Lâm Kiến Ba nói: "Lâm Thư Âm là em gái họ của tôi, mẹ cô ấy vừa mới ngã bệnh, cô ấy đến bệnh viện để chăm sóc mẹ của mình. À, đúng rồi, việc hợp tác cùng với quý công ty sau này, toàn bộ dự án sẽ do tôi tiếp quản phụ trách. Về tất cả các dự án hợp tác của hai công ty chúng ta, tổng giám đốc Bạch có thể tìm tôi để trao đổi."
Sắc mặt Bạch Văn Đông trầm xuống: "Trao đổi với cậu? Cậu cũng xứng sao?"
Bạch Văn Đông đột nhiên thay đổi thái độ làm cho Lâm Kiến Ba sợ hãi run rẩy: "Tổng giám đốc Bạch, ông nói như vậy là có ý gì?"
Bà cụ cũng giật mình ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Bạch, có phải Kiến Ba đã làm sai điều gì chọc giận đến anh không?"
Bạch Văn Đông cười lạnh lùng một tiếng, lấy một tấm ảnh từ trong túi vest ra, giận dữ ném mạnh xuống mặt bàn: "Chuyện tốt mà cậu làm đây."
Tấm ảnh đó chụp lúc ông ta và Lâm Thư Âm ôm nhau thân mật bên hồ. Bên trên tấm ảnh chụp còn có một chiếc USB, còn trong USB có gì thì không rõ.
Hai mắt Bạch Văn Đông đỏ phừng phừng lửa giận: "Dám tùy tiện bôi nhọ danh dự của tôi! Cậu cho rằng nhà họ Bạch chúng tôi dễ dàng để cho cậu khinh thường hay sao? Vậy mà còn muốn nói chuyện hợp tác với tôi, trước đó hãy tự dùng đầu mà suy nghĩ đi. Chuyện này, nhà họ Lâm mấy người phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không làm được, trong vòng ba ngày nữa nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị đuổi cút xéo khỏi thành phố Tam Giang này!"
"Còn nữa, về dự án Bích La Loan, hai công ty chúng ta đã ký hợp đồng rồi, sau này việc hợp tác, tôi sẽ chỉ bàn bạc với duy nhất Lâm Thư Âm!"
Bạch Văn Đông nói xong, giận dữ bỏ đi.
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt nhìn theo, bà cụ cầm lấy chiếc USB trên bàn, cắm vào máy mở lên xem thử, bên trong có một đoạn video rất ngắn nhưng vẫn ghi rõ ràng toàn bộ quá trình Lâm Kiến Ba mua chuộc người photoshop bức ảnh Bạch Văn Đông và Lâm Thư Âm thân thiết ôm nhau.
Bà cụ tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt: "Lâm Kiến Ba, chuyện tốt mà cháu làm đấy."
Lâm Kiến Ba lập tức trở nên luống cuống: "Bà, bà nội, bà nghe cháu giải thích đã..."
Bà cụ giơ tay tát anh ta một bạt tai làm Lâm Kiến Ba lảo đảo: "Bà thật là hồ đồ mà! Hôm qua đáng lẽ không nên nghe lời cháu nói, bây giờ chọc giận tổng giám đốc Bạch rồi, chỉ sợ nhà họ Lâm cũng rơi vào con đường bị hủy hoại như nhà họ Hàn thôi."
Lâm Thi Mộng nói xen vào: "Bà nội, hợp đồng cũng đã ký rồi! Chẳng lẽ, tổng giám đốc Bạch còn dám vi phạm hợp đồng sao? Ông ta không sợ chúng ta kiện sao?"
Bà cụ mắng: "Con ngu này, cháu thì biết cái gì! Cháu có biết gốc rễ của nhà họ Bạch sâu đến đâu không? Còn muốn kiện cáo ông ta sao? Đến lúc đó, chỉ sợ cả nhà chúng ta chết như thế nào không ai biết. Hai ngày trước, nhà họ Hàn làm sao lại tự dưng lại phá sản, chả nhà phải ngoan ngoãn cút khỏi thành phố Tam Giang? Nếu không có sự nhúng tay của thế lực cực kỳ quyền thế vào Bích Loa Loan, nhà họ Hàn thế lực lớn mạnh như vậy làm sao có thể bị diệt chỉ trong một đêm đó sao?"
