TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2453: Bắc Hải Chân Quân

Lâm Hiên vừa dứt lời liền thả thần thức ra. Lầu các của Long thiếu niên ở ngay bên cạnh, mặc dù cũng có cấm chế thủ hộ, nhưng nếu Lâm Hiên muốn dùng thần thức mạnh mẽ xuyên qua cũng không có gì khó khăn cả.

Lâm Hiên rất nhanh đã phát hiện bên trong lầu các không có ai, xem ra Long sư huynh đã ra ngoài. Hắn đã từng nói muốn đi thu thập vài loại tài liệu, mặc dù ngày mai đã có đấu giá hội, nhưng cũng không thể ký thác hoàn toàn hi vọng vào đó được. Hôm nay có một số lượng lớn tu sĩ ra vào Tinh Nguyệt thành nên chắc chắn sẽ có không ít bí hội được tổ chức, chỗ ấy thường xuyên xuất hiện bảo vật quý hiếm, Long sư huynh hơn phân nửa đã tới đó tham gia rồi.

Lâm Hiên biết rõ lý do Long thiếu niên ra ngoài nên cũng không tiếp tục tra xét gì nữa, hắn thu thần thức lại. Sau đó tay phải Lâm Hiên run nhẹ, một trương Truyền Âm Phù bay vút ra. Hắn ghé miệng nói khẽ mấy câu rồi tung tờ Phù lục ra ngoài, nó tức thì biến thành một đầu Hỏa Long bay về phía lầu các trước mặt.

"Được rồi. Mời Đại sư dẫn đường."

"A di đà phật. Mời thí chủ đi theo lão nạp.”

Tĩnh Không chắp tay trước ngực, trong lòng lão thực sự rất bội phục khí độ của Lâm Hiên. Nếu đổi lại là lão thì tuyệt không thể có công phu dưỡng khí tốt như vậy. Người này không chỉ có thần thông cái thế mà tâm cảnh cũng được tôi luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Quả thực là Trường Giang sóng sau đè sóng trước sao?

Trải qua Thương hải tang điền, hôm nay Vân Ẩn Tông có được người này thì vị trí tông môn đứng đầu Hàn Long giới sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về bọn họ mà thôi.

Đương nhiên, Tĩnh Không Đại sư cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, biểu hiện ra ngoài vẫn là vẻ hòa ái như cũ.

Hai người ra khỏi lầu các liền vẫy một cỗ thú xa. Thú xa này rộng rãi dị thường, linh thú kéo xe là một quái điểu ba đầu bốn chân, thân dài hơn trượng, bên ngoài thân thể còn mơ hồ tỏa ra ánh lửa đỏ rực.

Lâm Hiên không biết cụ thể là linh thú gì, nhưng tốc độ phi hành của nó thực sự hết sức nhanh chóng. Hơn nữa cấm chế cấm không trong nội thành cũng hoàn toàn không có hiệu quả với cỗ thú xa này.

Mặc dù nhìn vẻ ngoài Tinh Nguyệt Thành có vẻ rất khổng lồ, nhưng kỳ thực diện tích của nó cũng không tính là lớn. Một lát sau, cỗ thú xa đã ra khỏi thành, nhằm thẳng hướng Bắc bay đi.

Trên mặt Lâm Hiên cũng không lộ vẻ bất ngờ, hắn dùng đầu gối cũng nghĩ được vị Độ Kiếp kỳ kia sẽ không ở trong nội thành. Tình huống này hắn đã dự liệu được từ khi quyết định đi cùng Tĩnh Không Đại sư rồi.

Cũng may chỉ ước chừng hai canh giờ sau, cỗ thú xa kia bắt đầu bay chậm lại rồi từ từ ngừng lại.

"Lâm thí chủ, đã đến nơi rồi."

