"Vù ~~~~~~~~~~ "
Âm thanh tựa hồ như dây cung được kéo căng ra tới mức nghẽn súc...
Mà âm thanh trong trẻo này sinh ra ở góc khuất phía xa cùng ảnh hưởng đến loại nhiệt độ bất ngờ được hạ xuống đến không tưởng, xào xạt rồi lấp ló, lấp ló rồi nhô ra, dằng dặc tầng tầng lớp lớp băng chi vĩnh cữu được đóng chặt trên một mặt biển.
Địa phương ngũ quan khỏi phải nói cũng chẳng tránh được một phen xao động, rung lắc dữ dội, tựa hồ như vừa mất đi điểm tựa vậy…
Một thân nữ tử đẹp tuyệt trần trong xiêm y trắng đen, cầm trên tay thanh cung băng bích cực trần, nàng nhưng toàn thân lấp lóa nhiều loại mỹ quang tuyệt thế, đồng dạng còn muốn nằm phía trên cái gọi là thần sứ thánh khiết bên trong thế giới này.
Nàng đang ngừng thở, nén hô hấp đang càng lúc càng trở nên kịch liệt lại trong lòng, ghé sát mặt vào dây cung kia để lên tầm ngắm…
Không thực sự có mũi tên, chỉ có loại nào đó địa linh cùng thiên linh lạnh lẽo nguyên tố nô nê hội tụ lại, miễn cưỡng giống với ảo ảnh băng khống.
Sát khí, sát khí khoảnh khắc muốn áp chế xuống toàn diện mấy ngàn km đại dương, toàn diện quốc gia hải dương lặn sâu bên dưới.
Buông tay…
Sau một khắc, chẳng có thấy gì…
Là màn trắng dị sương, hay là thiên địa đã biến mất đi rồi!?
Rất xa, rất mờ ảo, cũng chẳng có sinh vật nào biết chuyện gì vừa xảy ra, biến dị sương bạch tuyết kia từ lúc nào đã chiếm hữu nhân gian dương thế…
Nàng tựa hồ bắn phá tới lực lượng này, đã là mạnh mẽ nhất mình có thể đạt được, bao hàm đã đặt sát khí nặng nề linh hồn mình bên trong, là lửa oán hận sinh ra sát khí, sát khí đọng lại lạnh lẽo không gì sánh được…
Nàng là Mục Ninh Tuyết.
Mạc Phàm bị thương, Mạc Phàm bị uy hiếp… Nàng đơn giản sẽ đem kẻ đó vĩnh hằng chôn sống, bằng bất cứ giá nào!!!
“Rít ~~~~~~~”
Cùng với yên tĩnh trước đó tuyệt nhiên không giống, thời khắc dị sương vừa rời khỏi dây cung, bắn tràn vào không gian vị diện, cả mấy ngàn lớp băng không hóa thành bụi cát, cuồng vũ thần tốc oanh tạc đến vị trí mục tiêu.
Một tiếng gió rít gào như bị vặn vẹo đến toạc ra nhiều mảnh, đọng lại vệt chân chim khổng lồ xanh nhạt, âm độ lãnh lẽo cắt ngang mặt nước biển. Trời cao nếu là một mặt kính màu xám rộng lớn vô ngần, thời khắc dị sương thần tiễn này xuyên phá, vết nứt lập tức trải rộng toàn bộ như một ngôi sao băng quẹt xuống vị diện, tách trần lớp vỏ.
Cảm thấu được sự lạnh lẽo đến run người này, dày đặc Thánh Thành lực lượng cùng Parthenon lực lượng, bao quát bốn vị lãnh tụ cao nhất bên trong quang minh thiên sứ đang vây quanh Lucifer cũng chìm trong sợ hãi, đến sống lưng cũng tựa như đóng băng mất rồi.
Loại này công kích cấp bậc, cấm chú… cấm chú bên trong ma pháp nhân loại có thể đạt tới sao!?
