TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 203: Sợ anh thua sao

Editor: Quỳnh Nguyễn

Hồ Đồ hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng thân hình, đón nhận ánh mắt Mục Nhất đang đi tới, sắc mặt chỉnh chỉnh, lớn tiếng đáp lại: "Vâng."

Sau khi đáp lại mới lại phản ứng kịp, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng, chúng ta đổi chỗ đi lên sao?"

Mục Nhất nhìn anh ta một cái, rõ ràng có vài phần đồng tình, nhưng ngữ khí vẫn lại là chân thật đáng tin: "Không phải, cậu cùng A Trù đổi, cậu đánh với A Đỗ."

Hồ Đồ sợ tới mức trừng lớn một cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Nhất, muốn mở miệng hỏi vì cái gì nhưng không có dũng khí, ở trong này chỉ có phục tùng, nào có cái gì vì cái gì?

Mục Nhất nhàn nhạt lại liếc anh ta một cái, liền xoay người hướng địa phương Bắc Minh Dạ ở đi trở về.

Anh ta cũng có vài phần đồng tình chàng trai này, rõ ràng là rất có thiên phú, chỉ là lại vẫn khuyết thiếu một chút huấn luyện, nếu là huấn luyện tốt sau này nhất định là khả tạo chi tài.

Nhưng... Người nào để cho anh ta chít chít cùng người của tiên sinh? Này không phải muốn chết sao? Hồ Đồ là thật hồ đồ, ngay cả cái này cũng nhìn không ra, anh ta vẫn đứng tại bên người tiên sinh làm sao có thể nhìn không ra anh mất hứng?

Tiểu nha đầu này... Xem ra quan hệ cùng tiên sinh không phải là ít, Hồ Đồ cư nhiên còn dám nói chuyện với người ta, thậm chí tựa vào được gần như vậy, rõ là... Xứng đáng!

Thấy Hồ Đồ sắc mặt không làm sao đẹp, Danh Khả nhịn không được quan tâm câu: "A Đỗ cực kỳ đáng sợ sao? Ngươi như thế nào sợ thành như vậy?"

"Người nào... Ai nói ta sợ hãi?" Hồ Đồ một vỗ ngực, ở trước mặt mỹ nữ, vẫn lại là nhịn không được nhô lên trong ngực: "Tôi không sợ, tôi... Cực kỳ có thể đánh."

Mặc dù A Đỗ có phần khủng bố, mọi người tất cả đội ngũ biết, biệt hiệu anh ta là Hắc Tinh Tinh, hình thể thiệt tình cùng tinh tinh có liều mạng, nhưng... Nhưng anh cũng không yếu kém phải hay không?

Anh... Cũng không yếu kém đi.

Bên người bỗng nhiên truyền đến một tiếng nữ hài tử phốc xích, Danh Khả đã che miệng nở nụ cười, anh ta nói không sợ, trên thực tế rõ ràng rất sợ thôi.

"Anh ta thật sự cực kỳ khủng bố." Hồ Đồ bị cô cười như vậy, ngực nhất thời héo, "Đợi lát nữa... Giúp tôi cầu nguyện."

Danh Khả lại trầm thấp nở nụ cười hai tiếng, mới nhìn anh ta, thanh âm nhu hòa: "Hảo, đợi lát nữa giúp ngươi cầu nguyện."

Mặc dù mới quen nhưng bởi vì Hồ Đồ ngay thẳng, hai người nói chuyện với nhau còn khoái trá, xem như phân nửa bằng hữu rồi.

Giúp anh ta cầu nguyện một phen cũng không có gì, tuy nhiên, biết rõ chính mình cầu nguyện quản không được chuyện gì.

Nhưng cô không biết, tại thời điểm cô hướng Hồ Đồ cười, có người nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền trên mặt cô kia mà lại có vài phần thất thần.

Thì ra đây mới là cô cười chân thành, mà cô... Cư nhiên đối một cái nam nhân mới quen cười đến ngọt như vậy!

Khóe môi Bắc Minh Dạ lại giương lên, nếu hiểu biết anh nhất định biết anh cười hay không cười, toàn bộ cái quá trình, bực tức tuyệt đối là bão táp.

Hiện tại, anh vừa cười được tốt xem như vậy...

Mục Nhất mới vừa trở lại bên cạnh anh nhịn không được đưa tay hướng trên trán mình sờ soạng một cái, may mắn một đôi trên đài kết thúc, lập tức lớn tiếng nói: "Tiếp theo, Hồ Đồ với A Đỗ."

Dưới đài nhất thời có vài phần xôn xao, vô số ánh mắt đồng tình rơi vào trên người Hồ Đồ, anh ta lại chỉ có thể kiên trì, bước tiếp nện bước trầm trọng hướng trên đài đi đến.

Mới vừa đi, lập tức có nam nhân đi tới bên người Danh Khả, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, tiên sinh cho cô qua đi."

Danh Khả chấn động, theo bản năng hướng phương hướng Bắc Minh Dạ nhìn lại, anh chỉ là an tĩnh nhìn trên đài, tựa hồ một chút cũng không chú ý cô.

Vừa rồi cô cũng có thường thường vụng trộm nhìn anh, nhưng anh chưa từng có nhìn bên này một cái, còn tưởng rằng anh thật đã quên tồn tại chính mình.