Lâm Thi Mộng đương nhiên đã nghe về tin tức nhà họ Hàn bị diệt rồi, cô ta sợ đến mức khuôn mặt nhỏ tái mét không dám nói tiếp nữa.
Bà cụ quay lại nhìn Lâm Kiến Ba, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Kiến Ba! Bà thật sự không hài lòng việc cháu là hỏng bét hết ngày hôm này. Bà càng không muốn cứ như vậy nhìn nhà họ Lâm phá sản. Mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra đều là do cháu gây ra nên cũng chỉ có thể do cháu kết thúc. Nếu chuyện này cháu không giải quyết được, bà sẽ gạch tên đuổi cả bốn người nhà cháu ra khỏi nhà họ Lâm!"
Lâm Kiến Ba sợ hãi đến mức run cầm cập, bà nội anh ta từ trước đến giờ thủ đoạn độc ác, vì đạt được mục đích mà có thể mất hết cả tính người. Bà nói muốn đuổi một nhà bốn người của anh ta đi thì chắc chắn là có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa làm được.
Bà cụ thở dài, lắc lắc đầu: "Không được việc gì còn phá hoại! Bà cho cháu thời gian một ngày, bà ở nhà nghe tin tức của cháu."
Lâm Kiến Ba ở lại văn phòng đi đi lại lại nhiều vòng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta vẫn quyết định miễn cưỡng hạ mình vì lợi ích toàn cục.
Lâm Thư Âm đang ở nhà cảm thấy hơi ngột ngạt, đột nhiên có tiếng điện thoại di động kêu, nhìn trên màn hình điện thoại, dĩ nhiên là Lâm Kiến Ba gọi tới.
"Thằng khốn nạn này, chắc chắn là anh đã hoàn thành việc hợp tác với tổng giám đốc Bạch, lại gọi tới cười nhạo, châm chọc tôi." Lâm Thư Âm cố ý không muốn tiếp chuyện với anh ta.
Diệp Vô Phong ở bên cạnh lại cầm điện thoại di động lên." Thư Âm, Lâm Kiến Ba tìm em, nếu em không muốn nói chuyện tiếp, hay là để anh nghe điện thoại cho."
Lâm Kiến Ba vừa nghe thấy giọng của Diệp Vô Phong, tức giận nói: "Việc này không liên quan đến cậu, tôi tìm Lâm Thư Âm, đưa điện thoại cho cô ấy nói."
Diệp Vô Phong lạnh lùng đáp lại: "Thư Âm còn đang ngủ, có việc gì ngày mai hãy nói sau." Dứt lời anh ngắt điện thoại.
Lâm Thư Âm hỉu: "Là Lâm Kiến Ba sao? Anh ta tìm em có chuyện gì vậy nhỉ?"
Diệp Vô Phong nói: "Hừ! Anh ta phụ trách xử lý dự án Bích La Loan, Bạch Văn Đông chắc chắn không để ý tới anh ta, hợp đồng có lẽ lại bị đình lại. Anh ta đành phải tìm đến em để giúp đỡ thôi. Thư Âm, không cần để ý đến anh ta làm gì."
Lâm Thư Âm cau mày: "Nhưng mà, nếu mà tổng giám đốc Bạch kia thật sự không muốn hợp tác với chúng ta nữa thì sao bây giờ? Chẳng phải chúng ta sẽ bị chậm tiến trình công việc sao?"
Diệp Vô Phong nói: "Anh nghĩ là sẽ không đâu. Tổng giám đốc Bạch rất có thành ý với em, ông ấy chính là không muốn hợp tác cùng với loại người tiểu nhân như Lâm Kiến Ba. Bây giờ Lâm Kiến Ba đến cầu xin em giúp đỡ, chẳng lẽ em đã quên anh ta trước đây đã chèn ép em như thế nào à?"
Lâm Thư Âm nhớ đến sự vô tình của Lâm Kiến Ba, nổi nóng nói: "Để xem bộ dạng tiểu nhân vội mừng của anh ta! Không ngờ anh ta cũng có ngày hôm nay."
"Vô Phong, em không giúp Lâm Kiến Ba, bà nội có nổi giận với em không?"