Mười sáu cánh Sí thiên sứ dưới truyền thuyết tồn tại, sợ rằng cũng chỉ có vậy…
Bất giác cảm nhận được cái gì đó bạch quang hay ngọc quang nhấp nháy chạy ngang qua, loại âm hàn thấu xương kia rõ ràng vượt cả cực hạn chịu đựng, không cầu miễn cưỡng va chạm, cũng không cách nào giải thích được vì sao mình lại không bị bục vỡ ra mà chết.
Có thể là vị thần tiên nữ tử kia chưởng khống thoát tục, tránh thoát qua mình đi…
Lucifer địa phương chính là nơi loại kia hủy diệt định vị hướng tới.
Áp lực, hàn lực, hủy diệt lực, sinh tồn lực… triệt để hình thành, móc trên yết hầu Lucifer, cứ việc hắn ngay cả hơi thở cũng đã bị đông cứng lại rồi, đừng hòng chạy đi đâu được!!!
Nhưng hắn trái lại trên ánh mắt hầu như không có nửa điểm sợ hãi, hắn nhìn thấy được, hắn thậm chí còn nghe được nhịp âm của tiếng dây cung co dãn, tiếng xé gió thô bạo từ xa, chỉ là hắn không nguyện ý di chuyển, hắn vẫn đứng nơi đó, chằm chằm nhìn lấy dị không băng quang diệt sinh kia vượt trùng lao tới.
Trên tay hắn tỏa ra cuồn cuộn vật chất tối bao bọc, những đường gân đen tuyền mờ ảo ẩn hiện bên trong ánh mắt trắng vô hồn, mạnh mẽ hóa thành Đọa lạc ma trảo, hóa ảnh không lớn lắm, chỉ to cỡ bằng hai lần cánh tay nhân loại thông thường, nhưng khổng lồ khí tức lại có thể còn nằm ở phía trên cơ bắp Cự thần cấp bậc.
“Pặc… loang ~~ loang ~~”
“Đông!! Đông!! Đông!!”
Dị không băng sát uy lực muốn hủy thiên diệt địa bị Lucifer bắt lấy gọn gàng bằng một tay ngay trước mặt.
Xoáy xoáy, dị băng cường hãn áp chế xuống đang không ngừng xoáy thật mạnh trên ma trảo của Lucifer, liền phát sinh không biết bao nhiêu tầng băng quang Nam Cực chính giữa bàn tay, kéo theo cái vòng tròn ánh sao ngân ra mấy chục km xung quanh.
Dĩ nhiên dù cho Lucifer có cường hãn thể chất siêu thực đến mấy, đế vương tồn tại cũng không hẳn không cảm nhận được đau đớn bạo phát kia.
Là chân chính cảm giác đang cầm trên tay một ngôi sao lạnh lẽo trên bầu trời, mà thậm chí còn là cực tốc vũ bão rơi xuống…
Ma trảo liên tục xuất huyết, bóc gân, đông mạch lại… nhưng đồng dạng một bên, luồng bạch quang tái tạo trong cơ thể hắn cường hãn điều tiết vô cùng kịp thời, nát lại hồi, đông lại tan, tốc độ tái sinh vì vậy muốn đuổi kịp so với hủy diệt lực lượng.
Hấp thu bạch tinh linh Nina, đúng là mang lại lợi ích không gì sánh nổi cho Lucifer!!!
Lực chấn bùng nổ về phía sau hắn tạo thành một dãy núi tuyết giữa đại dương khiến ai nấy cũng đều sững sờ, không khỏi liên tục nhích lùi về sau nhiều bước.
Ngắn ngủi rung động thời gian, dị không băng sát trong khoảnh khắc từ vô cùng mạnh mẽ, rồi yếu dần, chậm dần, mãi cũng bị vật chất tối áp chế lại, đông đặc thành băng tinh tiễn không hơn không kém.
Dị không, băng nguyên tố, có thể sánh được với vật chất tối sao???
Không có… mãi mãi không cùng trình độ!!!
Lucifer thả băng tiễn trong tay ra, mũi tên giờ phút này cũng không khác gì một vụn củi đen lèm nhèm là mấy, dần dần tan rã thành bụi rơi xuống biển.
