TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 5 - Chương 324: Vũ Vân Nhi

Nhìn sương vụ trước mắt, Lâm Hiên không khỏi cau mày, không chỉ càng lúc càng đậm mà còn mang theo những tia huyết sắc, nhìn xa sương vụ này không khác nào một đám tinh huyết.

Lâm Hiên sau khi đi qua cái cái mồm quỉ dị kia thì gặp không ít nguy hiểm, thậm chí còn đụng độ cả mấy yêu ma Ngưng Đan Kỳ nhưng hắn đều sát diệt toàn bộ.

Lúc này đã có thể khẳng định, sự kiện tại Vân Lĩnh Sơn này là một cái bẫy.

Nếu chỉ một Thụ Ma thì có thể là xảo hợp, xuất hiện liên tiếp nhiều yêu ma thì không phải ngẫu nhiên.

Không ngờ rằng đám yêu ma thượng cổ còn chưa tuyệt tích, bọn chúng bày cạm bẫy tại Vân Linh Sơn này nhằm mục đích gì?

Lâm Hiên tuy tò mò nhưng cũng không định gắng tìm hiểu.

Hắn cũng chỉ một thân một mình, cho dù yêu ma có âm mưu cực lớn thì Vân Châu này cũng là tu luyện thánh địa, danh môn đại phái nhiều không đếm xuể, lại còn có cả lão quái vật Ly Hợp kỳ, chuyện này cứ để bọn họ giải quyết là được.

Lâm Hiên chuẩn bị quay trở về Man Thạch Thành, đến lúc đó chỉ cần thông báo lại đã phát hiện ra hành tung của yêu ma là được.

Đại trưởng lão đã đáp ứng cung cấp phương đan luyện thể cho hắn, không biết đã thu thập đủ chưa.

Nghĩ vậy khóe miệng Lâm Hiên khẽ nở một nụ cười. Đã có âm mưu thì hắn không nên ở đây.

Đang muốn xoay người bay đi thì hàng loạt tiếng nổ lớn truyền vào trong tai, Lâm Hiên quay sang nhìn thì thấy ở bên trái, cách mấy trăm trượng chớp động linh quang, cho dù sương vụ dày đặc nhưng vẫn có thể thấy rất rõ ràng, hiển nhiên tu vị của đám người giao thủ không thấp.

Lâm Hiên do dự một chút rồi thu liễm khí tức, độn quang trở nên mờ ảo như có như không chậm rãi bay tới đó.

Hai nam một nữ, tất cả đều là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đang giao thủ .

Đáng chú ý là hai gã nam tu liên thủ đối phó với nữ tử kia.

Lâm Hiên nhíu mày nhưng điều này cũng không có gì kỳ quái, Tu Tiên Giới vốn không giảng đạo đức, lấy mạnh hiếp yếu là chuyện bình thường.

Hai nam tử kia một mập một ốm vận cùng một loại trang phục, hiển nhiên là cùng môn phái tu tiên.

Đối mặt với sự vây công của hai nam, nữ tử kia chật vật vô cùng, lúc này mới cắn c răng vỗ vào túi trữ vật bên hông, tế ra một cây đàn cầm màu vàng kim rồi ôm vào trước ngực.

Lâm Hiên nheo mắt lại. Cây thụ cầm kia rất quen mắt, giống với vật của một cố nhân.

Hoàng Kim Thụ Cầm vừa nằm trong ngực, nữ tử kia liền nhẹ nhàng lướt ngón tay trên dây đàn, nhất thời một tiên nhạc mỹ diệu vang lên trong không trung, thanh âm khoáng đạt nhưng cũng ẩn chứa sát khí âm hàn.

Âm Ba Công!

Vẻ mặt Lâm Hiên hiện ra sự hoài niệm.

Chỉ thấy từ đầu ngón tay nữ tử như toát hàng ngàn hàng vạn âm phù kim sắc, không chút yếu thế nghênh đón pháp bảo của đối phương.

Oanh!

Vô số tiếng nổ lớn truyền vào trong tai, sương vụ quanh đó cũng bị thổi dạt đi.

