TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2341: Đào ngũ

Tu ma giả tiến vào trận pháp có hơn mấy trăm người, tu vi không đồng đều nên mỗi người tự nhiên là gặp phải tao ngộ khác nhau.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt. Chỉ trong mấy phút công phu mà những Nguyên Anh kỳ trở xuống đều vẫn lạc hết. Những tên gia hỏa như vậy đều không chịu nổi một đợt công kích.

Chỉ thấy tên băng, lôi, hỏa khai triển làm cho linh quang lập lòe. Những tên gia hỏa ấy thậm chí mình chết như thế nào đều không biết, căn bản là không thăm dò được nông sâu mạnh yếu của pháp trận.

Song nét mặt những tu ma giả khác cũng cực kỳ khó coi, trong tâm tràn ngập cảm giác thỏ tử hồ bi. Bọn hắn tuy sống sót qua được đợt công kích thứ nhất nhưng đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Trận pháp trước mắt so với những gì bọn chúng tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều. Những lão ma này chỉ e là toàn bộ đều phải về Địa phủ đánh cờ với diêm vương.

"Sao thế, đám tiểu gia hỏa các ngươi sợ hãi ư?" Thanh âm khinh thường của nam tử trong Thanh Lam song ma truyền vào tai:"Nhát như chuột, thật sự là làm cho Thánh tộc chúng ta mất mặt, còn không mau động thủ. Nếu không... đừng trách bản tôn không khách khí."

Tiếng nói vừa dứt, tay phải hắn cũng nâng lên. Không có động tác dư thừa nào, đã nhìn thấy một đám ma viêm từ đầu ngón tay bắn ra.

Ma viên bất quá chỉ nhỏ bằng móng tay nhưng tốc độ lại làm chúng ma nghẹn họng nhìn trân trối, tên tiểu gia hỏa bị ma viêm nhắm trúng muốn tránh cũng không kịp, trực tiếp bị dính chiêu.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, ma viên vừa đụng vào thân thể hắn liền giống như đem dầu đổ vào lửa, trực tiếp biến thành ngọn đuốc sống.

Tiểu gia hỏa xui xẻo này tu vi không kém, là Ly Hợp trung kỳ, ở bên ngoài coi như cũng có chút thực lực, song giờ khắc này lại kêu rên thảm thiết như bất cứ người nào khi sắp phải chết vậy. Hắn mang theo ma viêm đi loạn khắp nơi, muốn dập tan hỏa diễm trên người nhưng không có một chút tác dụng. Hắn ở giữa không trung lăn qua lăn lại chừng mười hơi thở, tiếng rên từ từ tắt dần...

Trên mặt tên nam tử trong Thiên Lam song ma lộ vẻ hài lòng, vốn ma viêm hắn phát ra uy lực cường đại hơn thế nhiều, nhưng vì muốn cố ý để chúng ma nhìn cảnh tra tấn như vậy nên mới giảm uy lực nó đi một chút, mục đích chính là lập uy.

Quả thật như vậy, mục đích của hắn đã đạt được.

Lại một lần nữa nhận thức được sự đáng sợ của Thiên Lam song ma, chúng ma cho dù vạn lần không muốn cũng chỉ có thể kiên trì, nhắm mắt xông vào, chính là đạo lý không trâu bắt chó đi cày.

Bất kể như thế nào cứ vượt qua cửa ải trước mắt đã rồi tính sau.

Nhưng Lâm Hiên nào phải quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp?

Ngũ Hành Uẩn Linh Trận tạm thời không nói đến, ba bộ trận pháp kia đều là do hắn hao tổn tâm cơ minh tranh ám đoạt suốt hai năm qua minh đoạt ám đoạt, thật vật vả mới có được, uy lực tất nhiên không phải chuyện đùa.

Lúc này chúng ma đều bị uy thế của Thiên Lam song ma làm sợ hãi, bất đắc dĩ đành phải liều chết xâm nhập. Bốn bộ trận pháp liền cùng một lượt phát động. Trong lúc nhất thời, ma ảnh nặng nề, u hồn quỷ phách cùng một chỗ chen chúc chui ra, các loại cấm chế bao khỏa chúng mà vào bên trong, tiếng bạo liệt không ngừng vang vọng khắp không gian.

Đảo mắt đã qua thời gian một tuần trà.

Chúng ma đã vẫn lạc tám chín phần mười, còn những kẻ may mắn sống sót chỉ có chừng hơn mười người. Trong những kẻ này, ngoại trừ năm tên Động Huyền kỳ cổ ma, những kẻ khác đều là cấp bậc Ly Hợp.

Động Huyền kỳ không rơi rụng chính là do dựa vào thực lực cường đại, còn những tên ly hợp kỳ may mắn còn sống kia ít nhiều đều là dựa vào vận khí.