“Còn nữa không?” Lucifer ánh mắt có chút hờ hững, cũng là mang mấy phần dè bĩu khinh thường.
Hắn dạng này chính là triệt để phô diễn thực lực ra rồi, một lần mãi mãi phát ra cái âm thanh khẳng định với toàn bộ Thánh Thành bên trên.
Dù các ngươi có đông hơn nữa…
Ta cũng không ngại!!!
Thiên sứ lực lượng, thần nữ, kỵ sĩ Parthenon, kể cả Mạc Phàm từ sau khi sững sờ chứng kiến, cơ tim hết thảy cũng đập thật nhanh để cảm nhận được, tên này dĩ nhiên còn có thể sức mạnh áp đảo tuyệt đối như vậy sao?
Tiễn băng cực trần xuất ra, cứ việc không so sánh được với “Thánh hỏa tịnh thế” của Mạc Phàm bùng nổ, nhưng chắc chắn đã vượt khỏi ma pháp chưởng khống đỉnh cao nhất trong nhân giới rồi… không phải là yếu ớt lực lượng đến nỗi có thể tan rã trực tiếp trên tay.
Cái này nếu so với tan rã kết giới của Lãnh nguyệt yêu thần, thậm chí thuộc về mức độ lão tổ đàn áp xuống để dạy bảo cũng được!!!
Bất quá ánh mắt Lucifer đặt lên người Mục Ninh Tuyết, hắn dành cho nàng loại âm thầm lời tán thưởng không ngớt.
Mục Ninh Tuyết xuất hiện từ trên cao đáp xuống không gian bệ thạch do Ảnh duệ trưởng giả dựng lên để đám Mạc Phàm có thể đứng giữa đại dương. Nàng liếc nhìn Lucifer một khắc nhưng rất nhanh lười quan tâm hắn, một mạch đi tới vị trí bên Mạc Phàm.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy được cái gọi là Tà Thần hình thái, ánh mắt hắn vô cùng sắc liệm quả quyết, vành cổ hai bên khắc lên những loại cổ ngữ huyết văn, có vẻ như nó kéo dài đến bao phủ toàn phần thân bên dưới nếu không được bộ phục trang che lại, thần khí tỏa ra lẫm liệt cùng vẻ ngoài cao lớn hơn so với bình thường.
Nhẹ nhàng, Mục Ninh Tuyết tiến tới, Mạc Phàm đối với hầu hết những nữ nhi khác hiếm khi bị động như vậy, hắn chỉ có thể đứng đó nhìn, trong lòng canh cánh những lời không thể cất lên.
“Ngươi bị thương…”
“Há, ta...” Mạc Phàm ngập ngừng mở được nửa lời đáp.
“…Rất nặng!!”
Mục Ninh Tuyết không cho hắn nói dứt lời, nàng trong giây phút tới gần hắn đã đánh dấu được vị trí thương thế rất nặng kia.
Ban nãy Mạc Phàm dùng “giam ảnh” để áp đặt tầm nhìn lên Tâm Hạ cùng Asha Corea, đồng dạng là hai nữ nhân có tâm linh và không gian hệ tu vi cực cường cảnh giới, nhưng tinh thần lực các nàng đối với Mạc Phàm rõ ràng không cùng cấp bậc để so sánh, vết thương dù to cách mấy cũng như thế che giấu thành công.
Nhưng Mục Ninh Tuyết thì lại khác, không phải là nàng cảnh giới tinh thần cao hơn hai vị nữ nhân Parthenon, mà là bất chấp việc bị tinh thần lực Mạc Phàm áp chế xuống, nàng tồn tại là băng linh chi thể, nhẹ nhàng lướt qua cũng sẽ thấy không khí mật độ thay đổi, dễ dàng đoán được tồn tại một vùng rỗng khuếch trên bụng hắn.