Lúc này Lâm Hiên không hề thu liễm khí tức, thân thể chợt lóe thanh quang xuất hiện trong trường đầu pháp của ba người.

Với khoảng cách gần như vậy, lại thêm Lâm Hiên không hề che dấu linh áp trên người. Hai nam tử sao lại không nhận ra nam tử trẻ tuổi vừa tới là một lão quái Nguyên Anh kỳ.

Vẻ mặt hai người hoảng sợ không thôi, vội dừng tay xoay người làm đại lễ: "Vãn bối chấp sự Lệ Hồn Cốc ra mắt tiền bối"

"Lệ Hồn Cốc? Các ngươi cút mau cho ta"

Thanh âm thanh lãnh của Lâm Hiên vang lên nhưng hai gã tu sĩ như được đại xá. Vội vàng thu lại pháp bảo rồi vòng tay thi lễ, không dám để ý đến nữ tử còn đứng đó mà hóa thành hai đạo kinh hồng chạy đi.

Với thần thông của Lâm Hiên, muốn sát diệt hai gã tu sĩ Lệ Hồn Cốc này thì dễ như trở bàn tay. Đương nhiên hắn chưa quên mối thù của Hạo Thiên Quỷ Đế. Nhưng hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, cũng không cần thiết phải lạm sát những kẻ cấp thấp.

Lúc này hắn mới liếc qua đánh giá nữ tử trước mặt.

Nữ tử này bề ngoài khoảng mười bảy mười tám, dung mạo thanh tú mỹ lệ, toàn thân tỏa ra khí tức phiêu dật.

Đối mặt một lão quái Nguyên Anh Kỳ, nữ tử tên là Vũ Vân Nhi này theo bản năng lại sợ đến phát run. Nhưng vốn cũng thông minh băng tuyết, nàng cố nén sợ hãi cúi người: "Vãn bối Vũ Vân Nhi tham kiến tiền bối, đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng…"

"Không cần lo lắng, ta vốn không ác ý với ngươi" Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, mỉm cười mà nói.

"Tiền bối nói quá lời, người có ân cứu mạng, vãn bối đâu dám sinh ý niệm bất kính"

Lời thiếu nữ còn chưa dứt, Lâm Hiên đã khoát tay: “Không cần khách khí, nghe ta hỏi, ngươi quan hệ thế nào với Âu Dương tiên tử?”

"Tiền bối quen biết gia sư?" Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, sau đó thở nhẹ một hơi. Nếu đối phương là cố nhân của sư tôn vậy sẽ không gây bất lợi cho nàng.

"Sư phó?" Vẻ mặt Lâm Hiên có chút nghi ngờ: "Ta nhớ trước khi rời U Châu, Cầm Tâm còn chưa thu đồ đệ. Từ đó đến nay còn chưa được trăm năm, ngươi nếu là đồ nhi của nàng, sao có thể ngưng Đan nhanh như vậy?"

"U Châu?" Hai hàng chân mày Vũ Vân Nhi nhíu lại, như nhớ ra điều gì thì vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vươn tay ngọc chỉ về phía Lâm Hiên: "Tiền bối họ Lâm?"

"Ngươi biết ta?" Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra kinh ngạc.

"Vâng, vãn bối đã từng nghe sư tôn nhắc tới" Vẻ mặt Vũ Vân Nhi vẫn rất cung kính nhưng lúc này toàn thân mới thả lỏng. Nàng dù không rõ chuyện xưa của sư tôn với Lâm tiền bối này nhưng khẳng định giao tình giữa hai người không nhỏ.

Lúc này thiếu nữ mới nở ra một nụ cười ngọt ngào: "Nguyên quán vãn bối ở Vân Châu, hai mươi năm trước, khi bái nhận sư tôn thì đã có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ"

"Ra thế" Lâm Hiên gật đầu. Nếu một tu tiên giả bước vào tiên đạo, chưa đầy trăm năm đã ngưng Đan thì chẳng phải tốc độ tu hành còn nhanh hơn cả hắn sao.

Tư chất của thiếu nữ này tuy không tồi nhưng không thể so với Bách Độc Thần Quân.

