Editor: Quỳnh Nguyễn
" Chẳng lẽ trong lòng cậu không muốn sao?" Tiếu Tương rũ mắt nhìn cô, nhíu mày.
Danh Khả không nói, được rồi, cô quả thật nghĩ muốn.
Vẫn ăn nhờ ở đậu cũng không phải biện pháp, quan trọng hơn là đi theo còn không phải để ý người, dù cho bộ phim này chiếu ra, danh tiếng bọn họ nổ lớn, trí tuệ quá nhỏ, tương lai cũng sẽ không có bao nhiêu tiền đồ.
Cô không phải xem thường người, chỉ là nên vì tương lai chính mình tính toán.
"Chúng ta bây giờ còn thiếu kinh nghiệm, việc này quay đầu lại nghĩ." Cô vẫy vẫy tay cười nói: "Đến xem kế hoạch của tớ."
"Được." Tiếu Tương kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, từng câu từng chữ xem tại trên màn hình cùng cô.
Kỳ thật cái chủ ý tuyển tú kia là Danh Khả nói, trước khi họp các cô ở trong phòng làm việc chính là đang thương lượng việc này, cô nghĩ không ít phương pháp nhưng ý nghĩ đều là Khả Khả.
Chẳng qua Khả Khả trước họp đã nói với cô, chính mình đắc tội Từ Niên Hoa cho nên thời điểm họp muốn Tiếu Tương đem cái kế hoạch này nói ra, nếu như đổi lại Danh Khả mà nói, Từ Niên Hoa không nhất định cao hứng.
Tiếu Tương nhịn không được nghĩ, may mắn Danh Khả có dự kiến trước, cái người đàn ông họ Từ kia thật đúng là nhỏ mọn thật sự.
...
Danh Khả thu thập đồ đạc rời khỏi xã đoàn, cầm bọc nhỏ liền muốn ra ngoài.
Tiếu Tương thấy cô ra ngoài, nhịn không được hỏi: "Thương tổn trên đầu cậu còn không có tốt, đi nơi nào? Nếu như đi dạo phố ta cùng cậu đi."
"Tớ muốn đi bệnh viện thay thuốc." Cô nói, rõ ràng có phần lo lắng không đủ.
"Tớ đi cùng cậu." Tiếu Tương đem gì đó trong tay để xuống, cầm túi nhỏ thay đổi giầy liền đuổi theo cô.
Danh Khả nhăn lại mày, không biết nên cự tuyệt như thế nào, Bắc Minh Dạ nói qua muốn cô buổi chiều tại chỗ cũ, lái xe của anh sẽ đem cô trở về Đế Uyển.
Miệng vết thương trên trán cô mỗi ngày thay thuốc, đến lúc đó vẫn còn làm một cái giải phẫu thẩm mỹ nho nhỏ, bằng không sẽ lưu lại vết sẹo.
Nhưng cô trở về Đế Uyển, làm sao có thể để cho Tiếu Tương đi theo? Nhưng Tiếu Tương lại thật sự đã theo kịp rồi.
Danh khả không có biện pháp, đành phải cầm lấy điện thoại di động chứa đựng dãy số xa lạ gửi cái tin nhắn nói cô đi bệnh viện thay thuốc có thể rồi.
Cũng không biết tên kia tức giận hay không, nhưng mà dù sao vẫn không thể để cho Tiếu Tương biết cô quan hệ cùng anh đi.
Gửi tin nhắn cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Tiếu Tương rời khỏi trường học ngồi xe công cộng đi bệnh viện lân cận.
Chờ đổi thuốc xong, Danh Khả giương mắt nhìn, lại thấy được chiếc xe phổ thông trong miệng Bắc Minh Dạ kia, xe này ở trên đường này vẫn lại là cướp đoạt mắt.
Tiếu Tương cũng là liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe kia, huýt sáo, cô nói: "Kẻ có tiền Đông Lăng chính là nhiều, những cái xe này chạy đến khắp nơi đều là."
Danh Khả ngừng lại tại trên bậc thềm bệnh viện, cái tình hình này không biết nên làm cái gì bây giờ suy tư chốc lát cô nói: "Tiếu Tương, tớ còn có một số việc phải làm, cậu về trường học trước đi."
"Tớ làm sao có thể bỏ lại cậu một mình?" Tiếu Tương đã xuống bậc thang quay đầu nhìn cô, mi tâm cũng nhíu lại: "Cậu là người bệnh, tớ phải cùng cậu, cậu đi nơi nào tớ đi cùng cậu, có phải có thứ gì đó muốn mua hay không?"
"Tớ..." Cô cắn cắn môi, chần chờ khoảng khắc mới nói: "Tớ muốn về nhà một chuyến."
" Tớ về cùng cậu, cũng không phải tớ không biết nhà cậu ở nơi nào." Tiếu Tương đi tới vài bước, kéo lại tay của cô: "Đi, phải nhanh chút, bằng không chờ trở về xe không có."
"Tiếu Tương..." Danh Khả lại ngừng lại, kéo kéo tay cô, một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật tớ hẹn Bắc Minh Tuân, muốn cùng anh thương lượng một phen chuyện tài chính."