Giọng nói từ tốn của lão hòa thượng truyền vào lỗ tai. Trên đường đi, hai người cũng trò chuyện một chút về kỳ văn dị sự trong tu tiên giới và còn trao đổi tâm đắc tu luyện lẫn nhau. Thần thông Lâm Hiên tuy xuất chúng, nhưng Đại hòa thượng kia đã tiến giai Phân Thần từ mấy vạn năm trước, nên những tâm đắc về tu luyện có thể nói là không ít. Quả thực qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Lâm Hiên đã thu được rất nhiều lợi ích. Mặc kệ trong lòng hai người nghĩ sao nhưng ít nhất biểu hiện của cả hai lúc này đều phi thường hòa hợp.

Lúc này nghe đối phương nói đã tới nơi, Lâm Hiên hết sức kinh ngạc. Bất kể từ góc độ nào, nơi này cũng không giống chỗ lão quái Độ Kiếp kỳ ẩn cư. Tuy trong nội tâm còn nghi ngờ nhưng Lâm Hiên vẫn bước theo đối phương ra ngoài.

Hai người đứng lơ lửng giữa không trung, đập vào mắt là một dãy núi không lớn lắm. Nó chỉ kéo dài không quá vài dặm, tuy cả dãy núi được phủ đầy cây cối xanh um tươi tốt, nhưng nồng độ linh khí chỉ coi là tạm được mà thôi, không có điểm gì nổi bật có thể thu hút các lão quái vật kia cả.

Chỗ này thực sự là chỗ Đại năng Độ Kiếp kỳ ẩn cư sao? Chẳng lẽ lại là Huyễn thuật?

Tuy Lâm Hiên nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không thi triển Thiên Phượng Thần Mục.

Nếu thật sự là Huyễn thuật do lão quái Độ Kiếp kỳ bố trí, hơn phân nửa Thiên Phượng Thần Mục của mình sẽ tốn công vô ích, căn bản không thể nhìn thấy gì cả. Hơn nữa ngay cả trong trường hợp có thể nhìn ra chút manh mối thì làm như vậy rõ ràng cũng quá thất lễ rồi.

Lâm Hiên đương nhiên không ngu như vậy, có Trời mới biết tính tình lão quái vật kia như thế nào! Giả như mình làm như vậy khiến lão tức giận, tới lúc đó chẳng phải muốn khóc cũng không được sao?

"Đại sư, nơi này chính là chỗ ở của vị tiền bối kia sao?"

Lâm Hiên quay đầu lại hỏi. Hắn cứ suy nghĩ mãi cũng chẳng thể có đáp án, không bằng hỏi thẳng Đại hòa thượng bên cạnh.

Tĩnh Không Đại sư cười đáp, trên mặt lộ vẻ cao thâm mạt trắc: "Ha ha, Lâm thí chủ không cần phỏng đoán. Mời thí chủ đi theo lão nạp, lát nữa chắc chắn thí chủ sẽ rõ ràng chân tướng."

"Lão còn muốn thừa nước đục thả câu sao?" Lâm Hiên lắc đầu, trên mặt hơi lộ vẻ bất mãn, song hắn cũng chỉ nói thầm trong lòng như vậy mà thôi.

Thân hình Tĩnh Không Đại sư mơ hồ một cái đã bay tới dãy núi phía trước. Lâm Hiên cũng không chần chờ nhắm mắt theo sau.

Không lâu sau, Đại hòa thượng đã đứng trước một ngọn núi trong chẳng ra sao, ánh mắt lão đảo tròn một vòng rồi cuối cùng rơi vào một sơn động trên sườn núi.

Một nửa lối vào sơn động bị rất nhiều thực vật thân leo che khuất, hòa lẫn vào với màu xanh lục xung quanh. Nếu không cẩn thận nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.

Tĩnh Không Đại sư lách qua lách lại vài cái đã bay vào sâu trong sơn động. Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, hắn cũng không nói câu gì bay sát phía sau.

Trong sơn động tối đen như mực, song với nhãn lực của Lâm Hiên thì vẫn có thể thấy rất rõ ràng khung cảnh bên trong. Thông đạo phía sau lối vào sơn động cao chừng hơn một trượng, mấy người có thể cùng đi một lúc, nhưng vách núi lại không hề khảm nạm Dạ Minh Châu hay Nguyệt Quang Thạch để chiếu sáng.

