TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 120: Bị phóng viên chụp

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả thật sự đi tới, ngồi xuống bên giường Mộ Tử Khâm, nhìn anh: "Anh khát không? Muốn tôi rót chén nước ấm cho anh hay không?"

Mộ Tử Khâm gật gật đầu, Danh Khả mới như là tìm được ý nghĩa tồn tại chính mình vậy, rửa cái chén rót nước cho anh, bận việc đi.

Thời điểm quay về mấy nam nhân lại vẫn duy trì tư thế cô rời khỏi như cũ, cũng không có người nói chuyện, cứ ngồi im lặng như vậy.

Danh Khả rót chén nước sôi cho Mộ Tử Khâm, đỡ anh ngồi dậy, đem cái chén đưa cho anh.

Mộ Tử Khâm lại nhìn cô, trêu tức nói: "Không thấy tôi truyền nước sao? Bàn tay còn lại không lực."

Cô hơi nhếch môi, biết rõ ánh mắt sắc bén phía sau một mực nhìn chằm chằm cô, trong lòng cũng là có vài phần bối rối, cuối cùng vẫn lại là bưng cái chén để sát vào bên môi Mộ Tử Khâm, uy anh một ngụm một ngụm đem nước uống tiếp xuống.

Ngay tại Mộ Tử Khâm sắp đem cả chén nước uống cho tới xong thôi, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm Bắc Minh Dạ đứng lên, còn có tiếng bước chân anh đi ra cửa.

Đông Phương Thần đuổi theo, không biết cùng anh nói cái gì đi.

Sau khi trong phòng bệnh ít đi hai người kia liền càng thêm quạnh quẽ, bất quá Danh Khả lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy Bắc Minh Dạ vừa đi cả căn phòng bệnh nháy mắt ấm áp.

"Xem ra các ngươi thành công rồi." Nam Cung Liệt ngồi xuốngở trên ghế, nhìn Mộ Tử Khâm, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ, bất quá đáy mắt lại lộ ra một chút ánh sáng: "Các ngươi cư nhiên bắt anh chọc giận, thực khá lắm."

Danh Khả nhẹ thở ra một hơi, một chút đều đã không biết là cô làm như vậy có gì đặc biệt hơn người, hoàn toàn chính là dẫm nát dây thép, đi ở giữa không trung.

Về phần dã lang kia khi nào thì sẽ bão nổi, cô một chút đều đã không rõ ràng lắm, nếu anh tức giận từ nay về sau không muốn gặp cô, đó là tốt nhất, mặc dù cô mơ hồ có loại cảm giác ý nghĩ như vậy căn bản chính là quá buồn cười.

Mộ Tử Khâm lại nằm trở về, đón nhận ánh mắt Nam Cung Liệt, lời nói nhàn nhạt: "Cậu cảm thấy được anh ta sẽ vì một nữ nhân làm ra chút chuyện gì làm cho người ta tưởng tượng không tới sao?"

Đầu ngón tay Danh Khả dừng một chút, rõ ràng bọn họ thảo luận cô cùng Bắc Minh Dạ, nhưng cô lại chỉ có thể coi toàn bộ đều đã không có quan hệ gì với cô, đem cái chén đặt xuống mới nhìn đến trên tủ đầu giường có mấy gói thuốc, nhớ lại có phải hẳn là hiện tại cho Mộ Tử Khâm uống hay không.

Nhưng vì bảo đảm cô vẫn lại là từ phòng bệnh rời khỏi, đến trạm y tá xin chỉ bảo chữa bệnh và chăm sóc.

Chờ cô trở lại trong phòng vẫn chỉ có hai người Mộ Tử Khâm cùng Nam Cung Liệt như cũ, Mộ Tử Khâm hướng cô vẫy vẫy tay, cô liền đi tới lại rót chén nước cho anh, dựa theo vừa rồi y tá nói cùng cô, để cho Mộ Tử Khâm đem thuốc nuốt xuống.

Mộ Tử Khâm uống thuốc xong mới lại nằm trở về, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có vài phần nhu hòa: "Cô không phải muốn mời Nam Cung Liệt làm nhân vật chính biểu diễn điện ảnh cho cô sao?"

Danh Khả hơi hơi ngẩn ra, hạ mắt chống lại ánh mắt của anh, lại xoay người lại nhìn Nam Cung Liệt một cái..

Biểu tình Nam Cung Liệt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng tựa hồ đã ít đi vài phần hàn khí: "Tôi chưa nói phải đáp ứng, việc này tôi còn phải suy xét."

Nghe được lời nói của anh, mặt mày Danh Khả nhất thời sáng trưng, trong lòng có vài phần kích động bắt đầu chuyển động, muốn nói cái gì lại sợ chính mình nói nhiều sẽ khiến cho anh ta phản cảm.

Anh nói suy xét mà không trực tiếp cự tuyệt giống là lần trước, nói chuyện này hấp dẫn như vậy.

"Vì cái gì bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ?" Cô nhìn nhìn Nam Cung Liệt, lại nhìn Mộ Tử Khâm, một tia kích động: "Anh nói tốt giúp tôi sao?"

"Cậu ta là em họ tôi." Thanh âm Mộ Tử Khâm còn giống như cũ, thanh thanh lãnh lãnh, bất quá hiện tại nghe dù sao vẫn làm cho Danh Khả có thể cảm nhận được có vài phần nhu hòa, cùng lần đầu tiên gặp kém đâu chỉ cách xa vạn dặm?

