đối mặt với các nguy cơ trong ngoài chính là một cơ hội tốt đối với hắn. Một khi đánh bại cường địch thì uy tín Thi Ma lão tổ đương nhiên sẽ tăng cao. Hơn nữa nhân cơ hội này có thể đem bảy nhánh hợp lại bành trướng thế lực rộng ra xung quanh.

Đợi thêm một tuần trà lại có một đạo Truyền Âm phù từ bên ngoài bay vào, Ninh nhị tiên sinh vẫy tay một cái đem nó để trước trán. Một lát sau trên mặt của hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, mơ hồ còn có vài phần bất an.

"Đã tìm hiểu được tin tức gì?" Thi Ma mặt không đổi sắc mở miệng.

"Lão tổ! Có chuyện không ổn, bên ngoài có mấy ngàn tán tu muốn đục nước béo cò. Ngoài ra còn có Trương gia cùng Vân quỷ Tông."

"Trương gia, Vân Quỷ tông?" Chân mày Thi Ma cau lại, qua lần sưu hồn Ninh gia thiếu chủ Lâm Hiên đã rõ ràng. Trong bình nguyên ÂmLinh thì thế lực hai nhà kia vốn là tám lạng nửa cân với Ninh gia. Chỉ là trước kia Vân Quỷ tông cùng Trương gia luôn luôn tranh đấu gay gắt đã có mấy trăm năm. Có lẽ lần này là hai môn phái gia tộc thấy Ninh gia có họa từ trong nhà, nhân cơ hội hợp tác tiêu diệt đối phương.

"Lão tổ xin người phân phó, còn có thêm Mang Sơn Song Hùng cũng tới đây có ý đồ bất chính đối với chúng ta." Vẻ mặt Ninh nhị tiên sinh có chút khó coi mở miệng.

Cũng khó trách hắn lo lắng, chỉ là Vân Quỷ tông cùng Trương gia hợp tác đã rất khó đối phó. Còn thêm Mang Sơn Song Hùng đều là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong quỷ tu vốn am hiểu thuật vây công. Nghe nói huynh đệ hai người hợp tác mặc dù thua kém Nguyên Anh kỳ lão quái nhưng muốn đối phó bốn năm tu sĩ tu sĩ cùng cấp thì không mấy khó khăn.

Nghĩ vậy trong lòng Ninh Nhị lại thầm kêu may mắn, hôm nay Nguyên Anh kỳ lão tổ đã kịp lúc trở về khiến nhân tâm tu sĩ Ninh gia mới không hoang mang rối loạn.

"Hừ, đây là tổng đàn Lôi Âm sơn chúng ta có Cấm chế trận pháp tương trợ, các ngươi chỉ cần nghênh đón lũ tán tu cho tốt là được. Còn Mang Sơn Song Hùng cùng với tu sĩ cấp cao hai phía kia toàn bộ giao cho lão phu." Thi Ma khoát tay chặn lại, hào khí bốc lên tận mây xanh phân phó.

"Vâng!"

Chúng đệ tử khom mình hành lễ, thấy lão tổ chỉ huy kiên định như thế tâm tình của bọn hắn cũng an tâm hơn.

***

Cùng lúc đó tại một hạp cốc cách Lôi Âm sơn khoảng hơn mười dặm đang tụ hợp hàng loạt tu sĩ cao cấp, dựa theo trang phục chia làm hai nhóm khác nhau.

Bên trái chỉ có hơn hai mươi người vận cẩm y hoa phục, nhìn qua tựa như một đám thế gia công tử. Đám này dường như tuổi còn rất trẻ chỉ khoảng hai mươi nhưng tu vị lại khiến người kinh ngạc, không ngoại lệ đều là Ngưng Đan kì cao thủ.

