TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 97: Cảnh sắc đẹp hơn nhìn tôi sao

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mấy người học sinh kia lại chạy đến cửa sổ bán vé, không biết thảo luận cùng người bán vé cái gì, Danh Khả cũng không để ý, trái lại Mộ Tử Khâm vẫn nghiêng đầu nhìn cô thật cẩn thận muốn đem váy chính mình kéo về.

Nhưng bởi vì anh thật sự quá nặng, cô kéo như thế nào đều kéo không được, đến cuối cùng không thể không buông tha, ngẩng đầu liền đối với ánh mắt tự tiếu phi tiếu của anh, cô ngẩn ra, rốt cục phản ứng kịp, thì ra người nầy cố ý.

Cô lại muốn hỏi anh rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng biết rõ vấn đề này căn bản không chiếm được đáp án đành phải áp chế lửa giận trong lòng, xoay mặt không để ý tới anh, dù sao rất nhanh xe liền chạy.

Xe quả thật rất nhanh liền chạy, thời điểm kiểm tra vé bởi vì người nào đó vẫn nhàn nhã, Danh Khả muốn mau chóng lên xe lại bị cái đùi anh kia đè nặng váy chính mình ngăn trở, chờ bọn họ kiểm tra vé thành người cuối cùng lên xe.

Cầm vé chính mình đi tìm chỗ ngồi, không nghĩ tới trên chỗ ngồi bọn họ cuối cùng có hai người ngồi, vừa thấy, đúng là người mua không được vé vừa rồi.

"Vị trí này là của tôi." Danh Khả nhìn cô gái ngồi vị trí cạnh cửa sổ, mặt trầm xuống.

Cô gái kia kéo môi, rõ ràng không nghĩ muốn nhượng cho cô: "Dì bán vé nói có thể tùy tiện ngồi, tất cả mọi người không có theo vị trí ngồi."

Lần này xe quả thật là có thể tùy tiện ngồi, nhưng bình thường đều là bao nhiêu chỗ ngồi bán bấy nhiêu vé, bảo đảm mỗi người đều đã có một vị trí, nhưng là hôm nay cư nhiên bán nhiều mấy vé ra ngoài, chẳng lẽ nói cuối cùng xe bọn họ liền không quản sao?

Cô gái ngồi ở trên chỗ ngồi kia ngẩng đầu trừng mắt nhìn Danh Khả một cái, nhún vai: "Là ngươi chính mình đi được quá chậm, oán được người nào?"

" Vị trí này rõ ràng chính là của tôi." Danh Khả không để ý tới cô, nhìn chằm chằm cô gái gần cửa sổ: "Đem vị trí trả lại cho tôi."

"Cô người này như thế nào như vậy?" Cô gái kia cau mày, một bộ thái độ mất hứng: "Là tôi tới trước, chính cô tìm vị trí đi."

Xe đã sớm đầy, nếu có vị trí Danh Khả cũng không muốn để cho cô ta khó xử, nhưng mà nơi này trở về trường học ít nhất muốn đứng hơn một giờ, cô ta cũng không phải bảy tám chục tuổi, phụ nữ và trẻ em, nếu vậy cô còn có thể đem vị trí tặng cho cô ta.

Các cô đều đã hảo hảo, dựa vào cái gì muốn cô nhường cho?

Nhưng cô gái kia chính là không rời khỏi, ngực Danh Khả phập phồng, ngẩng đầu nhìn tài xế lái xe, trầm giọng nói: "Cô ta chiếm vị trí của tôi, để cho cô ta đem vị trí trả lại cho tôi."

Lái xe kia cũng không nghĩ để ý loại chuyện này, thuận miệng bỏ một câu để cho chính cô tùy tiện tìm vị trí ngồi, liền lại chuyên tâm chạy xe.

Danh Khả thực cảm thấy được hôm nay chính mình đen đủi, chỗ nào sẽ đụng tới loại chuyện này? Người dã man không hiểu chuyện như vậy cũng vẫn lại là hiếm thấy.

Một cái Mộ Tử Khâm đã để cho tâm phiền ý loạn tâm phiền ý loạn, hiện tại lại làm ra chuyện như vậy...

Quay đầu trừng mắt nhìn Mộ Tử Khâm đứng bên người nãy giờ không nói gì một cái, tức giận đến thật muốn một cước hướng trên người anh đá tới, nếu anh không phải cố ý ngồi váy của cô cô đã sớm lên xe, làm sao sẽ đến mức này?

"Như thế nào? Mất hứng cũng không có thể tìm tôi trút giận nha." Mộ Tử Khâm đi tới, cánh tay dài khoát lên trên vai cô, Danh Khả còn muốn vùng vẫy lại nghe thanh âm Mộ Tử Khâm trong veo mà lạnh lùng nhàn nhạt vang lên: "Đây là vị trí của chúng tôi, xin trả cho."

Hai cô gái ngẩng đầu, không nghĩ tới trên xe như vậy cư nhiên đụng tới loại siêu cấp suất ca này, chỉ là liếc mắt một cái hai người lập tức trợn mắt há hốc mồm, miệng há to ngay cả môi đều đã không khép được.