Mới vài lần ở chung ngắn ngủn như vậy anh đã hoàn toàn không giống rồi.

Bất quá những thứ này cũng không là cô nên đi nghĩ sâu, hiện tại để cho cô cảm thấy hứng thú nhất là câu nói kia của anh, Nam Cung Liệt cư nhiên là em họ Mộ Tử Khâm, xem ra cô đối với những thứ này danh môn bọn họ thật sự hiểu biết quá ít, ngay cả việc này cũng không biết.

Mặc dù làm cho anh họ người ta khuyên Nam Cung Liệt nhận đóng phim bọn họ, tựa hồ gì kia, nhưng có phương pháp cô cũng không ngại đi tắt, Bắc Minh Dạ tên kia quá đáng giận may mà còn có một cái Mộ Tử Khâm.

"Nam Cung tiên sinh, kỳ thật trước tiên anh có thể xem kịch bản chúng tôi, có lẽ sau khi xem xong anh sẽ cảm thấy được có hứng thú." Cô nhìn Nam Cung Liệt, thành tâm nói.

Nam Cung Liệt chỉ là nhàn nhạt liếc anh một cái, liền lại nhìn Mộ Tử Khâm, đáy mắt chảy qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ: "Vậy cô trước tiên là nói về nha đầu kia rốt cuộc có phải bạn gái của anh hay không, nếu đúng vậy hiện tại tôi đáp ứng làm sao?"

Mộ Tử Khâm không để ý anh, chỉ là nhìn Danh Khả.

Mặt Danh Khả đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: "Tôi không phải bạn gái của anh."

"Không phải bạn gái anh như thế nào cùng anh nửa đêm đi mướn phòng, còn bị phóng viên chụp?"

"Anh nói cái gì?" Danh Khả bị lời này của anh ta dọa hoàn toàn, nửa đêm đi khách sạn mướn phòng, chuyện như vậy chỉ có thể nói một trận hiểu lầm, cô có thể giải thích, nhưng mà bị phóng viên chụp, đây là cái ý tứ gì?

Nam Cung Liệt từ trên mặt bàn bên cạnh cầm lấy mấy tấm hình, Danh Khả lập tức đi tới, hai tay tiếp nhận vừa thấy nhất thời dọa trắng mặt.

Cư nhiên là cô đêm qua đỡ Mộ Tử Khâm ở trong khách sạn hướng thang máy đi đến, còn có lúc nửa đêm Mộ Tử Khâm bị cô cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cùng nhau đỡ cáng nâng anh xuống.

Bọn họ cư nhiên bị chụp ảnh, nhưng cô hoàn toàn không có một chút cảm giác!

Cô quay đầu nhìn Mộ Tử Khâm một cái, lại nhìn chằm chằm Nam Cung Liệt, trong ánh mắt đều đã có vài phần kinh ngạc: "Có phải hay không... Có phải hay không đã bị truyền ra?"

"Việc này bị Tử Xuyên đè ép xuống." Nam Cung Liệt dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn cô, so với lần đầu tiên gặp lãnh đạm, lúc này cực kỳ rõ ràng ôn hòa không ít, chỉ là người vẫn lại là lạnh như vậy, loại lãnh này giống như là trời sinh cùng Bắc Minh Dạ mà lại có vài phần tương tự.

"Nếu không phải Tử Xuyên đem sự tình áp chế, còn cảnh cáo tòa soạn kia hiện tại chỉ sợ tin tức cô cùng Nhị thiếu gia Mộ Thị hơn nửa đêm đi mướn phòng, đã bán tất cả phố lớn ngõ nhỏ Đông Lăng."

Cô chỉ là người bình thường, có lẽ không có giá trị tin tức gì, nhưng Mộ Tử Khâm bất đồng, anh là Nhị thiếu gia Mộ Thị, bộ dáng cũng tuấn tú như vậy, mấy năm nay lại chưa bao giờ có tin tình cảm, đây là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất, không nắm chặt cơ hội thông báo thật đúng là có lỗi với chức nghiệp phóng viên.

" Những thứ ảnh chụp này..." Danh Khả vẫn là có vài phần bất an.

Mộ Tử Khâm phía sau thản nhiên nói: "Nếu áp đi xuống lại không thể xuất hiện tại bất luận trên cái tạp chí gì, yên tâm đi."

Loại tin tình cảm này với anh mà nói hoàn toàn không có một chút ý nghĩa, có thể bị báo ra tới hay không cũng ảnh hưởng không được cuộc sống của anh, nhưng đối với Danh Khả mà nói liền không giống nhau, một khi loại ảnh chụp này bị hiện ra tới, sau này cô trong trường học chỉ sợ sẽ gặp được phong ba rất lớn.

"Nói như vậy tôi nên gọi điện thoại cho đại thiếu gia nói một tiếng cám ơn." Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng bất quá chỉ là tùy ý nói một chút, cô vẫn còn không tính toán cùng người Mộ gia bọn họ có bất luận cái liên lụy gì.

Bị bọn họ nghĩ lầm chính mình là bạn gái Mộ Tử Khâm đã đủ để cho cô đau đầu, bây giờ còn chọc giận Bắc Minh Dạ, cô chỉ nghĩ muốn khẩn trương rời khỏi nơi này, chuyện khác một mực không nghĩ muốn quản.

Đọc truyện chữ Full