TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 74: Môn tộc Phàm Tuyết Sơn

Sau vài ngày sắp xếp, dọn dẹp hết thảy công việc, thủ tục, cả nhóm cuối cùng cũng từ biệt địa phương học phủ Anpơ, bỏ lại sau lưng một hành trình dài dằng dặc, đầy gian nan tưởng chừng như không còn có cơ hội trở về. Mỗi người đều là giống nhau bồi hồi thở phào, rốt cục cũng lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi ở quê nhà thân thuộc.

Không toan tính, không luận bàn đúng sai, không đánh cược tính mạng, không có bất kỳ ma pháp sử dụng. Loại hương vị này cũng thật lâu lắm rồi, để cho từng người trong thời khắc đều nhen nhóm lên niềm hân hoan khó cưỡng.

Đúng vậy đấy, là không có ma pháp...

Là triệt để nghỉ ngơi.

Chuyến bay từ Thụy Sĩ về Hàng Châu, Trung Quốc đã đáp xuống!!!

Mục Ninh Tuyết và Mạc Phàm quyết định quay về Phàm Tuyết Sơn trước, những người còn lại cùng nhau trở về Đĩnh Thành.

Chỉ là khiến cho tình huống có chút ngoài ý muốn, bạch tinh linh Mei một mực không có chịu rời xa Mạc Phàm, vẫn cứ bám riết theo sau hắn, khiến cho Mục Ninh Tuyết cũng phải miễn cưỡng cười khổ ra hiệu cho nàng được phép.

Mà suốt chặng đường đón tàu về, không rõ từ lúc nào cả hai đều trở nên vô cùng thân thiết, hệt như tỷ muội kết nghĩa. Có lẽ cùng đặc điểm đều mang khí chất nhất phẩm bên trong, thế gian ngọc sứ thanh lãnh, dù là bạch tinh linh hay băng tuyết nữ thần, bọn họ đồng thời ưa thích nhất việc giữ sạch sẽ, thơm tho, dễ dàng tạo thành lực hút thiện cảm với người còn lại.

Tới mức thậm chí Mạc Phàm còn bị ném hẳn ra hàng ghế ngồi đằng sau, mặc cho hắn trong lòng chửi rủa kèm theo bộ mặt oan ức đến tội nghiệp.

Nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ lại, cảm thấy tình huống như thế lại ưng mỹ phù hợp, giả sử Mei với Lucifer trước kia tạo một màn kịch trước mắt Mạc Phàm, điều đó mang ý nghĩa nàng là tồn tại vô cùng nguy hiểm ra sao nếu đi với bạn bè mình.

Dù xác suất rất nhỏ thôi, nhưng tuyệt đối bất đồng không liên quan đến không có khả năng!?

Lucifer là ai chứ? Kẻ có thể đem trí tuệ của mình thao túng lực lượng Thánh Thành suốt mấy chục thế kỷ, giam mình ẩn dật, nhẫn nhịn hàng ngàn năm để phá kén bộc lộ, một nhát kiếm định hình lại bố cục tất cả các tổ chức đứng đầu thế giới này.

Kẻ như thế, Mạc Phàm làm sao không cẩn thận cho được!

Nghĩ vậy, hắn liền cũng không có chợp mắt, dán chặt đôi đồng tử quan sát cẩn thận lên người bạch tinh linh Mei, mãi cho đến điểm cuối cùng của hành trình.

“Mãi mới được về nhà!!”

“À, phải nói, tiểu Mei, ngươi trông còn trẻ như vậy, ta liền gọi ngươi như thế cho tiện, chúng ta tạm thời giấu ngươi vào không gian kín trước để tránh phải phiền phức, đến nơi sẽ mở ra.” Mạc Phàm nói rằng.

“Ân!” Bạch tinh linh Mei gật đầu, nàng cũng không có ý kiến.

“Đi thôi!” Mục Ninh Tuyết cất giọng nhẹ nhàng nói rằng.

Thanh âm đó mang mấy phần dồi dào năng lượng, thể hiện rõ mồn một tâm trạng vô cùng hạnh phúc, chờ mong tới ngày hôm nay của bản thân nàng.

Cũng phải thôi, đối với mảnh đất, con người, cảnh quan nơi đây, Phàm Tuyết Sơn chung quy gắn bó với Mục Ninh Tuyết so ra càng lớn hơn Mạc Phàm rất nhiều lần. Bằng nói Mạc Phàm là kẻ đem Phàm Tuyết Sơn vỗ ngực xưng oai khắp đại lục, thì chính Mục Ninh Tuyết mới là người một tay che mưa che nắng, ngày ngày nỗ lực si mê kiến thiết nên tường thành, thị trấn vững chắc như hôm nay.

