Dịch : Xin Cái Tên
Biên : hungprods
Nguồn :
Dù sao hôm nay nàng không còn là Tiểu Tuyết Hồ vô lo vô nghĩ năm đó, mà đã là một công chúa gánh vác sự hưng suy của cả một tộc. Tuy nhiên thời gian để Hương Nhi đưa ra lựa chọn gian nan này lại vẻn vẹn chỉ trong mấy hơi thở mà thôi.
Hương Nhi phất tay áo một cái, một bảo vật giống như dải lụa bay vút ra, nàng vẫn đang đứng bên cạnh Lâm Hiên như trước.
Có lẽ nàng cần cân nhắc rất nhiều vấn đề, nhưng sao có thể chỉ vì một ít cố kỵ mà không để ý đến ‘to con’ được. Nếu nàng quay lưng lại với Lâm Hiên, đối với Tuyết Hồ tộc có lẽ là sự chọn lựa tốt nhất, nhưng đối với bản thân, lương tâm Hương Nhi lại cảm thấy không yên.
Huống chi, một phòng không quét, sao có thể quét ngang thiên hạ! Nếu ngay cả người thân cận nhất cũng không quan tâm, làm sao có thể giúp Tuyết Hồ tộc hưng thịnh đây?
Hương Nhi tuy là nữ tử, nhưng biểu hiện lúc này lại quyết đoán vô cùng, không thua đấng mày râu là bao.
Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn bất động thanh sắc, nhưng mà trong lòng cũng có chút vui mừng, mình không nhìn lầm người a!
Tuy hắn dùng sức một người chống lại ba gã Yêu Tộc cũng chưa chắc thất bại, nhưng Hương Nhi lựa chọn như vậy cũng khiến trong lòng hắn ấm áp hơn rất nhiều.
Tình hình hai bên đã đến lúc hết sức căng thẳng, những phía xa xa đột nhiên xuất hiện một đạo cầu vồng, nhanh như điện chớp bay về phía này.
Thoáng cái, một giọng nói khoan thai truyền đến: "Băng Hùng hiền đệ, Hương Nhi công chúa, không cần thiết phải động thủ. Các ngươi làm sao vậy, người một nhà vì sao lại tự giết lẫn nhau như thế?"
Giọng nói này vô cùng lạ lẫm đối với Lâm Hiên, nhưng đối với Hương Nhi và ba gã Yêu Tộc lại rất quen thuộc, nghe được lời này quả nhiên khiến cả đám tạm thời dừng lại.
Lâm Hiên thấy vậy cũng không nói gì thêm, mà quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Rất nhanh, bóng người trong đạo cầu vồng kia dần dần hiện rõ, một lão giả ngũ quan trông có vẻ không tệ, thân mặc áo bào trắng đang lơ lửng trên không trung giữa hai bên. Nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn lão, người ta lại sinh ra một loại cảm giác hèn mọn bỉ ổi.
Hàn Thử Vương! Yêu tộc Phân Thần kỳ đại thành!
Thực lực của lão thậm chí có thể nói là mạnh nhất trong ba Yêu Vương. Hơn nữa so với một kẻ hữu dũng vô mưu như Đa Tí Hùng thì lại hoàn toàn khác, Hàn Thử Vương không chỉ có thực lực xuất chúng, hơn nữa đầu óc cũng rất giảo hoạt cơ trí.
Hương Nhi đối mặt với lão cũng không dám quá mức vô lễ, dịu dàng khẽ chào: "Tiểu nữ tử bái kiến Hàn Thử Vương."
Mà Đa Tí Hùng xưng hô càng thêm thân mật: "Đại ca."
"Tiểu công chúa không cần đa lễ."
Hàn Thử Vương lại cũng không dám nhận phần lễ này của Hương Nhi, hơi nghiêng người đáp lễ, sau đó quay đầu lại, nói : "Băng Hùng hiền đệ, ngươi đang làm gì vậy, sao lại động thủ với Hương Nhi công chúa?"
Hàn Thử Vương thật sự có chút kinh ngạc, tên Băng Hùng này vẫn luôn say đắm Tuyết Hồ tiểu công chúa cơ mà, không dễ gì làm gã phải động thủ. Chẳng lẽ là có quan hệ với nam tử xa lạ kia?
Tranh giành tình nhân, đây chắc chắn là nguyên nhân dễ dàng nhất làm cho người ta nghĩ đến, nhưng dung mạo của nam tử xa lạ kia cũng không có gì lấy làm xuất chúng. Ánh mắt của Tuyết Hồ công chúa luôn kiêu ngạo không thấp đến mức như vậy chứ?
Trong nội tâm Hàn Thử Vương nghi hoặc, đương nhiên cũng muốn mở miệng để hỏi thăm.
Đa Tí Hùng đương nhiên không định giấu diếm, kể lại chuyện lúc nãy, hơn nữa còn không quên thêm mắm thêm muối.
Đã có người giải thích, Hương Nhi đương nhiên sẽ không lắm lời. Hàn Thử và Băng Hùng chính là cá mè một lứa, trong nội tâm tiểu công chúa há lại không rõ ràng điều này hay sao chứ.
Nếu không phải thực lực của mình không bằng chúng thì chẳng có lý gì lại ngây ngốc ở chỗ này xem sắc mặt của bọn hắn cả. Tuy nhiên bây giờ vì Tuyết Hồ tộc, nàng không thể không nán lại.