Hiện tại để cho cô qua đi... Trong lòng lại bắt đầu khẩn trương lên, thật sự không muốn nghe anh, nhưng, lúc này, vẫn lại là không dám không nghe.

Bắc Minh Dạ nhìn hai người trên đài, biết rõ Danh Khả chạy tới bên cạnh anh lại ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ là chuyên tâm nhìn hai người trên đài.

A Đỗ, trong đội ngũ mọi người đều gọi anh Hắc Tinh Tinh, anh thân cao 1m95, hình thể khổng lồ, người đứng ở nơi đó liền giống như một ngọn núi.

Đầu phát triển hay không không biết, nhưng tứ chi lại thật sự phát triển, tay dài chân dài, lại thêm vào khung xương thô, cùng tinh tinh thật đúng là không có gì khác nhau.

Hồ Đồ cũng không tính thấp, thân cao 1m85, tại nam nhân trong đó coi như có thể, mặc dù thân cao so ra kém Bắc Minh Dạ 1m9 nhưng so với các huynh đệ khác trong đội ngũ chiều cao coi như chiếm ưu thế một chút.

Nhưng mà thời điểm đối mặt A Đỗ, anh ta quả thực nhỏ bé đến giống như một cái hài tử còn không có lớn, A Đỗ là một ngọn núi anh ta đó là một cây nhỏ, nhìn tùy thời đều có khả năng bị núi lớn đè ép.

Danh Khả mới hiểu được vì cái gì vừa rồi Hồ Đồ để cho cô cầu nguyện cho anh ta, thì ra đối thủ anh ta muốn đối mặt cư nhiên cường hãn như vậy, không nói trước thân thủ hai người, chỉ là hình thể A Đỗ kia liền đủ làm cho người ta sợ hãi rồi.

Không chú ý Bắc Minh Dạ đứng ở bên người cô ngoéo môi một cái, bên trong ý cười hơn vài phần khí tức tà ác, cô chỉ là nghĩ vừa rồi chính mình đáp ứng cầu nguyện cho Hồ Đồ, cho nên theo bản năng liền hai tay tạo thành chữ thập, nhắm lại mắt yên lặng cầu nguyện vì anh ta, hi vọng anh có thể thắng được.

Bất quá là tương đương với hoàn thành nhiệm vụ thôi, nhưng Bắc Minh Dạ nghiêng đầu nhìn cô yên lặng cầu nguyện, địa phương không biết trong lòng kia bị nhéo một phen, một tia cảm giác không quá khoái trá tự nhiên nảy sinh.

"Như thế nào? Sợ cậu ta thua?" Anh trầm giọng hỏi, thanh âm đã trầm lại băng lãnh.

Danh Khả trừng mắt nhìn, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, theo bản năng thối lui nửa bước không biết nên đáp lại như thế nào.

"Tôi nói, có phải cô sợ Hồ Đồ thua trận hay không?" Anh lại hỏi, ý cười khóe môi rõ ràng tốt tốt xem như vậy, nhưng lại cực độ bức người.

Cô theo bản năng gật gật đầu, lại lắc đầu: "Chỉ là đáp ứng cầu nguyện cho anh ta, bọn họ ai thắng ai thua cùng tôi không có vấn đề gì."

Bởi vì không biết cái dạng đáp án gì mới có thể để cho anh vừa lòng tốt nhất chính là việc không liên quan đến mình.

Anh mím môi, ánh mắt khóa tại trên mặt cô, nha đầu kia nhìn ôn nhu thuận thuận, nhưng anh biết rõ trái tim của cô có đôi khi cũng là rất lạnh.

Chỉ là đáp ứng vì cậu ta cầu nguyện, cũng không để ý bọn họ ai thua ai thắng, trên đời này người có thể làm đến lạnh như thế cũng là không nhiều lắm.

Bỗng nhiên, trong lòng lại có vài phần sung sướng, cánh tay dài ôm cô qua đi, rốt cục xem như có chút lương tâm phát hiện, giải thích cùng cô nói: "Một trận chiến A Đỗ cùng Hồ Đồ này, thân hình Hồ Đồ thua một mảng lớn, nhưng nếu anh ta ngay cả A Đỗ đều có thể đánh thắng mà nói, về sau tôi sẽ cho anh ta cơ hội càng tốt."

Danh Khả nhàn nhạt lên tiếng: "A...."

Trên thực tế chưa từng có nghĩ tới Hồ Đồ sẽ thắng được, người nào nghênh tiếp A Đỗ phỏng chừng đều đã chỉ còn đường chết.

Bắc Minh Dạ cũng không nói thêm gì, vừa rồi chính mình giải thích tựa hồ hơi nhiều, anh vẫn lại là ôm cô, cùng cô cùng nhau nhìn đánh nhau kịch liệt trên đài.

Cái động tác này để cho tất cả các huynh đệ ở đây trong nháy mắt ló đầu ra nhìn, thì ra bé gái này thật là nữ nhân tiên sinh, trách không được sẽ dẫn cô đến trên đảo.

Xem ra nữ hài này đối với tiên sinh mà nói cực kỳ bất đồng, có thể bị mang tới trên đảo mà không phải tới tham gia huấn luyện, cô vẫn lại là một người đầu tiên.

Đọc truyện chữ Full