Tâm Hạ, Asha Corea cùng Mục Bạch, Trương Tiểu Hầu và Triệu Mãn Duyên lộ mấy phần kinh hãi khi nhìn vào một lỗ đen mực giữa bụng Mạc Phàm sau khi Mục Ninh Tuyết kéo áo hắn lên, đó là vòng xoáy vật chất tối, kéo dài từ bụng đến tận sau lưng, nếu không phải Mạc Phàm có thể chất vượt trội, đồng thời dùng hỏa sinh niết bàn cầm chừng thì tuyệt đối loại lỗ đen ghê sợ kia sẽ càng lúc càng lớn để đoạt lấy mạng sống hắn.
Ánh mắt mọi người lúc này đổ dồn tới Tâm Hạ, nàng nhận ra được nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu cùng vẻ mặt đau lòng nhiều phần than trách chính mình.
“Ta có thể bịt kín lại miệng vết thương, nhưng thực sự lực lượng này đem so với hắc ám vật chất còn mạnh mẽ hơn, Lucifer tạo ra nó chính là loại hoàn hảo nhất của hắc ám tà năng, mạnh mẽ trấn áp bạch ma pháp cùng tất cả các nguyên tố, vật chất khác từng tồn tại, ta thực sự không có cách nào tận gốc loại trừ nó ra. Bất quá ca ca, ta sẽ cố gắng nghĩ cách…”.
Asha Corea không nói lời nào, nàng quay mặt đi nơi khác như định tìm kiếm một thứ gì, cũng chẳng buồn nhìn tiếp hay hỏi han gì Mạc Phàm, việc này khiến hắn có chút chột dạ.
Mục Ninh Tuyết suy nghĩ một chút rồi đặt tay nàng lên vùng bụng của Mạc Phàm, nàng nhắm mắt lại tập trung niệm lực để tạm thời đóng băng vết thương, làm chậm vật chất tối. Hàn băng xâm nhập cùng vật chất tối trực tiếp va chạm, xung đột làm cơ thể Mạc Phàm dù là đế vương mạnh mẽ cũng cảm thấy lạnh người đến run rẩy.
“Yên, còn nhúc nhích một cái, ta liền đem ngươi đóng băng cùng với đại dương này!!”
Mọi người nghe được câu này của Mục Ninh Tuyết, chín phần là mặt mũi tái xanh. Đúng là trên thế giới này đối với Mạc Phàm mà nói, ác ma có đáng sợ đến đâu đi nữa thì cao nhất cũng chỉ có thể xếp hàng đệ nhị.
...
Mãi một lúc, Mục Ninh Tuyết cũng tạm thời đông lại được vùng trước và sau lưng của Mạc Phàm, nàng phải dùng rất nhiều băng nguyên tố để tạm thời làm chậm lại một ít vật chất tối tà năng. Nhưng vấn đề là, loại năng lượng đáng sợ kia vẫn là đang tiếp tục cắn nuốt băng tinh chi, đến khi nuốt toàn bộ, nó vẫn sẽ lại bùng phát.
“Tuyết tuyết, ta sẽ tìm cách sau, ngươi chưa hoàn toàn hồi phục, đừng nên hao tâm nữa, cũng đừng lại sử dụng chuôi ma cung kia”.
Mạc Phàm vịn hai vai Mục Ninh Tuyết lại không cho nàng vận ma pháp, rồi từ từ ôm chặt cơ thể thánh khiết ấy.
Bản thân Mạc Phàm cũng là vô cùng đau lòng, lần gần nhất hắn mở mắt ra sau một năm bế quan thì đại bảo bối của hắn đã bị dồn ép lên Nam Cực lạnh lẽo chịu khổ sinh tồn, lúc hắn thoát khỏi Thánh Thành giam giữ thì đại chiến xảy ra, Mục Ninh Tuyết lại suýt chết dưới tay Raphael.
Bây giờ nàng thương thế chưa khỏi thì đã phải lao tâm, dồn nguyên khí giữ mạng cho hắn.
Mục Ninh Tuyết cũng là để Mạc Phàm tùy tiện, nàng tựa mặt trên vai hắn như muốn trút bỏ hết tâm sự suốt thời gian qua.
