TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2368: Tàng bảo đồ hoàn chỉnh

Ngay sau đó thanh âm ầm ầm truyền vào tai, vách núi phía sau bỗng nhiên tách ra hai bên. Một gian thạch thất rất lớn lọt vào tầm mắt. Bên trong ngoại trừ một ban thờ ra thì khắp nơi đều trống rỗng, không còn vật nào khác.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua ban thờ kia một lượt đã phát hiện một hộp gỗ đang nằm lẻ loi phía trên. Nó chỉ dài không quá nửa xích, mặt ngoài bám một tầng bụi dày, thoạt nhìn có chút bị hư hại, tựa hồ vật này ở đây từ lâu lắm rồi.

"Vật này có chút quen mắt."

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia nghi hoặc, song hắn cũng không lộ ra ngoài chút nào, với tâm cơ của hắn thì có thể thập phần hoàn mỹ che giấu ý nghĩ và sắc mặt của mình.

"Sư thúc, trong hộp này đích xác là tàng bảo đồ."

"Ừm."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu rồi phóng thần thức ra tỉ mỉ xem xét, quả thực không hề phát hiện được cấm chế hay bất cứ điều gì không ổn cả. Sau đó Lâm Hiên mới chậm rãi tiến lên hai bước rồi vươn tay nhấc hộp gỗ lên.

Hắn bấm tay một cái, nắp hộp liền "Ba" một tiếng mở ra. Tức thì một tấm da thú cũ kĩ đập vào mắt, mặt ngoài có vẽ một phần địa đồ, nhưng dễ dàng thấy được nó không phải một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

"Cái này..."

Ánh mắt Lâm Hiên vội vàng đảo qua, tinh mang trong mắt đột nhiên nổi lên, bàn tay cầm tấm da thú không khỏi run lên một hồi.

"Sư thúc, người làm sao vậy?" Ba gã cổ ma liếc mắt nhìn nhau, thanh âm lo lắng của cung trang nữ tử nhẹ nhàng truyền vào tai.

"Không có gì."

Lâm Hiên thất thố chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi, rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt hiện ra vài phần thất vọng.

"Thật là đáng tiếc."

"Đáng tiếc?"

"Đúng. Đây chỉ là một phần tàng bảo đồ mà thôi, không phải bản đồ hoàn chỉnh, nếu không chúng ta có thể trực tiếp đi tìm bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ kia rồi..."

"Sư thúc nói có lý, nhưng quả thực không còn cách nào khác.”

Biểu lộ của ba gã cổ ma cũng không sai biệt lắm, trên mặt bọn chúng tràn đầy vẻ tiếc hận. Nếu có thể tìm được bảo vật của Thánh Tổ đại nhân thì bổn môn đã sớm phát dương quang đại rồi, nhất định bọn hắn cũng không phải dừng chân tại cảnh giới Ly Hợp, tám chín phần mười đã đến Động Huyền Kỳ rồi.

Đương nhiên, cái này chỉ là giả thiết mà thôi, sự thật luôn luôn rất tàn khốc.

Trong miệng Lâm Hiên liên tục cùng ba người kia thở dài nhưng kỳ thật trong lòng hắn đang cuồng hỉ. Trời cao đối với chính mình thật đúng là không tệ a! Hoặc có thể nói vận khí của mình thật sự quá tốt. Bảo sao tấm da thú này nhìn lại có chút quen mắt, hóa ra hiện tại trong tay mình đã có bản đồ hoàn chỉnh rồi.

Lại nói đến lúc mình chân ướt chân ráo tới Ma giới, chính mình cũng không hiểu tại sao lại gặp một thiếu nữ bán ma rồi thuận tay cứu nàng trong lúc đang gặp nạn kia chứ. Trong nội tâm nha đầu kia đương nhiên cảm kích vô cùng, liền mời mình tới thôn xóm của nàng. Lúc ấy Lâm Hiên cũng chưa hề quen cuộc sống nơi đây, ngay lập tức đã vui vẻ đáp ứng. Nào biết được khi vào trong sơn thôn hoang vắng lại chỉ gặp xác người chết nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất, thôn xóm nho nhỏ này không biết bị tên tu sĩ nào giết sạch không còn một ai.

Mặc dù việc này không hề liên quan đến mình nhưng dù sao cũng có chút không đành lòng, tuy nhiên đồng thời trong nội tâm Lâm Hiên lại đặc biệt hiếu kỳ, một hoang thôn nghèo khó như vậy thì ai lại rỗi hơi tới đây gây khó dễ!

Chẳng lẽ trong thôn này lại che giấu bảo vật gì hay sao?

Ngoại trừ … thất phu vô tội mang bảo vật thành có tội, Lâm Hiên thật sự không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác. Vì vậy hắn liền hướng thiếu nữ bán ma kia gặng hỏi nghi hoặc trong lòng.

Gặp phải đại biến cố như vậy khiến nha đầu kia buồn giận lẫn lộn, đối với ân nhân cứu mạng tự nhiên cũng không giấu diếm gì cả, theo nàng nói thì trong thôn bọn họ không có bảo vật gì đặc biệt, nếu như nhất định phải tìm được một kiện thì cũng chỉ có một tấm bản đồ từ tổ tiên truyền thừa xuống.

Bản đồ?

Lâm Hiên nghe xong cũng có chút kinh ngạc, liền để cho tiểu nha đầu lấy ra xem thử. Kết quả khi hắn quan sát một chút liền phát hiện căn bản nó chỉ là một phần không hoàn chỉnh của một tấm bản đồ mà thôi. Địa điểm được vẽ bên trong có bảo vật hay không tạm thời không nói đến, chỉ bằng vào tàng bảo đồ không hoàn chỉnh này thì cũng đừng mơ tưởng tìm được nơi cất giấu bảo vật.