Môi Mộ Tử Khâm rốt cục giương lên, thanh âm nhu hòa xuống: "Đem vị trí trả lại cho bạn gái tôi đi, thân thể cô không tốt, không thể đứng lâu như vậy."

Thì ra là bạn gái anh, hai cô gái vẻ mặt mất mác, vốn là không nghĩ muốn nhường đi nhưng tại nụ cười thản nhiên của anh cư nhiên ma xui quỷ khiến liền đứng lên từ trên vị trí tránh ra.

Danh Khả không cần suy nghĩ, tránh ra bàn tay to Mộ Tử Khâm đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới người phía sau.

Mộ Tử Khâm ngồi ở bên cạnh cô, thân hình cao lớn hướng trên người cô tới sát: "Nhìn cái gì? Cảnh sắc bề ngoài đẹp hơn so với tôi sao?"

Danh Khả nhắm mắt, nói cho chính mình muốn bảo trì bình thản, nghìn vạn lần không cần để ý tới những lời anh nói này.

Cô không biết người đàn ông này rốt cuộc đùa giỡn cái trò hề gì, bởi vì không biết cho nên không để ý tới mới là tốt, anh muốn giở thủ đoạn bản thân anh đùa giỡn đi, cô không để ý tới anh, chính là không để ý tới anh.

Không nghĩ tới Mộ Tử Khâm lại đi đè ép trên người cô, bàn tay to thậm chí đã rơi vào trên vai cô, muốn kéo cô hướng chính mình: " Cô nói, phong cảnh có phải thật sự đẹp hơn tôi hay không?"

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô cố tình áp chế cổ họng, nhưng lại áp không được tức giận chính mình, một quyền rơi vào trên ngực anh, thở phì phì nói: "Anh không cần lại đùa giỡn tôi, tôi không đáng anh tốn nhiều công phu như vậy, đừng phiền tôi nữa, muốn ngoạn chơi anh tìm những người khác đi."

Không nghĩ Mộ Tử Khâm chỉ là hạ mắt nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên liền nghiêm túc, ánh mắt cực nóng như thế, trong lòng Danh Khả sợ hãi một trận, không biết anh lại suy nghĩ cái gì.

Một cái người đàn ông mới nhận thức ba ngày vì ngăn cản cô cùng với Bắc Minh Dạ thật đúng là hao phí không ít tâm tư.

Trên xe nhiều người, cô không nghĩ muốn ở trong này có quá nhiều tranh chấp cùng anh, dù cho ánh mắt của anh càng ngày càng cực nóng cô cũng chỉ coi như nhìn không thấy, xoay mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại cũng không hừ lạnh.

Phong cảnh ven đường không ngừng thay đổi cũng không biết qua bao lâu, Danh Khả mơ mơ màng màng, đầu vừa lệch liền ngủ.

Đầu vẫn hướng cửa kính xe bên kia tới sát, thường thường bởi vì xe rẽ ngoặt hoặc là xóc nảy đầu cùng xe hôn môi vài cái, phát ra thanh âm "Thùng thùng", cô cũng bị đau làm tỉnh, nhưng mỗi lần đều đã chỉ là nhíu nhíu mày ngay cả mí mắt đều không có mở to một phen, liền lại ngủ say.

Cô xem ra tựa hồ thật sự mệt chết đi.

Đêm qua Bắc Minh Dạ đi qua phố Hoa Lan, có phải cũng đi tìm cô hay không?

Ánh mắt Mộ Tử Khâm khóa trên mặt cô, không biết nhìn bao lâu, chỉnh dáng ngồi chính mình, không hề để ý tới gia hỏa vẫn thỉnh thoảng bị đánh lên đầu như cũ kia, chính mình nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn một giờ, xe vào trạm xe, chậm rãi ngừng lại.

Những người ngủ ở trong xe, cũng đều lục tục tỉnh lại, thời điểm Danh Khả tỉnh lại Mộ Tử Khâm bên cạnh còn đang tại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngồi thẳng tắp như vậy, vừa thấy liền biết chỉ là từ từ nhắm hai mắt cũng không có ngủ.

Nhìn mọi người lục tục xuống xe, Danh Khả khẽ đẩy anh một cái: "Đến trạm, nhanh xuống xe."

"Trên xe còn có nhiều người như vậy, gấp cái gì?" Anh ngay cả mí mắt đều không có động một phen, "Lại nghỉ một lát."

Danh khả không nói gì, mặc dù chỉ là nhận thức vài ngày ngắn ngủn, nhưng tính nết của anh cô lại tựa hồ trong lúc bất tri bất giác đụng đến một chút, người đàn ông này... Có vài phần tùy hứng.

Đại khái mọi người có tiền bạc là như thế này, tùy hứng, tự phụ, không coi ai ra gì.... Cô an tĩnh ngồi trở lại trên vị trí, chờ đợi.

Chờ đến trên xe chỉ còn lại có lẻ loi vài người cô mới lại nhịn không được đẩy anh: "Anh rốt cuộc xuống hay không, anh không xuống liền nhường một chút, tôi muốn xuống xe."

Đọc truyện chữ Full