Hơn nữa Âm Ba công của nàng thi triển chưa thành thục, bất đắc dĩ mới phải lấy ra ứng địch.

"Cầm Tâm, nàng vẫn khỏe chứ?" Vẻ mặt Lâm Hiên thoáng lộ vẻ quan tâm.

Vũ Vân Nhi nghe được câu này thì có chút suy tư, xem ra giao tình giữa Lâm tiền bối này với sư tôn rất tốt, nếu không sẽ không xưng hô Cầm Tâm thân thiết như vậy.

Lúc này bộ dáng của nàng lại càng trở lên cung kính: "Thưa tiền bối, sư tôn vẫn mạnh khỏe"

"Ừm, vậy hiện nay Cầm Tâm đã đạt đến cảnh giới nào, đã ngưng Anh thành công rồi chăng?"

Khi mới trở về U Châu, Lâm Hiên từng nghe Lục Doanh Nhi nói qua, mấy chục năm trước U Châu nhân tài điêu linh. Khi đó Âu Dương Cầm Tâm là cao thủ hàng đầu, tu vị đã đến Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, hơn nữa đang chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh.

Lâm Hiên biết với tư chất của Âu Dương Cầm Tâm. Thêm một chút linh đan thì thành công nắm chắc hai ba thành.

Không nên xem thường xác suất này, Hàng trăm tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong chưa chắc đã có một người tiến giai Nguyên Anh.

"Vâng. Sư tôn hiện nay đã có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ, là một trong hai thái thượng trưởng lão của bổn phái"

"Ừm" Lâm Hiên vui mừng gật đầu. Định hỏi thêm một chút sự tình gần đây của Cầm Tâm nhưng chợt nhớ nơi này đầy rẫy nguy hiểm, hiển nhiên không nên ở lâu.

Nghĩ vậy, hắn lại liếc nhìn nữ tu trước mắt: "Có lẽ cũng tới đây tầm bảo, đã là đệ tử của Cầm Tâm thì ta cũng không thể bỏ mặc ngươi, ngươi cùng ta ra ngoài"

"Tiền bối muốn ra, người không muốn tìm di bảo của cổ tu sĩ sao?" Vẻ mặt Vũ Vân Nhi tỏ ra khó hiểu.

Lâm Hiên lắc đầu:"chẳng lẽ trên đường đi ngươi không hề gặp phải nguy hiểu gì? Nếu ta không đoán sai thì nơi này chỉ là cái bẫy do yêu ma bày ra, không hề có cái gì gọi là di chỉ của cổ tu sĩ"

Thiếu nữ nghe vậy thì có chút nghi hoặc, nàng vốn không biết bí ẩn về yêu ma, thoáng suy nghĩ liền ấp úng mở miệng: "Vãn bối không biết tiền bối nói gì, nhưng nơi này thực sự là di bảo của cổ tu sĩ"

"Cái gì?"

"Thật sự là vậy, vừa rồi vãn bối mới có được một bình đan dược" Nói rồi nàng hơi chần chừ một chút rồi cũng vươn tay vỗ về bên hông: "Chính vì nó mà hai gã tu sĩ Lệ Hồn Cốc vây công vãn bối"

"Ồ?"

Lâm Hiên có chút bất ngờ, liền đón lấy cái bình rồi đổ ra mấy viên đan dược màu đen.

Một mùi hăng hắc cay cay phả vào mũi. Lâm Hiên đưa một viên lên môi dùng đầu lưỡi đảo qua.

"Mặc Vân Đan!"

Đây là một loại linh đan hiếm thấy có thể giúp tu sĩ Ngưng Đan Kỳ tăng tiến pháp lực. Muốn luyện chế nó cần có ba mươi hai vị linh thảo, nhưng theo Lâm Hiên được biết thì ba mươi mốt vị đã tuyệt tích tại Nhân giới.

Lâm Hiên đem bình đan dược ném trở lại cho thiếu nữ rồi hỏi: "Vân nhi, ngươi phát hiện được thứ này ở đâu?"

"Là tại bên kia, vãn bối phát hiện được một động phủ của cổ tu, chủ nhân bên trong đã tọa hóa, túi trữ vật cũng rỗng tuếch, chỉ còn lại bình ngọc này ở bên cạnh"

Lâm Hiên nghe thì lộ ra vẻ trầm ngâm.