Tuy vậy có không ít người đầy nếp nhăn nơi khóe mắt phản ánh niên kỷ chân thực không còn trẻ nữa. Công pháp thích hợp cho nam tu sĩ cũng không nhiều. Có nhiều cao thủ "Thanh niên" thực lực mạnh mẽ như thế này ở Bình nguyên Âm linh chỉ có Bất Lão Tông Trương gia, vốn là môn phái truyền thừa tới mấy ngàn năm. Hiện những tu sĩ này đang vây quanh một lão giả tóc đỏ tướng mạo hung ác.

Nhóm còn lại thì số lượng nhiều hơn, chừng năm sáu chục người vận hắc y trên ngực có thêu một bộ Khô lâu dữ tợn, chính là những tu sĩ đến từ Vân Quỷ tông, thủ lĩnh của bọn họ là một nữ tử cao gầy.

Nữ tữ này còn rất trẻ nhưng mà tướng mạo lại cực kỳ xấu xí đến hiếm có trong Tu Tiên giới. Hai con mắt một lớn một nhỏ, miệng lệch mũi đổ răng hô, càng thêm cổ quái là hai lông mi giao lại cùng một chỗ, nhìn qua quả thực có vài phần quỉ dị. Chính là Huyền Âm quỷ nữ Vân Quỷ tông chủ bá chủ nhất phương.

"Huyền Âm tiên tử, lần này hai phái hợp tác, chúng ta lại kích động thêm những tán tu cùng tới đây, chiếm đóng Lôi Âm Sơn này chỉ là sớm muộn." Lão giả tóc đỏ đảo mắt nhìn về phương xa chậm rãi mở miệng.

"Hừ, đây là tự nhiên, trời gây nghiệp chướng còn có thể cứu, tự gây nghiệp chướng thì không thể sống. Ninh gia phong quang đã nhiều năm như vậy cũng nên dừng ở đây."

Huyền âm quỷ nữ nhếch mép cười, âm thanh khàn khàn nói.

"Tuy vậy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa lớn, Ninh gia dù sao ở chỗ này phát triển nhiều năm, chúng ta cũng không nên xem thường." Lão giả tóc đỏ gật đầu, đột nhiên lời nói xoay chuyển lời nói.

"Hừ, điều này không cần ngươi nhắc, lần này Vân Quỷ tông chúng ta phái ra gần bảy phần cao thủ tinh nhuệ, trái lại Trương gia các ngươi không muốn dốc sức phải không?" Trong mắt Huyền âm quỷ nữ hiện lên một tia sáng lạnh, không chút nể nang chỉ trích đối phương.

Lão già tóc đỏ nghe xong cười lên ha hả xem như không hề để tâm:"Tiên tử nói như vậy thật khiến lòng người giá lạnh. Ở bình nguyên Âm linh này có ai mà không rõ, các ngươi thế như nước với lửa với Ninh gia. Lần này Trương gia chúng ta tương trợ phái ra hơn hai mươi vị cao thủ Ngưng Đan Kỳ đã là rất nể tình, huống chi còn hơn trăm Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, làm sao tiên tử vẫn không hài lòng?"

"Hừ!" Trên mặt Huyền âm quỷ nữ vẻ lộ vẻ tức giận nhưng tâm niệm vừa chuyển lại mạnh mẽ ép xuống.

Hừ! Trương gia tạm thời hợp tác chính là muốn hai bên Ninh gia cùng Vân Quỷ tông đánh tới lưỡng bại câu thương còn bọn họ ngồi giữa hưởng lợi, tưởng bổn tiên tử không biết chắc. Ngươi đã có kế Trương Lương thì ta có mưu Hàn Tín, rốt cuộc ai là người cười ngạo cuối cùng còn chưa biết.

Lòng đã có dự mưu Huyền âm quỷ nữ thầm đắc ý nhưng vẻ ngoài thị lại nhíu mày nói: "Ô đạo hữu nói chưa hẳn đúng, Vân Quỷ tông chúng ta xưa nay không cùng đạo với Ninh gia là điều đương nhiên, nhưng các ngươi chẳng lẽ không có khúc mắc gì sao. Không phải là bảy năm trước tại Thái Âm Sơn, tu sĩ Trương gia đã ngã xuống không ít, ngay cả Côn Sát Ngũ Quỷ đỉnh đỉnh đại danh cũng bị tàn sát dưới tay Ninh gia sao?"