Hai thân ảnh cùng sở hữu mái tóc dài bạc trắng đang ôm chằm lấy nhau, một băng chi nữ vương, một tà thần viêm đế, vẻ đẹp của hoả cùng băng khí chất hoà quyện phản chiếu trên mặt biển của buổi hoàng hôn chiều tà, óng ánh, tinh khiết và bất diệt.
...
...
Mặt trời đã xuống núi hẳn, màn đêm đen lạnh giá đang ngự trị ở nửa bán cầu này.
Nhìn bao quát một vòng ngập trời quân chủng hào quang như thiên binh thần tướng, Lucifer tuy nói miệng mạnh bạo như vậy, nhưng đánh hết chỗ này binh lực, giết hết chỗ này cường đại pháp sư, còn là chí cao thiên sứ tồn tại…
Không nói bản thân chính hắn chưa đạt được trạng thái đỉnh cao hoàn hảo thực sự để đối đầu tầng này dày đặc, chỉ riêng việc ma năng hao tổn, một mặt không có mấy cơ hội sống sót rồi.
Hắn thể hiện ra khí tràng, một phần muốn điều tiết sự lẫm liệt ấy lại, nhưng có vẻ nằm trong dự đoán ban đầu…
Quang minh đất thánh, vùng trời này tuyệt đối chỉ có đặt thủ cấp xuống để tế bái, nói sợ hãi chỉ bằng thừa, ngàn năm trước cũng vậy, ngàn năm sau chẳng bao giờ thay đổi.
“Michael, ngươi chẳng phải rất muốn cùng ta giải quyết một trận phân định thắng thua sao, suốt quãng đời phải đeo trên người cái lời nguyền gán ghép đó không dễ chịu gì, xuống đây, ta cùng ngươi đơn đả độc đấu đánh vài trăm hiệp?” Lucifer bất ngờ lên tiếng.
Há...
Đừng nói Michael, kể cả Mạc Phàm nghe được, tự nhiên khóe miệng cũng có hơi co giật.
Cái tên này, dĩ nhiên giảo hoạt như vậy…
Đánh thẳng vào cái tâm lý ám ảnh của Michael, không nghĩ tới thủ pháp của kẻ sống ngàn năm, cũng là bậc thầy để học hỏi.
Mạc Phàm cũng coi như kẻ biết thức thời, nhưng so ra thật sự, tên này là kẻ thù của mình, bao quát cũng muốn ở cấp bậc trưởng bối mất rồi!
Remiel thấy dáng dấp Michael do dự suy nghĩ, sợ rằng hắn sẽ cảm tính hành động quyết đấu, đang định nói gì đó, nhưng không kịp.
“Tốt, ngươi thực sự cho rằng mình không thể bị ta diệt sao?” Đại thiên sứ trưởng Michael lẫm liệt, cao cao tại thượng như một sứ giả thẩm phán ghim cái nhìn án tử lên người Lucifer.
Sặc!!!
“Thật sự bị lừa?” Ảnh duệ trường giả cùng Triệu Mãn Duyên đang im lặng bỗng đồng thời trợn tròn mắt nhìn.
Toàn bộ mọi người trong giây phút đều trừng ra cái bộ mặt khó coi, cái này cũng là mười phần ngầm hiểu món nợ này nhất quyết Michael muốn tự tay mình trảm xuống. Nếu hắn chiến thắng thì không có gì để phàn nàn, nhưng họa chăng lọt vào lưỡi thương Lucifer, chẳng khác nào tạo cơ hội cho hắn gây sức ép.
Nhân gian lãnh tụ người chấp chưởng, quyết định này cũng quá cảm tính rồi!!!
“Ngưu b... hê hê hê, lần tới, nếu ta dẫn dụ tên Michael xuống hắc ám vị diện quyết đấu, không biết chừng cũng có cơ hội so tài một phen”. Ảnh duệ trưởng giả hớn hở nói rằng.
“…”
Lucifer nở nụ cười, một cái nụ cười bạo phát vòng vây trước mắt, hắn nhưng lưu lại rất nhiều phương án, chỉ là không nghĩ tới thử cái tiểu lựa chọn khó xảy ra nhất… lại dĩ nhiên có thể thành sự thật.
