Editor: Quỳnh Nguyễn
"Biết rõ." Tiểu thư tiếp đãi vẫn gật đầu, lúc này nhìn Danh Khả, trong mắt đã không dám lại có một chút khinh miệt.
Trong lòng Từ Niên Hoa cùng Tiếu Tương bỗng nhiên hưng phấn lên, muốn đi theo Dật Thang cùng Danh Khả tiến vào thang máy, không ngờ Dật Thang quay đầu liếc nhìn bọn họ, thanh âm lạnh nói: "Không có chuyện của các ngươi, Bắc Minh tiên sinh chỉ gặp Danh Khả, hai người ở chỗ này chờ."
Hai người ngẩn ra, đồng thời thu bước chân, trơ mắt nhìn bọn họ vào thang máy, cũng nhìn đèn thang máy chậm rãi nhảy lên, hai người mới từ từ lấy lại tinh thần.
Vừa rồi nhìn thái độ tiểu thư tiếp đãi cái kia Dật Thang, cực kỳ rõ ràng có thể nhìn ra được địa vị anh ở trong này tuyệt đối không thấp, chỉ là không biết anh làm công việc gì bên cạnh Bắc Minh Dạ, mà Danh Khả...
Bọn họ nhịn không được lại nhìn nhau một cái, lòng có ưu tư.
Địa vị Danh Khả trong mắt Bắc Minh Dạ tựa hồ thật sự không thấp nha, muốn Dật Thang tự mình xuống đón cô, lại còn đặc biệt dặn dò tiểu thư trước sân khấu sau này cô tới không cần hẹn trước, hôm nay mặt mũi hai người bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ là không biết Danh Khả có thể nói Bắc Minh Dạ hay không, để cho anh trực tiếp đem hiệp nghị ký xuống?
" Vừa rồi cô có giao hiệp nghị cho cô ấy hay không?" Từ Niên Hoa bỗng nhiên nhớ tới, nhìn Tiếu Tương, vẻ mặt khẩn trương.
Tiếu Tương cúi đầu nhìn cặp hồ sơ chính mình, nhất thời luống cuống: "Không có."
Nhưng mà bọn họ muốn đuổi kịp cũng không được, thang máy cũng đã lên tới hơn mười tầng, bọn họ cũng không dám xằng bậy sợ trêu chọc người nơi này mất hứng đem chuyện làm hỏng.
Trong lòng bất an không yên, trở lại sảnh nghỉ ngơi ngồi, hai người đều đã cũng không nói thêm gì, chỉ an tĩnh chờ, hi vọng đợi lát nữa Danh Khả gọi điện thoại xuống, làm cho bọn họ đưa hiệp nghị đi lên, như vậy liền giai đại hoan hỉ rồi.
...
Sau khi Danh Khả đi theo Dật Thang vào thang máy rất nhanh liền đến chỗ tầng 28.
Ra thang máy ngẩng đầu nhìn, tầng 28 này im lặng, hoàn toàn không có không khí ồn ào.
Vốn là một cái đại sảnh trống trải, trang hoàng đơn giản, nhưng cực kỳ rõ ràng mỗi một cái đồ trang trí đều đã giá trị xa xỉ, liền ngay cả bộ sô pha góc sáng sủa kia cũng là hình thức phục cổ tôn quý nhất, trước kia là bọn họ chỉ có thể xem một cái trước quầy trưng bày ở cửa hàng, để cho cô ngồi cô còn không dám ngồi loạn.
Dật Thang không để ý rung động của cô, trực tiếp dẫn cô vào văn phòng Bắc Minh Dạ.
Dọc theo đường đi Danh Khả thấy được nữ công nhân ở trong đại sảnh, các cô bận rộn công tác ở phía sau bàn công tác, vẻ mặt mỗi người nhìn nghiêm túc, vừa thấy liền biết tuyệt đối là người giỏi giang, trái lại không thấy được một người thư ký tiểu thư ăn mặc diêm dúa loè loẹt trong tưởng tượng của cô.
Cửa phòng làm việc bị Dật Thang mở ra, văn phòng Bắc Minh Dạ liền xuất hiện tại trong tầm mắt Danh Khả.
Có phần hương vị cổ điển, toàn bộ phòng làm việc bố trí cổ kính, liền ngay cả bàn công tác và giá sách bên cạnh đều là nhan sắc cổ điển nhất, mặc dù phục cổ nhưng khí tức hiện đại vẫn lại là đậm đặc như thế.
Ghế sofa bằng da thật im lặng trưng bày ở một bên, đằng trước có một cái bàn trà không lớn không nhỏ, phía trên một bộ trà cụ giống như tùy ý bày.
Bàn công tác của anh lớn đến làm cho không người nào có thể tưởng tượng, phía trên im lặng đặt một cái bệ cắm bút, bên cạnh còn có hai cái máy tính, một người dụng ba máy tính, cũng không biết có phải dùng để trang trí hay không, thật có thể bận vậy sao?
Phía sau bàn công tác là một cái cửa sổ sát đất, rèm che kéo qua hai bên, làm cho cả gian phòng làm việc chói lọi, đèn cũng tuyệt đối không sáng bằng.