"Làm sao ngươi biết?" Lão giả tóc đỏ mắt chớp một cái, trên người tỏa ra một luồng âm khí.

"Ô đạo hữu cần gì phải tức giận như vậy, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm... " Đột nhiên âm thanh huyền âm quỷ nữ chuyển thành tàn nhẫn, mơ hồ lại ngầm có vài phần cảnh cáo:" Tóm lại Ninh gia chính là đại địch của chúng ta, lần này đã động thủ thì nhất định phải chém tận giết tuyệt, nếu không tai họa về sau khôn cùng. Ta khuyên đạo hữu tốt nhất là toàn tâm toàn ý hành sự, đừng nghĩ tới ý đồ khác."

"Ngươi..." Lão giả tóc đỏ nghe xong những lời này vẻ mặt trở nên khó coi tới cực điểm, hết trắng rồi lại đỏ mấy lượt, sau cùng không hề động nộ mà lại lộ ra vẻ tươi cười:

"Ha ha, những lời vàng ngọc của tiên tử Ô mỗ nhất định ghi nhớ, yên tâm đối với Ninh gia tại hạ tuyệt đối sẽ không hai lòng."

"Đạo hữu có thể thông suốt như thế thật là không thể tốt hơn, vậy chúng ta mau tiến đến Lôi Âm sơn tổng đàn Ninh gia." Nữ tử nói xong thân hình vừa chuyển hóa thành một đóa mây đen bắn nhanh lên bầu trời. Đám tu sĩ Vân Quỷ tông tự nhiên cũng không chậm, hóa thành các đạo độn quang các màu theo sát ở phía sau.

"Gia chủ, lão yêu bà này ngang ngược như thế, vì sao người phải nhiều lần nhường nhịn mụ. Vân Quỷ tông mặc dù thực lực không kém nhưng Trương gia chúng ta nào có sợ bọn chúng." Một tu sĩ cao gầy bên cạnh bất bình mở miệng.

"Hừ ngươi thì biết cái gì, việc nhỏ không nhịn sao thành mưu lớn. Lần này Vân Quỷ tông phái hết tinh nhuệ ra hết chính diện tấn công Ninh gia. Gặm phải miếng xương khó nhằn này tổn thất nhất định phải không nhỏ. Lão yêu bà kia có chút tức giận cũng là tự nhiên. Ta cần gì cùng ả tranh chấp, tạm thời nhường một bước. Người đứng ở chiến địa cuối cùng mới là vương, cho ả chiếm chút tiện nghi nơi cửa miệng thì có mất mát gì?" trên mặt lão giả tóc đỏ tràn đầy vẻ giảo hoạt.

"Thì ra là thế" Âm thanh tu sĩ cao gầy đổi giận thành vui:" Lão tổ anh minh thần võ, vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào... "

"Điều này mà còn cần ta nhắc lại sao, tự nhiên là dựa theo thương lượng ban đầu, chúng ta chỉ tấn công bên mặt Ninh gia, phải nhớ kỹ xuất công không xuất lực. Đừng huyết chiến cùng Ninh gia, cố gắng giảm bớt thương vong."

"Vâng!"

Các Trương gia trưởng lão trong lòng gian trá nở nụ cười, gia chủ để đồng minh đi gặm xương còn bọn lão thì nhâm nhi thưởng thức món thịt thơm mềm.

......

Năm tu sĩ ăn vận giản dị đang dọc theo sơn đạo gập ghềnh cẩn thận tiến lên, gồm ba nam hai nữ khoảng hai ba mươi, cầm đầu là một đại hán Trúc Cơ Kỳ còn mấy người khác chỉ là Linh Động kỳ đệ tử cấp thấp.