Thị trấn đó...

Như vậy cũng là trấn cấp rồi!!!

Mang ý nghĩa Phàm Tuyết Sơn không còn đơn giản là một cái thôn xá, một sơn trang nữa. Trong thời gian Ma Đô sự kiện diễn ra, duyên hải bên cạnh Phi Điểu Thành cũng đồng dạng bị hải yêu quấy phá, mà nhờ sự trợ giúp của Mục Ninh Tuyết mới mạnh mẽ đẩy lùi được.

Theo thời gian tiếng tăm đồ đằng anh hào sau đó, mà bọn họ lại cũng xem như Phàm Tuyết Sơn nhân vật, liền Phi Điểu Thị lúc này dần dần bị thúc ép, trực tiếp buông xuống cầm quyền, đứng tên Phàm Tuyết Sơn làm chủ, thống nhất thành thị trấn cửa quan.

Phàm Tuyết Sơn tự khắc này, theo thời gian lớn mạnh không ngừng, còn có cả môn sinh riêng, tòa thành riêng, công thương giao dịch, buôn bán hàng hóa thu về lợi nhuận khổng lồ, đã có thể vỗ ngực xưng “Thị Trấn”.

Chỉ còn thiếu một vài cái công trình chiến tích, đem tổ chức làm trụ cột đằng sau hậu tuyến, minh bạch có thể trở thành “Thành Thị”, thẳng thắn sánh ngang cấp độ Ma Đô, Đế Đô bên trong quốc gia.

Nhưng như hiện tại cũng đủ vượt qua khỏi đại đa số thế gia, gia tộc, đứng cùng hàng ngũ với Mục Thị trên mặt kinh tế, tiếng tăm thương trường. Là trên toàn Hoa Hạ chỉ chịu xếp dưới duy nhất Triệu Thị lừng danh của Triệu Mãn Duyên.

Phàm Tuyết Trấn!!!

Lần này trở về, quả nhiên không ít nhân vật chủ chốt trong thành đã chờ sẵn từ rất lâu. Từ Mục Lâm Sinh, Bạch Hồng Phi, Mục Nô Hân, Tào Cầm Cầm, Chước Vũ, Cố Doanh, Mộc Tượng… cho đến đoàn thợ săn Vu Điểu và rất nhiều thành viên khác, thậm chí còn có con trai Bạch Hồng Phi vừa hạ sinh cũng được mang theo ra, tất cả đều không kìm được lòng, nhất nhất phải gặp cho bằng được đại đương gia cùng thành chủ.

Từ xa xa, tận mắt thấy bóng đen thân ảnh hai đại nhân vật đang dắt tay nhau đến, mỗi một người trong đoàn đều hiện lên một vẻ giống như nghẹn ngào khó tả, có người còn rưng rưng nước mắt...

Họ nhìn thấy được, dĩ nhiên Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết cũng nhìn thấy được, càng muốn rõ ràng, chân thực đến từng sợi lông tơ trên mặt bọn họ.

Không phải chứ?

“Tuyết Tuyết à, chúng ta còn chưa có chết, mạnh khỏe như vậy trở về, làm sao bọn họ lại khóc lóc đau buồn cái gì a?"

“Miệng của ngươi không thôi nói gở được sao!?” Mục Ninh Tuyết trừng Mạc Phàm một cái.

Dĩ nhiên, hắn lập tức im miệng, không có còn hé răng nửa cái, đại loại có thể so với giống chó giữ nhà, tuyệt đối cụp đuôi vâng lời.

"Đại đương gia, thành chủ, các ngươi... các ngươi thật sự trở về rồi!"

Thanh âm vỡ oà phá nát bầu không khí nghẹn ngào kia, từng cái từng cái thật nhanh chạy đến bên cạnh Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết, hận không thể cho một cái ôm ấp thật chặt, giống như những thành viên trong gia đình mòn mỏi đợi chờ người thân trở về từ rất lâu rồi.

Quả thật những người này vẫn luôn chăm chú theo dõi quá trình thẩm phán Mạc Phàm, cho đến khi hoàn toàn mất đi tín hiệu hình ảnh sau khi đại thiên sứ trưởng Michael ra tay phá huỷ các máy quay. Bọn họ trong lòng như lửa đốt, lại nhận được một ít tin tức không rõ ràng về trận đại chiến nổ ra ở Thánh thành, không rõ đại đương gia cùng thành chủ sống chết như thế nào.