Thật chẳng giống chỗ Tu tiên giả thường xuyên lui tới chút nào.

Tuy nhiên càng như vậy thì nơi này mới càng mới bí mật. Thử hỏi tất cả những Tu tiên giả đi qua nơi này, có ai sẽ để ý nơi linh khí mỏng manh như thế này, chứ đừng nói chi là sơn động này lại được giấu kĩ như vậy.

Không có cấm chế bảo vệ mới là cách hiệu quả nhất. Chứ nếu dùng một Huyễn thuật để che giấu cửa vào động phủ, nếu gặp phải Tu tiên giả đẳng cấp cao hay một Trận pháp sư, nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng.

Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ điều này nên hắn cũng không thắc mắc gì, một mực theo Đại hòa thượng bay về phía trước.

Qua thời gian một chén trà, hai người bọn họ rút cuộc đã đi hết thông đạo, một gian thạch thất (căn phòng đá) xuất hiện trong tầm mắt. Gian thạch thất này cũng không lớn, diện tích chỉ khoảng mấy trượng vuông. Bên trong không thấy vật gì mà chỉ có một trận pháp được đặt ở giữa căn phòng.

Nhìn qua đã biết đây chính là một Truyền Tống trận, hơn nữa còn có chút phức tạp. Lâm Hiên đã từng thực hiện truyền tống vô số lần, xem ra trận pháp này là một Truyền Tống trận cự ly siêu xa.

Sự tình đã đến nước này, Lâm Hiên tự nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi. Vị tiền bối kia không ẩn cư ở đây, chỉ có thể dùng Truyền Tống trận cự ly siêu xa mới tới được chỗ ở của lão.

Tĩnh Không vung tay lên, linh quang chói mắt, hơn mười viên tinh thạch bay vút ra. Toàn bộ đều có kích thước như hạt táo, mặt ngoài còn tỏa ra linh khí tinh thuần vô cùng.

Cực phẩm tinh thạch!

Sau động tác của Tĩnh Không Đại sư, số tinh thạch kia nối đuôi nhau lấp đầy các chỗ trống trên Truyền Tống trận. Sau đó lão tiếp tục lấy ra một ngọc phù hình tròn từ trong ngực áo. Ngọc phù này có màu trắng noãn, mặt ngoài còn điêu khắc chi chít cổ văn. Lâm Hiên cũng không thể biết được công dụng của nó là gì.

Tay Tĩnh Không run lên, một tia sáng từ mặt ngoài ngọc phù lao ra rồi chui vào trong một khối tinh thạch. Thanh âm “ô..ô..ô” truyền vào lỗ tai, toàn bộ Truyền Tống trận bắt đầu khởi động.

Hai đầu lông mày Lâm Hiên cau lại, hắn chưa từng thấy trận pháp nào giống trận pháp trước mắt cả. Trận pháp này phải dùng trận phù để khởi động, tựa hồ ngọc phù kia là một chiếc chìa khóa, có nó mới có thể tiến hành truyền tống. Vậy nên cho dù có tu sĩ nào do cơ duyên xảo hợp đến được chỗ này, cũng không có cách nào sử dụng được Truyền Tống trận.

Tuy nhiên Lâm Hiên cảm thấy mặc dù phương pháp này rất cao minh, nhưng lại có chút vẽ vời cho thêm chuyện. Một tu sĩ bỗng dưng tìm được một cái Truyền Tống trận lạ lẫm, không biết nó truyền tống đi chỗ nào, Lâm Hiên tin rằng chỉ cần thần kinh tu sĩ đó còn bình thường thì chắc chắn sẽ không sử dụng nó.

Nếu không vạn nhất bên kia là một địa phương vô cùng nguy hiểm, chẳng phải cái mạng nhỏ cũng đi tong sao?

Lâm Hiên cũng chỉ thoáng nghĩ như vậy mà thôi, lúc này hắn và Tĩnh Không Đại sư đang đứng chính giữa trận pháp. Rất nhanh, một vầng sáng chói mắt đã bao trọn cả hai người vào trong.