Lúc này trên mặt bọn họ đầy vẻ cảnh giác tuy nhiên đáy mắt lại mơ hồ có ánh hưng phấn. Bây giờ đã tiến vào phạm vi thế lực Ninh gia, thậm chí bọn họ còn không dám sử dụng khinh thân thuật chỉ có thể dựa vào đôi chân chậm rãi tiến lên, ngay cả như thế vẫn còn nơm nớp lo sợ phát động tới Cấm chế.

"Đại ca, chúng ta vì sao nhất định phải tới nơi này mạo hiểm. Ninh gia cao thủ như mây, tán tu chúng ta sao có thể trêu chọc vào." Một thiếu niên nhìn có vẻ khờ khạo tầm mười tám lẩm bẩm, có chút sợ hãi mở miệng.

"Ôi Ngũ đệ, ngươi cho là ta muốn sao?" Đại hán thở dài "Vi huynh sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ. Nhưng năm người chúng ta không môn không phái chỉ là cô hồn dã quỷ nơi tu tiên giới. Mười năm trước, vi huynh trải qua trăm cay nghìn đắng vất vả mới đạt được vài viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan. Được lão thiên phù hộ ta mới trúc cơ thành công, nhưng tư chất các ngươi so với ngu huynh còn không bằng, nếu như không có hảo đan phục vào, kiếp này là đừng hòng có hi vọng trúc cơ....".

"Đại ca ta hiểu, nhưng Vân Quỷ tông không có nuốt lời chứ, chúng ta lấy tính mạng đánh cuộc giúp bọn hắn. Chờ đến lúc phá hủy Ninh gia, đối phương lại tư lợi bội ước thì những tán tu chúng ta cũng đâu có biện pháp nào đối phó?" Một nữ tử tướng mạo bình thường khoảng hơn hai mươi lo lắng mở miệng.

Những người khác cũng dừng bước nhìn vào đại ca.

Hán tử kia nhíu mày, có chút chần chờ mở miệng: "Không thể nào. Vân Quỷ tông vốn là danh môn đại phái, lần này đồng ý hễ là tán tu tham gia vây công Ninh gia thì tu sĩ Linh Động Kỳ thì cho mười khối tinh thạch, Trúc Cơ Kỳ cho ba mươi. Hiện tại đã tập trung tới mấy ngàn đồng đạo. Người đông thế mạnh, bọn họ sao dám dễ dàng bội ước."

"Hừ, chúng ta lấy tính mạng cũng đổi được chút tinh thạch, ta nghe nói bọn họ còn mời mấy vị Ngưng Đan Kỳ cao thủ như Mang thị Song Hùng, nghe nói thù lao mỗi người đều là trên dưới cả vạn tinh thạch." Nữ tử kia lại bất bình nói.

"Nói thế nhưng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đều có thực lực di sơn đảo hải, pháp bảo vừa tế ra ngay cả thiên địa cũng biến sắc, chúng ta sao có thể so bằng. Được rồi mọi người cũng không cần loạn lên nữa, khoản thù lao này đối với chúng ta mà nói cũng không nhỏ. Vân Quỷ tông cũng hứa ở trong chiến đấu nếu sát diệt được Ninh gia tu sĩ thì sẽ có thưởng thêm. Bây giờ đã thâm nhập vùng cấm, nghìn vạn đừng để bị tập kích."

"Vâng!" Mấy người cùng đáp ứng đương nhiên âm thanh rất khẽ khàng.

Đi được khoảng một tuần trà, bỗng đại hán kia mắt chớp một cái trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Đại ca, làm sao vậy?"

Âm thanh thiếu niên khờ khạo còn chưa dứt chỉ thấy ánh sáng đỏ chợt lóe lên, trong tiếng xé gió một ngọn phi đao từ xa bắn nhanh mà đến, còn khoảng hơn trượng xa phát ra uy thế đã khiến mấy người toàn thân phát lạnh.

"Cực phẩm Linh Khí!"