Diệp Vô Phong nói: "Bà dựa vào đâu mà nổi giận với em chứ? Bà ấy mù quáng trách nhầm em, hẳn là phải xin lỗi em mới đúng."
"Thư Âm. Em cứ yên tâm ở nhà chờ đợi. Phải để cho tên khốn nạn Lâm Kiến Ba kia đến tận nơi cầu xin em giúp đỡ."
Lâm Kiến Ba ở đầu dây bên kia đã tức giận nổi trận lôi đình, Lâm Thi Mộng hỏi: "Anh, Lâm Thư Âm nói như thế nào?"
Lâm Kiến Ba tức giận nói: "Là tên rác rưởi Diệp Vô Phong nghe điện thoại, cậu ta nói Lâm Thư Âm còn đang ngủ. Chắc chắn là nói dối cho có lệ, cậu ta lại còn ngắt điện thoại của anh. Cậu ta nghĩ cái gì vậy chứ? Nếu không phải vì bà nội ngăn cản, anh đã sớm đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lâm rồi."
"Anh, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ có thời gian trong vòng một ngày thôi, nếu không thể giữ được hợp đồng, bà nội thật sự sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Lâm mất." Lâm Thi Mộng lo lắng nói.
Lâm Kiến Ba nghĩ đến điều đó, bản thân không thể cứ như vậy mà bại dưới tay Lâm Thư Âm. Anh ta quay sang nói với em gái Lâm Thi Mộng: "Em gái, nếu anh thất bại, em cũng không còn gì nữa. Vì vậy anh có kế hoạch này, chỉ có em mới có thể làm được thôi."
Lâm Thi Mộng không hiểu hỏi: "Anh, anh muốn em làm gì?"
Lâm Kiến Ba nói: "Chuyện Bạch Văn Đông bảo vệ Lâm Thư Âm hôm nay em cũng nhìn thấy rồi đấy. Ảnh chụp là do anh ghép, nhưng mà, anh nghi ngờ Lâm Thư Âm và Bạch Chính Đông có quan hệ mờ ám."
Lâm Thi Mộng hỏi: "Anh nghi ngờ thì đã sao chứ?"
Lâm Kiến Ba nói: "Hay là, em ra mặt đi. Em so với Lâm Thư Âm còn trẻ hơn, lại chưa kết hôn, nếu em đến chỗ Bạch Văn Đông một chuyến, dịu dàng liếc nhìn ông ta một chút. Nói không chừng chúng ta sẽ có thể thay đổi được cục diện trước mắt."
Lâm Thi Mộng nhíu mày: "Ngộ nhỡ, ông ta không thèm nhìn em thì sao?"
Lâm Kiến Ba nói: "Em phải có lòng tin vào bản thân mình chứ. Dù sao anh cũng không thể không nói, Lâm Thư Âm căn bản hơn em ở chỗ cô ta biết cách thể hiện lẳиɠ ɭơ mà thôi. Em gái, lần này em thử đánh cược xem..."
Lâm Thị Mộng còn hơi do dự: "Anh. Nếu Bạch Văn Đông thật sự động lòng với em, làm giả thành thật thì phải làm sao?"
Lâm Kiến Ba nói: "Thế thì càng tốt. Bạch Văn Đông là cháu trai của ông nội Bạch. Nếu ông ta coi trọng em, chẳng phải là phúc mấy đời đó sao? Người con rể như vậy, đốt đèn lồng cũng chưa tìm được đâu. Đến lúc đó em gia nhập vào gia đình quyền thế, trở thành bà chủ nhà họ Bạch, còn không phải sẽ được người người ủng hộ sao?"
"Còn nữa. Anh nghe nói ông nội Bạch chỉ có một vợ thôi. Nói không chừng ông ta sống đến một trăm tuổi sẽ truyền lại vị trí chủ nhân cho Bạch Văn Đông. Đến lúc đó, em thành công trở thành chủ nhân của nhà họ Bạch rồi. Dưới một người trên vạn người. Cả gia tộc chúng ta lại được thơm lây đấy chứ."
Lâm Thi Mộng nghe anh ta nói đến cảm động: "Được rồi. Để em thử xem. Nhưng mà làm sao để Bạch Văn Đông để ý đến em đây?"