Tin tức trận đại chiến ở quang minh điện đã không thể niêm phong vì quá nhiều người chết, thành thị, thậm chí là một phần đại điện của thần thánh thế lực cũng trở thành phế tích.

Bất quá nhân viên Thánh Thành quả thực không làm thì thôi, đã làm thì hoàn toàn khiến ai nấy kinh hãi. Bọn họ nhưng có thể ra tay tẩy trắng sửa đổi nội dung, đem một hồi luân lý phức tạp trở thành màn kịch được dàn xếp, đại loại là nhóm Mạc Phàm cùng Đại thiên sứ trưởng Michael dựng lên màn hợp tác để Lucifer ra mặt, sau đó những Đại thiên sứ trưởng hợp sức giải cứu Mạc Phàm, đẩy lùi gã ác ma kia. Còn bản thân Mạc Phàm sẽ được sự bảo trợ thành nhân chứng của Thánh Thành vĩnh viễn!!

Báo chí… chung quy toàn bộ bài đăng đều một nội dung như vậy, không sai lệch nửa điểm!!!

Mà Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết tai qua nạn khỏi sau trận chiến khốc liệt kia, khiến tất cả mọi người không khỏi bồi hồi xúc động, không thể kìm nén cảm giác vui sướng tột cùng khi hai con người vĩ đại trong lòng họ có thể bình an quay trở về.

“Há, lâu rồi không gặp các ngươi...” Mạc Phàm nói.

"Thật ngưu bức nha, đại đương gia, thành chủ, hai người giờ phút này trên thế giới đã là đại nhân vật tiếng tăm hàng đầu, tường thành của tất cả các pháp sư chứ không riêng gì người trẻ tuổi!" Mục Lâm Sinh hớn hở nói rằng.

“Ai bảo Phàm Tuyết Trấn chúng ta chưa thể sánh ngang Mục Thị, Triệu Thị đây, cấm chú tọa trấn… ha ha ha, chúng ta có hẳn hai người, càng là mạnh mẽ nhất bên trong.” Mộc Tượng nói rằng.

Có tuyệt thế cấm chú trấn thủ, Phàm Tuyết Trấn còn ngại gì bất cứ thế lực nào, có hay không tương lai còn có thể tự thành môn tộc, chính quy hô mưa gọi gió trên toàn quốc.

Tay bắt mặt mừng được một lúc, tựa hồ nhận ra được cái gì, mọi người đột nhiên im lặng nhìn nhau, trước mắt rõ ràng nam tử đang khoác tay thành chủ của bọn họ có chút lạ lẫm, mãi một lúc Mục Lâm Sinh mới rụt rè lên tiếng:

“Đại đương gia, hơn một năm không gặp, người thay đổi thật nhiều, xém chút không nhận ra!”.

“Lão sư, người là nuôi tóc dài rồi nhuộm trắng cho giống thành chủ à?” Bạch Hồng Phi cũng tò mò không ngớt.

Đại đương gia của bọn họ lúc này sở hữu tóc màu bạc trắng được cột cẩn thận, chừa ra hai bên mái dài trước mặt, vô cùng khí chất, nam tính.

Nếu không phải hắn hiên ngang khoác tay Mục Ninh Tuyết đi lại thì đại đa số mọi người khó có thể tiếp thu được đã từng quen biết người này.

Nói khoa trương một chút, cái gã đó đẹp trai hơn cái gọi là đại đương gia trong ký ức rất nhiều, không thể dùng từ một, hai cấp bậc chênh lệch để mô tả, chả trách mọi người như thế ánh mắt ngạc nhiên cùng thưởng thức?

Mục Ninh Tuyết ban đầu thấy mọi người loay hoay cũng không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi Mục Lâm Sinh và Bạch Hồng Phi mở lời, nàng cũng không nhịn được, chủ động bật cười. Đừng nói, thậm chí bản thân chính mình mới cách đây thời gian thôi cũng không khỏi thất thần khi nhìn Mạc Phàm huống hồ.

“Ta nói thích màu tóc này, mọi người đừng bất ngờ!” Mục Ninh Tuyết nhanh trí đáp lời, nàng tránh nói về sự tình Mạc Phàm đã trở thành một cái tà thần không cần thiết.

Lúc này tất cả mới cùng nhau phì cười, hóa là thành chủ thích như vậy nên đại đương gia mới thay đổi ngoại hình.

