Editor: Quỳnh Nguyễn
"Để tôi xuống." Danh Khả đè nặng cổ họng, cố ý lạnh thanh âm.
" Cửa sau có mấy cái bảo vệ, cô xác định?" Cánh tay dài Bắc Minh Dạ hơi hơi thả lỏng, tựa hồ thực không tính toán tiếp tục khi dễ cô, cô muốn xuống, anh cũng có thể thành toàn.
Trái lại Danh Khả nghe đến lời nói của anh lập tức níu chặt vạt áo của anh, vùi mặt vào đến trong bộ ngực của anh.
Nhắm mắt làm ngơ, bịt tay trộm chuông không phải người quá ngu xuẩn, chỉ là thật sự bất lực, lấy thân thể anh ngăn trở mặt mình, có lẽ... Có lẽ người khác liền nhận không ra rồi.
Ít nhất, sẽ không biết hiện tại cái người quần áo không chỉnh tề bị Bắc Minh Dạ ôm vào trong ngực này là cô.
Tiếng cười nam nhân thấp thấp trầm trầm nhưng rõ ràng sung sướng từ trên đỉnh đầu truyền đến, cô nhắm mắt lại, làm như nghe không được.
Thời điểm đến cửa sau, anh ngừng lại để cho cô đem quần áo chính mình kéo hảo mới tiếp tục đi ra ngoài.
Danh Khả thực có vài phần khẩn trương cùng khó xử, về phương diện khác trong lòng cũng đưa anh mắng vài lần.
Người đem quần áo cô xé nát là anh, hiện tại nhắc nhở cô kéo quần áo, căn bản chính là mèo khóc chuột giả từ bi, cho dù anh ôm chính mình thuận lợi từ cửa sau đi ra ngoài, chui vào trong xe cô vẫn lại là chán ghét anh như thế, vẫn lại là hận không thể xé nát anh.
Dật Thang nổ máy xe, để cho xe nhanh chóng chạy trên đường, từ sườn núi xuống.
Danh Khả ôm quần áo không chỉnh tề chính mình núp ở góc sáng sủa phía sau, biết ánh mắt anh cực nóng vẫn khóa tại trên thân mình, chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía anh, ôm chính mình an tĩnh ngồi.
Lăn qua lăn lại lâu như vậy cư nhiên vẫn lại là chạy không khỏi vận mệnh muốn cùng anh trở về, là cô quá xui xẻo hay là anh thật sự liền không gì làm không được như vậy, để cho cô ở trước mặt anh vĩnh viễn chỉ có thần phục?
Liền ngồi ngồi như vậy, buồn ngủ dần dần hiện lên tâm trí, cũng không biết qua bao lâu cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, mà lại cực kì mệt mỏi đã ngủ.
Đương nhiên, cô không biết là, nam nhân phía sau sau khi nhìn đã kích thích nghĩ muốn liều lĩnh rồi.
Áo bị hoàn toàn xé mở, đường rãnh trên lưng kia căn bản giấu không được.
Anh có phần buồn bực hút một điếu thuốc, rầu rĩ hít một hơi, muốn đưa ánh mắt nhìn đến nơi khác nhưng mỗi khi hướng ngoài xe nhìn không tới ba giây lại sẽ nhịn không được quay đầu nhìn thân thể dưới khe hở quần áo kia.
Thân thể của cô giống như cây thuốc phiện một dạng, để cho anh hưởng qua một lần liền hoàn toàn nghiện, anh chỉ là có chút phiền, không thích loại cảm giác sa vào này, mà lại tạm thời hoàn toàn lấy ra không ra.
Rõ ràng, chính mình cũng không phóng túng như vậy...
Rốt cục tại hút thuốc xong kia, anh môi khô lưỡi nóng đem tàn thuốc trong gạt tàn, khàn cổ họng trầm giọng nói: "Dật Thang, xuống xe đi mua một ít đồ."
Tốc độ xe rất nhanh liền chậm lại, đầu xe quay đi, mà lại nhanh chóng cách rời sườn núi, chạy vào sơn đạo khoảng cách có phần xa.
Dật Thang mở cửa xe xuống, cũng thật cẩn thận đóng cửa lại, động tác rất nhỏ, cũng không có đánh thức người ngủ say.
Chỉ là... Ngẩng đầu vừa thấy, trăng sáng chiếu, còn đang tại sườn núi, núi hoang rừng vắng đi nơi nào mua đồ.
Chân dài một bước, tìm địa phương hóng gió đi.
Danh Khả có phần hoảng hốt, không biết chính mình ngủ bao lâu, bỗng nhiên liền cảm giác có người ở bên cạnh, thân thể chính mình cũng tựa hồ bị người thả xuống.
Chờ thời điểm cô mở mắt ra anh đã dùng lực đè ép xuống.
"Không..."
Thanh âm kháng cự lại bị hoàn toàn che dấu đi...
Một giờ sau, Dật Thang thu được điện thoại trở về, không khí trong xe đã bình phục lại.
Xe chạy trở lại đường chính, nhanh chóng hướng phương hướng Đế Uyển chạy tới.