Tục ngữ nói cứu người thì cứu cho chót, tiễn Phật thì tiễn về Tây thiên, Lâm Hiên thấy tình cảnh thiếu nữ bán ma đáng thương liền cấp cho nàng một ít chỗ tốt rồi an trí nơi tu luyện tại một linh mạch hẻo lánh. Mặc dù cô độc một chút nhưng trong lúc tu hành có lẽ sẽ không bị người ngoài quấy rầy.

Mà đối với Tu tiên giả mà nói thì cô độc sao được tính là gì, trên tiên đạo muốn có thành tựu thì việc chịu được tịch mịch như thế cũng là một loại tôi luyện tâm thần. Ngật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân (*), đối với Tu tiên giả thì những lời này càng vô cùng chuẩn xác.

Ổn thỏa xong xuôi mọi chuyện cho thiếu nữ bán ma, Lâm Hiên cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng rồi, còn về phần tàng bảo đồ không hoàn chỉnh thì hắn không khách khí nhận lấy. Tuy thứ này nhìn qua có vẻ vô dụng nhưng dù gì thì đây cũng là một đồ vật có niên đại rất cổ xưa, ném đi quả thật đáng tiếc vô cùng.

Dù sao mình cũng có Tu Du túi, diện tích của nó rộng lớn như vậy thì một tàng bảo đồ nho nhỏ cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Hiên lại vô thức làm như vậy, hắn cũng không thể tưởng tượng được lại có thiên đại cơ duyên rơi trúng đầu như thế… Đúng là Thánh nhân đãi kẻ khù khờ… Không, hẳn là người tốt ắt có hảo báo (động tí là giết người như ngóe mà bảo là người tốt), hai sự tình vốn dĩ không có liên hệ nhưng lại xảo hợp cùng xảy ra với Lâm Hiên đã sinh ra kỳ tích giúp hắn tập hợp đầy đủ Tàng bảo đồ chỉ dẫn nơi cất giấu bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ.

Ngẫm lại quả thực là không thể tưởng tượng nổi, vì thế ngay cả kẻ thái sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc như Lâm Hiên cũng không nhịn được lộ ra vẻ giật mình. Tuy nhiên hắn lại che giấu vô cùng tốt nên ba tiểu gia hỏa Tiên Vân Tông không mảy may phát hiện ra điều gì dị thường cả.

Song Lâm Hiên cũng không cao hứng quá lâu, dù sao Tam Nhãn Thánh Tổ đã thoát khốn, những bảo vật che giấu trước kia có khả năng đã bị lão đi trước một bước lấy mất rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên thở dài một hơi, trên mặt hắn hiện ra vài phần đăm chiêu, ngoài miệng nói ra vài câu dò xét: "Kỳ thật, đừng nói đây chỉ tàng bảo đồ không hoàn chỉnh, cho dù có cơ hội tập hợp đủ hai phần thì ta nghĩ cũng vô phương đoạt bảo."

"Sư thúc sao lại nói như vậy?" Ba ma đều lộ vẻ kinh ngạc mở miệng.

"Các ngươi thử nghĩ xem, bảo tàng từ đó đến nay đã trải qua mấy trăm vạn năm thương hải tang điền, nói không chừng có người cơ duyên xảo hợp đã lấy đi rồi."

"Ha ha, sư thúc nói đùa rồi." Thanh âm cổ ma mập mạp không cho là đúng truyền vào tai.

"Nói đùa sao?" Lâm Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vài phần khó hiểu.

"Đúng vậy. Chúng ta tuy không biết nơi đó nhưng theo di ngôn của tổ sư gia thì địa điểm bảo tàng được che giấu vô cùng cẩn mật, không có tàng bảo đồ thì mặc kệ ai có thiên đại cơ duyên cùng vận khí đi chăng nữa thì cũng chỉ là tìm kim đáy biển mà thôi."

"Ân, Nhị sư huynh nói có lý, đừng nói cổ ma bình thường, ngay cả Tam Nhãn Thánh Tổ sống lại cũng không thể nói ra vị trí bảo tàng của chính mình nữa là." Cung trang nữ tử mỉm cười nói.

"Cái gì? Đến cả Tam Nhãn cũng không biết được, điều này sao có thể?" Trong lòng Lâm Hiên vui sướng tột độ nhưng đương nhiên, biểu lộ trên mặt hắn lại vô cùng kinh ngạc.

"Đệ tử cũng không rõ, di ngôn tổ sư gia lưu lại rất mơ hồ, tựa hồ tình thế lúc đó nguy cơ vạn phần nên Thánh Tổ đại nhân mới ủy thác phụ tá đắc lực nhất đi cất giấu bảo vật, cũng đem tàng bảo đồ chia làm hai phần. Tam Nhãn đại nhân không tự mình đi nên đương nhiên đối với địa điểm chôn giấu bảo vật cũng không rõ ràng, chỉ biết đại khái vị trí mà thôi." Cung trang nữ tử hé môi anh đào nói, những tin tức này cũng không cần phải giấu diếm nên nàng mới nói hết với Lâm Hiên.

"A!"

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia hưng phấn, thật đúng là trời giúp ta. Tuy nhiên ý nghĩ này chưa kịp thông suốt thì một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, cả ngọn núi không ngừng lay động, không, không chỉ là lay động mà cơ hồ đang sụp cả xuống...

(*) - chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người.

Đọc truyện chữ Full