Tiếng xé gió “vù vù” vang khắp gian thạch thất, vầng sáng lập lòe mấy cái, thân ảnh hai người từ từ biến mất.

Lâm Hiên cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, hắn liền vận pháp lực trong Đan điền lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, cảm giác không khỏe biến mất ngay lập tức. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu dò xét địa thế xung quanh. Bỗng nhiên Lâm Hiên không nhịn được há to mồm nhìn trân trân về phía trước.

Nơi này là một hòn đảo hoang. Đúng vậy, chính là một hòn đảo. Bốn phía xung quanh đều là nước biển xanh thăm thẳm. Phóng mắt nhìn chỉ thấy đại dương vô biên vô hạn, thần thức cũng không thể tra ra đâu là điểm cuối.

Trong lòng Lâm Hiên có chút bó tay rồi. Hắn nằm mơ cũng không ngờ vị tiền bối kia lại ẩn cư trên một hòn đảo ngoài biển khơi.

"Lâm đạo hữu, đi thôi. Chúng ta sắp tới nơi rồi."

Tĩnh Không hòa thượng cất tiếng nhắc nhở. Xem ra lão không phải lần đầu tiên đến đây, hơn nữa còn có vẻ rất thông thuộc đường xá.

"Được."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu. Đã đâm lao thì phải theo lao, hắn đã tới tận đây rồi chẳng lẽ còn nói không.

Một lát sau.

Ở phía xa xa nơi chân trời có một hòn đảo cực lớn, linh khí nồng đậm vô cùng, một lời khó có thể miêu tả hết. Dùng tiêu chuẩn của Linh giới thì linh mạch này chắc chắn được xếp vị trí số một số hai.

"Lâm thí chủ, nơi này chính là nơi ẩn cư của Bắc Hải Chân Quân."

"Bắc Hải Chân Quân?"

Lâm Hiên ngạc nhiên nói: "Đại sư không phải đã từng nói không thể tiết lộ danh xưng của vị tiền bối này hay sao? Lúc này sao lại..."

"Lão nạp không thể nói tại Tinh Nguyệt Thành được. Hôm nay đã đến nơi Bắc Hải Chân Quân ẩn cư nên đương nhiên không có gì đáng ngại."

"A!"

Lâm Hiên gật gật đầu, xem như hắn đã chấp nhận lý do này rồi. Rất nhiều lão quái Độ Kiếp kỳ có tính tình vô cùng cổ quái.

Ước chừng sau thời gian uống cạn một chén trà, hai người đã tiếp cận hòn đảo. Một đội tu sĩ cầm giáo từ xa bay tới, những Tu tiên giả này đều mặc chiến giáp, thanh giáo cầm trong tay mang phong cách cổ xưa. Tu vi cũng không tầm thường, tên gia hỏa kém nhất cũng là Ly Hợp còn tên đầu lĩnh là Tu tiên giả Động Huyền kỳ.

Tĩnh Không Đại sư bay ra phía trước, lão cũng không nhiều lời mà trực tiếp đưa ra một khối lệnh phù.

Những tu sĩ kia vốn đang hùng hổ, nhưng khi thấy lệnh phù kia liền cung kính thi lễ một cái rồi tránh sang hai bên nhường đường.

"Lâm đạo hữu, đi thôi!"

Tĩnh Không bay trước dẫn đường, chỉ lát sau hai người đã đáp xuống mặt đất.

Hòn đảo này rất lớn, hình dáng tựa như một vầng trăng tròn. Đình đài lầu các trên đảo vô cùng xa hoa mỹ lệ, thoạt nhìn cứ ngỡ như đang ở Tiên cảnh nơi nhân gian.

Lâm Hiên theo sự chỉ dẫn của Tĩnh Không đi men theo một con đường nhỏ rồi tiếp tục xuyên qua một hành lang gấp khúc, sau đó đi tới một tòa lầu các khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

"Đi thôi, Bắc Hải tiền bối đang chờ chúng ta."

Tĩnh Không vừa dứt lời đã bay lên phía trên.

Đọc truyện chữ Full