Tiếu Tương ngừng một trận bước chân, quay đầu nhìn cô, trong mắt nhất thời nhiễm lên hưng phấn: "Như thế nào cậu không nói sớm? Thì ra quan hệ cậu cùng cái Bắc Minh bộ trưởng kia tốt như vậy, hôm nay cái Từ Niên Hoa kia còn nháo muốn chính mình đi tìm anh, tớ cũng không muốn tranh luận cùng anh ta. Bất quá, thời điểm cậu cùng Bắc Minh Tuân ăn cơm phải lên tiếng kêu gọi cùng anh, quan hệ cậu cùng anh tốt như vậy hẳn là không vấn đề gì, những thứ đại nhân vật bọn họ này không để ý chuyện nhỏ này."
Danh Khả nhất định bảo trì trầm mặc, rất không dễ dàng chờ cô ấy nói xong, cô mới cười cười: "Cậu đi về trước đi, tớ nói cho anh tớ ở trong này để cho anh tới đón tớ, cậu đi về trước đi."
"Được, tớ không cản trở các cậu." Tiếu Tương thả tay cô, nhưng vẫn lại là nhịn không được quay đầu đến bên cạnh cô, cúi đầu khẽ hỏi: "Nói mau, cậu cùng Bắc Minh Tuân có phải thật có cái loại ý tứ này hay không?"
"Không có." Danh Khả dùng lực lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm cô ấy, oán niệm: "Sau này không cần lại nói loại này, cậu có biết chúng ta chỉ là người học sinh, bọn họ là việc buôn bán chuyện nếu là truyền ra, người ta sẽ cảm thấy được hành vi tớ không đứng đắn."
"Cái gì hành vi không đứng đắn? Không phải là yêu đương sao? Cậu suy nghĩ nhiều quá." Bắc Minh Tuân cũng không phải người kết hôn, cho dù chuyện Danh Khả cùng anh bị công khai, mọi người cũng sẽ không cảm thấy được Danh Khả là theo một cái ông chủ lớn, làm tình nhân người ta.
"Tớ nói cùng cậu, Bắc Minh Tuân người này tớ cũng hiểu biết, anh vẫn lại là cái người đàn ông hoàng kim độc thân a, cậu chính là quá cẩn thận rồi mới có thể đem việc này coi là quan trọng. Cậu cùng Bắc Minh Tuân yêu đương, mọi người chỉ biết cảm thấy được may mắn, người nào sẽ cười cậu? Hâm mộ cũng không kịp."
Danh cũng không biết giải thích cùng cô ấy như thế nào, nếu thật là đơn thuần yêu đương, vậy kỳ thật không có gì, nhưng cô cùng Bắc Minh Dạ trong lúc đó có phân hiệp nghị kia ở đây, trong tiềm thức cô liền cảm thấy được chính mình là nữ nhân Bắc Minh Dạ nuôi dưỡng, là cái loại quan hệ không thể ra ngoài sáng này.
Về phần tại sao sẽ lôi kéo Bắc Minh Tuân, hoặc là ngay cả chính cô cũng không rõ, ít nhất cô cùng Bắc Minh Tuân trong lúc đó không phải quan hệ như vậy, nói ra trong lòng không gánh nặng trách nhiệm như thế.
"Cậu mau trở về đi thôi, đợi lát nữa bỏ qua tuyến xe, tớ xem cậu trở về như thế nào." Cô thúc giục.
"Chẳng qua liền ngồi xe." Tiếu Tương nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng: "Tớ còn muốn nhìn một chút anh lái cái xe gì tới đón cậu a."
"Tiếu Tương." Danh Khả cắn môi, lườm cô một cái.
Tiếu Tương bất đắc dĩ, rốt cục vẫn lại là cẩn thận mỗi bước đi tới.
Nhìn cô lên xe, xe trượt vào đường xe chạy rời xa một phương này, Danh Khả mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xong chuyện thay thuốc, vội vội vàng vàng hướng chiếc xe kia chạy tới.
Chạy quá mau, thời điểm xuống đài thiếu chút nữa không nghĩ qua là ngã xuống, nhưng may mà hữu kinh vô hiểm thuận lợi đi tới trước xe.
Thủy tinh chiếc xe kia hoàn toàn là phản quang, cô hoàn toàn nhìn không tới tình hình bên trong, đành phải gõ gõ cửa kính xe nhưng người bên trong không có bất luận cái động tĩnh gì.
Cô cắn môi, lại gõ cửa gõ cửa kính xe, rốt cục Dật Thang mở cửa xe ra đi đến mở cửa phía sau cho cô.
Chờ cửa xe được mở ra Danh Khả mới nhìn đến Bắc Minh Dạ cư nhiên ngồi ở bên trong, giật mình, sợ tới mức hô hấp cô lại rối loạn vài phần.
Cô cúi đầu, thật cẩn thận ngồi phía sau, nhìn Bắc Minh Dạ tựa lưng vào ghế ngồi đang dùng máy tính làm việc, trong lòng lo sợ bất an, muốn nói nói lại sợ quấy rầy anh.
Dật Thang lên xe, xe rốt cục chậm rãi chạy.