Khẳng định trong Vân Lĩnh Sơn này có âm mưu của yêu ma, nhưng còn linh đan trên tay nữ tử này giải thích thế nào?

Chẳng lẽ đối phương lấy đó làm mồi sao?

Lâm Hiên lắc đầu, suy đoán này cũng không ổn.

Hay là thực sự là trùng hợp, đối phương tuy đưa ra lời đồn đại sĩ nhưng không ngờ giả hóa thật.

Điều này nghe có vẻ hoang đường nhưng không phải là không thể xảy ra.

"Thiếu gia, chúng ta làm thế nào đây?" Thanh âm của Nguyệt nhi truyền vào trong tai.

"Đương nhiên là không thể bỏ qua"

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ cười, định trở về vì biết được đây chỉ là một âm mưu nhưng nếu thật có di chỉ cổ tu thì lại là chuyện khác.

Đâu phải hắn chưa từng gặp qua Yêu ma, chẳng lẽ chúng còn có thể mạnh hơn cả Già La cổ ma xuống từ Thượng giới sao?

"Không tồi, nếu đã có bảo vật thì ta cũng phải đi góp vui"

"Tốt quá! Vân nhi xin vì tiền bối mà ra roi" Vũ Vân Nhi thập phần nhu thuận nói.

"Ồ, Ngươi cũng thật nhanh nhẹn. Nhưng theo ta, chẳng lẽ không sợ nếu có bảo vật xuất hiện thì sẽ bị ta lấy hết sao?" Lâm Hiên cũng thoáng xuất hiện vẻ tinh quái.

"Tiền bối nói giỡn rồi, người là tri giao của gia sư, luận bối phận vãn bối còn phải gọi người một tiếng sư bá, chắc chắn người sẽ không bạc đãi vãn bối. Huống chi người còn có ân cứu mạng, cho dù người thực sự muốn lấy đi tất cả bảo vật thì cũng là việc nên làm" Thiếu nữ lanh lợi lên tiếng.

Lâm Hiên không nói được gì, từ khi bước vào tiên đạo đến nay hắn gặp qua không ít kẻ khôn ngoan, nhân vật hồ ly nhưng nếu lanh lợi khéo miệng như Vũ Nhân Nhi thì đúng là chưa từng có ai.

Cũng khó trách, tuy tư chất của nàng không mấy xuất chúng mà ngay cả Âm Ba công Cầm Tâm cũng truyền thụ cho nàng. Tám chín phần là do nha đầu này miệng lưỡi lanh lợi biết vuốt mông ngựa.

Biết rõ là nàng cố ý lấy lòng nhưng hai tiếng sư bá này Lâm Hiên nghe thật vừa tai. Có điều trên mặt hắn vẫn như thường: "Được rồi, hiện tại cũng không phải lúc phiếm luận, nơi này nguy cơ trùng trùng, huống chi nếu có bảo vật thì cần nhanh chân một chút. Vân Lĩnh Sơn này ta lần này mới đến, ngươi cứ đi trước dẫn đường"

"Vãn bối?" Vũ Vân Nhi kinh ngạc.

"Yên tâm, chỉ dẫn đường mà thôi, nếu gặp nguy hiểm ta sẽ ra tay, không để ngươi gặp phải chuyện gì"

"Vâng, đệ tử xin làm theo phân phó của sư bá" Vũ Vân Nhi nhu thuận gật đầu, toàn thân chợt lóe hồng quang chầm chậm bay về phía trước.

Sư bá! Nha đầu này kêu cũng thật thuận miệng. Lâm Hiên khẽ cười rồi mau chóng đuổi theo tiểu nha đầu. Thân ảnh hai người một trước một sau biến mất trong tầng sương vụ màu đỏ.

Mà cách nơi này hơn trăm dặm. Điền Tiểu Kiếm, Cực Ác thiếu chủ ngày xưa, nay là ái đồ của đại trưởng lão Ly Dược Cung đang gặp phải phiền toái.

Đọc truyện chữ Full