“Thánh Thành đại đạo, dưới quang minh của ta nghe lệnh”. Michael vỗ cánh bay cao hơn khỏi đội ngũ.
“Kẻ địch bên dưới kia… toàn quân tấn công, được phép giết chết tại chỗ!!!” Michael hét lớn ra lệnh.
Mạc Phàm suýt nữa té xuống đất, khoảnh khắc cũng muốn bái sư cái mặt dày trạng thái của Michael mất rồi, hôm nay hắn mới phát hiện chính mình thực sự ở phương diện này thua kém những gã thiên sứ khá nhiều đi.
“Thân ân cuồn cuộn!!”
“Thân ân cuồn cuộn!!”
“Thân ân cuồn cuộn!!”
Toàn bộ đại đạo Thánh Thành sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh từ nét mặt khích lên mấy phần thăng hoa, bùng nổ hò hét, tạo nên cái sử thi thần thoại chiến trường, ầm ầm trên giữa trời đổ xuống xông pha.
Michael vứt bỏ cái sỉ diện của mình, hắn nhưng lúc này thực sự rõ ràng xứng đáng là người đứng đầu quang minh đất thánh.
Là chân chính thần tướng trách nhiệm, để mang lại viễn cảnh không hối hận.
“Hèn nhát…” Lucifer cười khổ cất tiếng, kèm theo hành động nhún vai khinh biểu Michael.
Hắn nhưng dù sao cũng đã chọn xong lá bài tẩy cho mình…
“Ta dù sao cũng đã lấy được thứ thuộc về mình, cũng nên cho các ngươi cơ hội phục hồi Thánh Thành một thoáng, thoải mái diệt sinh như thế này vẫn tính là có chút thỏa mãn".
"Chúng ta sẽ còn gặp lại..." Lucifer trong lúc nhất thời nhìn về hướng Mạc Phàm.
Trong lúc chưa ai hiểu lời lẽ của hắn, đột nhiên rắc một tiếng, hắc quang nghìn nghịt tỏa ra từ thiên không tít trên lưu vực cao nhất vùng trời, Hắc Thiên Họa Kích không có dấu hiệu nào xuất hiện, vũ bão mang theo ngần ngần tà khí đâm thẳng xuống người của Lucifer.
“Ầm ầm ầm!”
Một kích này diễn ra uy lực cường đại, tạo thành một cột long lân hắc trụ, để cho thiên binh Thánh Thành lóe mắt lên, không có trực tiếp dám lao lại gần, mà cũng cái nhát kích này, đột nhiên xé địa phương Lucifer xuống tận sâu đại dương rồi nhanh chóng làm rạn nứt không gian, xuyên hắn trở về luyện ngục hắc ám vị diện.
Hàng ngàn năm là quãng thời gian đủ dài, đủ để Lucifer nhận ra một bài học, hắn phải chừa đường lui cho mình, không cần phải chết vô nghĩa.
Sau cái Thánh hỏa tịnh thế của Mạc Phàm, Lucifer đã giữ nguyên vị trí Hắc Thiên Họa Kích tận cùng trên thiên không, một mặt tập hợp cường lực để trong tình huống nguy nan, hảo hảo kịp thời đâm trực tiếp hắn tống xuống thẳng vị diện của mình.
Mọi người ở trên đều là ngơ ngác nhìn nhau, thẩn thờ, không ai nghĩ tới Lucifer sẽ dùng chính Hắc Thiên Hoạ Kích hủy diệt kia đâm vào chính mình, để mang hắn trở về luyện ngục.
Cứ như vậy, hắn đã thoát khỏi gọng kìm chưởng khống của tất cả các Đại thiên sứ trưởng, của thiên quân quang minh, bao quát cả vạn kỵ sĩ Thần Miếu mà không hề có một chút trở ngại nào.
Bầu không khí này ngượng ngùng cùng lạc điệu đến mức cũng không biết nên diễn tả thế nào cho hợp lý được.
Thánh Thành… ngốc trệ!!!