Âm thanh đại hán dường như mê sảng, có loại bảo vật cỡ này thì người tới tu vị nhất định không tầm thường. Không nghĩ tới vừa mới tiến vào núi bọn họ đã gặp phải đối thủ mạnh như vậy. Mặc dù trong lòng chột dạ nhưng phản ứng của đại hán cũng không chậm, hắn tế ra một cái Linh Khí hình Cự phủ hóa thành một đạo sáng nhọn màu đen nghênh đón phi đao kia.

Bốn người kia cũng không có nhàn rỗi, ào ào lấy ra Linh khí cùng Phù triện từ hai phía giáp công. Tuy nhiên tu vị của bọn hắn quả thực là vô cùng thấp, thần thông cũng không có nửa điểm đặc sắc, lấy năm địch một nhưng rất nhanh rơi xuống thế hạ phong.

Mấy hiệp sau một tiếng la thảm vang lên, huyết hoa chợt bắn đầy trời đại hán kia đã bị chém thành hai nửa.

"Đại ca!"

Trong mắt mấy tu sĩ còn lại hiện lên vẻ đau đớn lẫn phẫn nộ, nhưng sợ hãi là chủ yếu, chiến ý không còn ào ào tản ra mà chạy.

"Hừ! Muốn chạy sao, rõ nằm mộng."

Khóe miệng hồng y nữ tử lộ ra chút châm chọc, tay nhỏ điểm ra phi đao rung lên dữ dội bay lượn vù vù, tiếng xé gió trở nên càng chói tai. Chỉ thấy huyết nhục bắn tung tóe, bốn người toàn bộ ngã xuống hồn quy địa phủ.

"Hừ, tu vị cỡ này mà cũng dám đến Ninh gia ta vuốt râu hùm, thật không biết tự lượng sức mình, chết trăm lần còn chưa bõ."

Thân hình Hồng y nữ tử vừa chuyển đã tan biến, tiếp tục truy tầm các tu sĩ xâm phạm khác.

Cách nơi này vài dặm xa bên trong hạp cốc, ba tên hoàng bào Ninh gia đệ tử đang tựa lưng mà đứng, từng người tóc tai bù xù thảm hại cực kỳ, đang liều mạng khu sử Linh khí chống trả địch nhân.

Đáng tiếc vô dụng, đối phương gồm bảy người có tu vị cao hơn bọn họ. Bây giờ chỉ là đang chơi trò mèo vờn chuột.

Mắt thấy ba tên Ninh gia đệ tử đã như nỏ mạnh hết đà, một lão giả tướng mạo hung ác vỗ tay vào túi trữ vật tế ra một mặt quỷ cực lớn.

"Đi!"

Lão giả chỉ vào, mặt quỷ lập tức hung dữ xông lên, há cái mồm rộng đầy răng nhọn lởm chởm đem một tên Ninh gia đệ tử nuốt vào nhai rôm rốp.

Thấy thế hai người hết sức sợ hãi nhunwng một lát sau cũng bị đối phương tiêu diệt, hồn quy địa phủ hội tụ với đồng bọn và liệt tổ liệt tông.

***

Thời khắc này ở toàn bộ Lôi Âm sơn không ngừng trình diễn ra huyết chiến, trong phạm vi trăm dặm nơi nơi đều tràn ngập tinh phong huyết vũ.

Các nhóm tu sĩ bên ngoài người đông thế mạnh đã bắt đầu đẩy mạnh công kích, còn bên Ninh gia thì dựa vào trận pháp cấm chế miễn cưỡng trụ ở thế bình quân. Nếu như không xảy ra bất ngờ thì nơi đây sẽ diễn ra một trận khổ chiến kinh hoàng.

Hiện tại trong tổng đàn Ninh gia, Thi Ma sau khi dặn dò vài câu Ninh Vạn Sơn đã hóa thành một đạo sáng màu đen phá không mà đi.