Danh Khả rốt cuộc biết chính mình vì cái gì cả đêm không có nhận được bất luận cái điện thoại gì, chờ xe chạy cô mới nhớ tới túi sách chính mình còn ở lại trong phòng Nam Cung Tuyết Nhi.
Điện thoại không có, cô biến mất, mọi người muốn tìm đến cô, quá khó khăn.
Tiếu Tương có thể gọi điện thoại cho cô hỏi chuyện đêm nay tiến triển được như thế nào hay không? Trên thực tế, cô cả một đêm đều đã bận rộn thật sự, căn bản không có nhớ tới chuyện trọng yếu nhất này.
Mộ Tử Khâm... Anh trong phòng tìm không thấy cô, có thể lo lắng hay không?
Cô cư nhiên bắt đầu có phần lo lắng, vừa mới tại dưới thân Bắc Minh Dạ để cho anh hoàn toàn chiếm giữ, hiện tại cũng đã nhớ tới nam nhân khác...
Cô cảm thấy được nhân sinh của chính mình thật sự càng ngày càng không xong, quả thực cực độ không xong rồi.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cũng không biết suy nghĩ bao lâu rốt cục đầu vừa lệch, tinh bì lực tẫn thật ngủ trong lòng tại bên người nam nhân kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên cổ còn có dấu vết anh gặm cắn vừa rồi... Càng ngày càng phát hiện đó là một vật nhỏ yếu ớt chính mình hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ, vật nhỏ yếu ớt như vậy từ trước đến nay anh tuyệt đối sẽ không giữ ở bên người.
Cô là cái ngoài ý muốn, đối với thói quen của anh, thậm chí đối với nhân sinh của anh mà nói đều là vậy.
Ngoài ý muốn đến, có phần không nắm trong tay được...
Xe chạy vào Đế Uyển, Danh Khả ngủ được sâu, Bắc Minh Dạ nhìn kiện quần áo trên người cô vừa rồi trải qua chính mình tàn phá lại một vòng này, hiện giờ đã hoàn toàn ngăn không được một chút phong quang, mâu quang hơi hơi lóe ra, không có ngẩng đầu, chỉ là nhẹ giọng nói: "Đi lấy tấm thảm tới."
" Được." Dật Thang xuống xe, không được 2 phút đã cầm thảm trở về.
Thấy Bắc Minh Dạ đem thảm bọc trên người Danh Khả vẫn ngủ say như cũ, đem cô từ trong xe ôm ra, Dật Thang chỉ là vội vàng ngắm hai người một cái, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Tiên sinh, Mộ Tử Khâm đến đây."
Bước chân Bắc Minh Dạ chỉ là dừng chút, liền lại tiếp tục hướng trong đại sảnh đi đến.
Cư nhiên, truy đến chỗ này rồi.
Mộ Tử Khâm đến đây, sau khi người hầu nhà Nam Cung nói cho anh Bắc Minh Dạ ôm cô gái rời khỏi, anh trực tiếp đuổi tới Đế Uyển.
Bởi vì Bắc Minh Dạ bọn họ ngừng lại giữa đường, tìm hơn một giờ làm chút việc, cho nên Mộ Tử Khâm ngược lại tới Đế Uyển nhanh hơn bọn họ.
Hiện giờ chờ tại trong đại sảnh Đế Uyển trừ bỏ Mộ Tử Khâm lại vẫn có hai người Du Phi Phàm cùng Bắc Minh Đại Đại.
"Cô thông báo?" Mới vừa bước vào đại sảnh, quét mắt người đại sảnh, ánh mắt Bắc Minh Dạ liền rơi vào trên người Mộ Tử Khâm đứng lên hướng bọn họ đi tới, cười nhạt: "Thật đúng là muốn cùng tôi tuyên chiến rồi hả?"
Mộ Tử Khâm không nói lời nào, nhìn Danh Khả bị anh dùng thảm bao lấy ôm trở về, sắc mặt trầm lại trầm, đi tới phía trước bọn họ, đưa tay đã nghĩ cướp người.
" Bên trong cô cái gì cũng chưa mặc, nếu như cậu muốn nhìn, tôi cũng không ngại đem thảm mở ra ở trong này." Thanh âm rốt cục vẫn lại là nhạt như thế, ý cười khóe môi cũng là mềm nhẹ như thế, nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói kia rốt cục vẫn lại là để cho Mộ Tử Khâm thu tay.
Bên trong thảm cái gì đều không có... Một câu Mộ Tử Khâm chợt ngẩn ra, cũng để cho Bắc Minh Đại Đại cùng Du Phi Phàm rung động được ngay cả sắc mặt đều đã thay đổi.
Bọn họ vừa rồi... Cư nhiên đã ở bên ngoài đã làm rồi.
Mắt Du Phi Phàm nóng lên, vội vàng xoay mặt nhìn góc không biết tên, che chua xót đáy mắt chính mình.
Bắc Minh Đại Đại rốt cục không chịu ngồi yên, bỗng nhiên đứng lên đến phía trước bọn họ, thanh âm cũng bén nhọn: "Lão Đại, anh thật sự thay đổi, ngày trước anh cũng không như vậy."