Về phần Lâm Hiên, hắn lại càng không quan tâm, khóe miệng nhếch lên cười nhạt một tiếng, dường như đang nhìn hai tên hề biểu diễn.
Chỉ có điều thực sự Hàn Thử Vương mạnh hơn Đa Tí Hùng rất nhiều.
Cùng lúc chống lại bốn gã Yêu Tộc, kể cả có Hương Nhi tương trợ, nhưng Lâm Hiên cũng không nắm chắc phần thắng. Huống chi mặc dù có thể thắng, cũng khó có thể đảm bảo đối phương sẽ không đào thoát. Hơn nữa ở Hàn Phách Băng Nguyên, Yêu tu đẳng cấp cao rất nhiều, vạn nhất đang lúc tranh đấu lại có Yêu tộc đuổi tới đây, như thế thì thật sự có chút phiền phức rồi.
Ngoài mặt Lâm Hiên tuy không biểu hiện gì, nhưng mà ở sâu trong nội tâm hắn cũng đang cân nhắc tình thế lúc này, tính toán thực lực của song phương, dự liệu mọi tình huống. Nếu không có mười phần nắm chắc, Lâm Hiên tuyệt sẽ không ra tay.
Thoáng cái đã qua thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ.
Sau khi Đa Tí Hùng kể lại sự tình từ đầu đến cuối, Hàn Thử Vương liền cười lớn, nói: "Ta còn cho là có chuyện gì nghiêm trọng, thì ra chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hùng hiền đệ, Hương Nhi công chúa, nể mặt mũi của ta, đừng so đo nữa được không? Dù sao mọi người đều là Yêu tộc, mà lại sinh sống tại Hàn Phách Băng Nguyên này, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cần gì vì một chút việc nhỏ mà phải tổn thương hòa khí?”
Lời này cũng rất hợp tình hợp lý.
Đa Tí Hùng tuy có chút không muốn, nhưng thứ nhất, gã chắc chắn không muốn xung đột với Hương Nhi công chúa. Thứ hai, bình thường tất cả mọi việc gã đều nghe lệnh Hàn Thử Vương, gần như đã hình thành một loại phản xạ, đương nhiên sẽ không phản đối ý kiến của lão.
Về phần Hương Nhi công chúa, trở mặt với Băng Hùng tộc vốn đã là hạ sách, hôm nay đã có người hoà giải, đương nhiên cũng muốn mượn thang mà xuống nước.
"Đúng rồi. Thực lực vị đạo hữu này bất phàm như thế, diện mạo lại rất xa lạ, chắc hẳn không phải là Yêu tộc trong Hàn Phách Băng Nguyên chúng ta. Các hạ có thể nói qua lai lịch của mình một chút hay không?"
Hàn Thử Vương quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trên người Lâm Hiên, trong nội tâm thầm nghĩ, chỉ là một Yêu tộc Phân Thần sơ kỳ lại có thể bức Đa Tí Hùng đến tình trạng như thế, sợ rằng không phải chỉ dựa vào bảo vật, bản thân khẳng định cũng có chỗ hơn người, chẳng lẽ hắn thuộc một nhánh của Thiên Địa linh tộc sao?
Lão cũng không cho rằng Lâm Hiên sẽ thành thật khai báo lai lịch của mình, chỉ hi vọng qua lời của đối phương mà có thể nhìn ra chút manh mối.
Nhưng không ngờ Lâm Hiên lại sảng khoái vô cùng, biểu lộ giống như không có ý định giấu diếm cái gì: "Đạo hữu khách khí rồi. Tại hạ họ Lâm tên Hiên, đúng là lần đầu tiên đi vào Hàn Phách Băng Nguyên, ta chính là hậu duệ Chân Linh ..."
"Hậu duệ Chân Linh?"
Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt, mấy người ở đây đã sợ tới mức ngây người, Băng Hùng, Hàn Thử liếc mắt nhìn nhau, Ngô Công, Thi Vương cũng ngây ra như phỗng. Về phần Hương Nhi công chúa, trong lòng thầm bội phục, to con thật biết nói khoác, nói dối như vậy mà không chớp mắt lấy một cái.
Cũng khó trách lũ Yêu tộc này lại phản ứng như vậy.
Chân Linh, theo ý nào đó cũng có thể nói là Yêu tộc, nhưng chính là chủng loại mạnh nhất.
Đó là tồn tại khiến vạn Yêu ngưỡng mộ. Nếu có được một chút huyết thống Chân Linh, cũng giống như tu sĩ nhân loại có được linh căn tốt nhất, làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Khó trách hắn tuy chỉ là một Phân Thần sơ kỳ, có thể làm cho Băng Hùng Vương chật vật như vậy.
Đa Tí Hùng nghĩ đến Sơn Nhạc Kim Ô Đồ vừa rồi, đã không nhịn được nữa thốt lên : "Chẳng lẽ huyết thống Chân Linh trong người ngươi là Chân Linh Kim Ô trong truyền thuyết sao?"
"Đúng, Lâm mỗ đích xác có một chút huyết thống Kim Ô."
Giọng nói ngạo nghễ của Lâm Hiên truyền đến tai của chúng Yêu, khiến bọn chúng nổi cả da gà. Nếu đối phương đã nghĩ như vậy thì cứ theo ý bọn chúng đi, có thể nói dối bọn chúng, đối với mình đương nhiên cũng có chỗ tốt.