Nhưng sự tình đã đến nước này thì bọn hắn cũng hiểu, bản thân vô pháp phá được sự phòng thủ của người ta, có nhắm mắt lao lên cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.

"Các vị đạo hữu, kết quả của việc làm bia đỡ đạn chính là thập tử vô sinh, chết không minh bạch nơi này không bằng chúng ta liều mạng với lão quái” Một tên cổ ma hai đầu dừng bước, ác thanh ác khí mở miệng.

Hiện tại bọn hắn đã ở sâu trong trận pháp, tin tưởng rằng Thiên Lam song ma dù pháp lực vô biên cũng không thể nắm được nhất cử nhất động của mình.

"Liều mạng ư, chúng ta có tư cách gì mà liều mạng với hắn, chúng ta tuy nhiều người nhưng dù có xông lên cùng lúc cũng không đánh lại một gã phân thần kỳ, huống chi đối phương có tới hai người.” Thanh âm của một nữ ma truền vào tai mọi người, trong giọng nói tràn đầy phẫn uất.

Làm bia đỡ đạn cũng chết, mà đối kháng với Thiên Lam song ma cũng nhận được kết cục giống vậy. Lão thiên gia thật quá đáng giận, sao lại không cho người ta một con đường sống chứ.

"Tiên Tử nói thế sai rồi, bằng mấy người chúng ta xác thực là không làm gì được đối phương, nhưng cộng thêm chủ nhân của trận pháp này thì sao?" Song đầu cổ ma liền mở miệng.

Mấy người kia nghe thế nhất thời lâm vào trầm mặc, tựa hồ đó lày hy vọng sống sót của bọn họ.

"Đúng vậy, người này bố trí trận pháp như thế tám chín phần cũng là một phân thần kỳ, nếu chúng ta liên thủ với hắn dù không thắng được Thiên Lam song ma nhưng cũng chưa chắc không tìm được một con đường sống.” Một lão ni tóc trắng nắm chặt quải trượng long đầu dùng ngữ khí âm trầm nói.

"Nói thì nói như thế, nhưng cho dù chúng ta thực sự đánh bại được Thiên Lam song ma thì làm sao biết được chủ nhân nơi này không trở mặt chứ?” Lập tức, một thanh âm lo lắng vang lên. Tu tiên giả cũng tốt mà cổ ma cũng thế, bọn họ căn bản là không nói đến nhân nghĩa đạo đức, trở mặt giống như lật sách là chuyện bình thường.

Chúng ma nhất thời lâm vào trầm mặc, nhưng chỉ vài giây sau lại có người nói.

"Sao phải nghĩ nhiều như vậy, trước cứ giải quyết nan đề trước mắt rồi nói sau, ngoại trừ cách này ra thì chư vị còn có biện pháp thoát khốn khác ư? " Song đầu cổ ma ồm ồm mở miệng.

"Được rồi, ta đồng ý."

"Ta cũng đồng ý."

Thật là một lũ gia hỏa không có chủ ý, trong tâm chúng mặc dù không yên nhưng vẫn nhao nhao mở miệng tỏ vẻ ủng hộ

"Chúng ta làm cách nào để liên lạc với chủ nhân nơi này đây?"

"Không cần liên lạc, những gì các ngươi nói ta đều nghe thấy được, có trận pháp này cộng thêm các ngươi nữa chắc có thể ngăn cản được Thiên Lam song ma trong một thời gian ngắn, chỉ một chút nữa thôi Lâm mỗ đã có thể xuất quan đi ra, đến lúc đó thì các ngươi không cần lo lắng về tính mạng của mình nữa rồi."

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt van lên, Lâm Hiên hiện giờ dù đang trong thời khắc mấu chốt nhưng hắn cũng không dám không quan tâm đến cường địch xung quanh, vẫn lưu lại một đám thần niệm quan sát tình thế nơi này. Vừa thấy đám cổ ma đào ngũ, Lâm Hiên sao có thể bỏ qua được, hắn một bên tiếp tục trùng kích bình cảnh một bên để đệ nhị nguyên anh xuất khiếu nói chuyện với đám người kia.

Nhưng đám cổ ma kia cũng không ngốc, lời này của Lâm Hiên tựa hồ là đang lợi dụng mình a.!

Song bọn hắn giờ đã không có lựa chọn nào khác, cục diện hôm nay đã đẩy bọn chúng tới bước không thể cò kè mặc cả nữa rồi, trái phải đều là chết, giờ chỉ có thể tin tưởng vào vị Lâm lão ma này thôi, chỉ mong hắn thực sự đả bại được Thiên Lâm song ma đồng thời còn thủ tín nghĩa, không phải loại nói xong liền nuốt lời.

Cùng lúc đó, Thiên Lam song ma cũng phát hiện có điều không ổn, tuy bọn hắn không thể dò xét xem bên trong trận pháp đang diễn ra chuyện gì, nhưng đám ma vụ kia đã dừng lại rồi.

Đọc truyện chữ Full