"Bên trong là phòng nghỉ, nếu như cô mệt có thể đến bên trong nghỉ một lát, tiên sinh còn đang họp, đại khái còn có nửa giờ mới ra." Sau khi Dật Thang kêu trợ lý bên ngoài rót một chén trà nóng cho cô, liền lui ra ngoài, lưu một mình cô ở trong này an tĩnh chờ đợi.
Chờ cửa phòng làm việc bị đóng, trong lòng Danh Khả không khỏi kinh ngạc, tại địa phương Bắc Minh Dạ luôn luôn có vài phần bất an, bất quá cô rất nhanh khiến cho chính mình yên tĩnh trở lại.
Ngồi một hồi trà đều đã lạnh, cô tiện tay nâng lên uống vào hai miệng, tâm trạng chán ngán liền đem kịch bản để xuống, đứng lên đi đến vách tường bên cạnh cẩn thận thưởng thức mấy bức tranh vẽ trên vách tường.
Phòng làm việc này đủ lớn, so với toàn bộ diện tích nhà bọn họ còn muốn lớn hơn rất nhiều, từ cửa văn phòng đến bàn công tác của anh, tứ chi phát triển giống Dật Thang hai chân thon dài cũng đi vài chục bước, giống cô còn phải đi hai ba mươi bước mới có thể đi đến trước bàn làm việc của anh.
Cửa sổ sát đất phía sau bàn công tác có tầm nhìn phi thường tốt, cô không khỏi đi tới, xuyên qua thủy tinh sáng ngời nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lầu 28 tại Đông Lăng không hề cao nhất, nhưng mà đủ để cho cô xem toàn cảnh một phương Đông Lăng này.
Cảnh sắc Đông Lăng đúng là tốt đẹp như vậy, từ nơi này nhìn xuống không những thấy được mấy ngọn núi cao bên ngoài còn có thể thấy biển lớn, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng liếc mắt một cái trông đi qua, cảnh đẹp kia vẫn lại là làm cho người ta lưu luyến quên về, không nỡ dời ánh mắt.
Tay nhỏ cô rơi vào ở trên kính đối với cảnh sắc làm cho người ta vui vẻ thoải mái khóe môi nhịn không được hơi hơi cong lên, ánh mắt cũng nhiều vài phần ánh sáng sung sướng.
Chờ thời điểm Bắc Minh Dạ vào cửa liền thấy một góc văn phòng của anh, trước cửa sổ sát đất một cô gái mặc váy mềm mại, dưới con gió rót vào ở cửa sổ rộng mở, tóc đen tung bay, mép váy cũng bắt đầu chuyển động.
Cô nhìn phương xa, đáy mắt có ánh sáng làm cho không người nào có thể xem nhẹ, môi hồng mỏng nhạt cong lên một đường cong nhu hòa, ý cười trong mắt, mà lại thẳng tắp khắc vào đáy lòng anh.
Nữ nhân này cấp cho anh không ít kinh hỉ, tựa hồ mỗi một lần gặp so với một hồi chứng kiến đẹp hơn vài phần.
Anh tiện tay đóng cửa phòng làm việc, thanh âm đóng cửa kinh động cô gái phía trước cửa sổ, Danh Khả hoảng sợ quay đầu hướng ánh mắt anh, chỉ là liếc mắt một cái nhất thời trở nên bất an.
Cô vội vàng rời khỏi phía trước cửa sổ có phần lo sợ bất an trở lại trước sofa, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Xã trưởng bọn họ nói... Anh muốn gặp tôi."
Anh đi đến phía sau bàn công tác, ngồi xuống tại ghế tựa da thật, giương mắt nhìn cô: "Đứng ở nơi đó làm cái gì? Thời gian của tôi cực kỳ quý giá, rốt cuộc muốn tôi xem kịch bản hay không?"
"Muốn." Danh Khả vội vàng khom người đem kịch bản trên bàn trà cầm lên đi tới trước mặt anh cung kính đưa cho anh.
Cách bàn công tác cực lớn, động tác cô đưa qua có vài phần gượng gạo, thân thể nghiêng tới trước rất không dễ dàng mới khiến cho kịch bản đưa tới trước mặt anh, nhưng anh muốn lấy còn phải nghiêng người về phía trước mới có thể lấy được, bàn công tác này quả thật quá lớn.
Anh nhíu mày, trước mắt ẩn dấu một tia trêu tức: "Đứng xa như vậy, sợ tôi ăn em sao?"
"Không phải!" Cho dù đúng, cô cũng không dám loạn gật đầu.
Mỗi lần đơn độc ở chung cùng anh luôn luôn khẩn trương không hiểu tại sao, thân thể hai người đã thân mật như thế nhưng cô rất rõ ràng bọn họ là người của hai thế giới, một khi rời khỏi cái giường kia, khoảng cách giữa hai người lại trở nên xa không thể chạm.
Cô thu lại tinh thần, rốt cục vẫn lại là vòng qua bàn công tác tới cạnh anh, đem kịch bản đưa cho anh: "Tôi dựa theo ý tứ của anh làm cho bọn họ bỏ thêm cảnh, sẽ không quá rõ ràng nhưng nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt người xem, anh xem qua."