Đỉnh Thương Nguyệt, dốc đứng cao ngàn hơn trượng, cách Chủ Phong tổng Lôi Âm sơn đàn khoảng năm mươi dặm. Nơi đây chính là chỗ nhánh tu sĩ thứ tư của Ninh gia thủ hộ. Mặc dù lần này tranh phong ghế gia chủ, bọn họ không quyền lên tiếng nhưng nhánh thứ tư này vẫn có ba vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão, Trúc Cơ Kỳ đệ tử cũng có khoảng trăm người.

Thời khắc này cấm chế đại trận phòng ngự nơi đây bất cứ lúc nào có thể bị liên quân công phá.

Địch nhân tuy nhân số không nhiều, chỉ khoảng mấy chục nhưng cầm đầu chính là hai ma đầu cự kiêu Mang thị song Hùng.

Hai huynh đệ này toàn thân công pháp quỷ dị khó đoán, lại am hiểu thuật vây công, từ khi tu đạo đến nay số tu sĩ chết dưới tay bọn chúng cỡ hàng ngàn, đôi khi còn lạm sát cả phàm nhân, hiếu sát thành tính ác danh lan xa.

Xen lẫn trong những tiếng ầm ầm công kích cấm chế có hai bóng người đang bàn tán.

"Sư tôn, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?" Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ toàn thân gầy đét sắc mặt trắng bệch mở miệng. Mà không chỉ là hắn mà gần như tất cả đệ tử nơi đây mặt đầy vẻ sợ hãi, thế công của địch nhân quá hung mãnh, ác danh bọn này cũng khiến người kinh hoàng khiếp sợ.

"Mau phát Truyền Âm Phù hướng về tổng đàn cầu cứu." Thủ lĩnh chi thứ tư là một lão giả mặt đen như lọ chảo đang chăm chú nhìn màn ánh sáng lung lay sắp đổ, trầm giọng phân phó.

"Vâng!"

Có vài tên đệ tử hai tay chà xát một cái, đemTruyền Âm Phù phát ra ngoài.

Nhưng hỏa quang lóe lên vài cái, mới bay hơn mười trượng đã bị đối phương kích rơi. Địch nhân dự định là bắt ba ba trong hũ, đương nhiên không để cho bọn họ cầu viện.

Thấy thế vẻ mặt lão giả mặt đen càng trở nên khó coi, đúng lúc này một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên xen lẫn trong tiếng kinh hô. Cấm chế đại trận đã bị công phá.

"Hừ, Uy danh cấm chế Ninh gia hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi."

Một tiếng cười the thé khàn khàn truyền vào tai, sắc mặt lão giả mặt đen cứng đờ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy hơn mười trượng xa có hai gã tu sĩ đang bay tới.

Là một đôi huynh đệ song sinh, tướng mạo phải nói là cực kỳ đáng sợ. Cả hai dáng người cao gầy, sắc mặt trắng bệch không chút máu, trán thì nhô ra mà hốc mắt lại lõm xuống thật sâu, khiến người cảm giác bọn họ giống như những bộ xương khô di động.

"Mang Thị Song Hùng!" Lão giả hít một hơi lạnh quay đầu nhìn qua bên cạnh, ban đầu nơi đây cũng có ba vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão nhưng sư đệ cùng sư muội đã mang một đội đi tuần tra ở ngoài, có họ thì cũng có thể liều mạng. Hiện lão chỉ có thể thầm than thở không thôi.

Ngoài Mang thị song Hùng, bên đối phương còn có mấy chục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang giao chiến cùng đệ tử Ninh gia ở xa xa.

Không có trận pháp hỗ trợ, đa số tu sĩ Ninh gia nơi đây rơi thế hạ phong. Ngắn ngủi vài hiệp đã có đệ tử máu loang năm thước.

Trong mắt lão giả mặt đen hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng hiểu chuyện không thể cưỡng cầu nhỏ giọng phân phó:"Truyền lệnh xuống các đệ tử không cần tử chiến, cho phép phá vòng vây trở về tổng đàn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."

"Vâng!"

Mấy đệ tử tuân mệnh mà đi, còn lão thì phóng người lên hướng qua nghênh đón Mang thị Song Hùng.

Đọc truyện chữ Full