"Mạc Phàm, ta nghe nói Mục tỷ tỷ cũng ở gần đó, nàng vẫn ổn chứ". Mục Nô Hân hỏi rằng.

"Nàng vẫn ổn, đã cùng với những người khác trở về Đĩnh thành trước rồi, các ngươi không cần lo lắng... đi vào thôi, chúng ta muốn ăn một chút gì a". Mạc Phàm nói.

Vừa nói hắn đột nhiên chú ý đến trên tay Mục Nô Hân, nàng đang bế lấy một bé trai kháu khỉnh.

“Thằng nhóc này là con ngươi?” Mạc Phàm hỏi rằng.

Mục Nô Hân vui vẻ mỉm cười, mà Bạch Hồng Phi bên cạnh lỗ mũi cũng đỏ chót lên, liền có chút thành quả tự hào, đang muốn khoe với lão sư.

Trăm phương diện, chín mươi chín lép vế, nhưng nam nhân so với nhau, còn phải nói đến quý tử hạ sinh, về phương diện này, hắn đã đi trước lão sư mình rồi, sao lại không tự hào cho được.

“Ha ha, lão sư, người xem…” Bạch Hồng Phi vừa mở lời.

Chỉ là chưa kịp nói hết câu, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh Mạc Phàm hồn nhiên chắn lại.

“Há, tốt tốt, rất giống với Đông Phương Liệt nha, ha ha ha.” Mạc Phàm cười to, lớn tiếng nói rằng.

"…"

Đệt!!!

Con mẹ nó, lão sư… người cũng thật biết đùa à…

Mọi ngươi ngơ ngác đến không ai dám mở miệng ra, chỉ là ngoại trừ Mục Nô Hân đôi mắt đỏ chót lên nhìn về Bạch Hồng Phi đang ngơ ngác, tâm trạng như hồn phách vừa bị đánh tan. Còn lại ai nấy đều rục rịch muốn bật cười mà không dám.

Mục Ninh Tuyết bấu Mạc Phàm một cái, hắn lập tức nhận ra mình vừa nói sai cái gì.

“Há, ta nói nhầm, suýt nữa quên mất, chúc mừng ngươi sinh quý tử nha.” Mạc Phàm vỗ vai Bạch Hồng Phi mấy cái, xoa xoa lưng hắn an ủi.

Bạch Hồng Phi cúi gằm mặt xuống, mãi một lúc mới cười khổ nói đáp lại.

“Không sao lão sư, người biết chúng ta đã đặt tên nó là gì không?”

“Để xem… Bạch Liệt phải không?” Mạc Phàm tiếp tục cười cười hỏi lại.

Bạch Liệt!?

…Là Liệt trong Đông Phương Liệt!?

Lần này thì mọi người đều không ai nhịn nổi nữa, bật cười to thành tiếng, mặc cho Bạch Hồng Phi với Mục Nô Hân tím lịm sậm xuống.

“Ngươi cũng đừng quá đáng như vậy nữa, Bạch Hồng Phi tôn kính ngươi rất nhiều, đến nỗi đặt tên con trai mình là Bạch Phàm… Phàm trong Mạc Phàm đó.” Chước Vũ tiến đến bên người hắn nói rằng.

A?

Nghe được lời này, Mạc Phàm tự nhiên hai mắt nổi lam quang lên, trong lòng có chút dâng trào hạt lệ, không giấu được chính mình hãnh diện.

“Bạch Phàm…”

“Hảo, hảo hài tử… Bạch Hồng Phi, Mục Nô Hân, có thể hay không để ta làm cha đỡ đầu thằng bé.” Mạc Phàm nghiêm túc nói.

Mà lời hắn vừa xuất ra, toàn thể mọi người ai nấy đều sửng sốt, như vậy có thể coi như đại lễ cực lỳ lớn rồi.

Đại đương gia muốn làm cha đỡ đầu cho Bạch Phàm, như thế là ước cũng không dám đấy ư, phải là tốt số cỡ nào…

“Lão sư… người nói thật chứ?” Bạch Hồng Phi nghẹn ngào nói.

“Một lời đã định, Bạch Phàm sau này có thể tùy ý đến gõ cửa phủ của ta, Phàm Tuyết Trấn như vậy cũng sẽ không tiếc tài nguyên bồi dưỡng cho nó.” Mạc Phàm nói rằng.

“Thế thì tốt quá, cảm tạ lão sư!” Bạch Hồng Phi cúi đầu xuống hành lễ, nhưng rất nhanh được Mục Ninh Tuyết và Mạc Phàm kéo dậy.

"Ân, ân, chúng ta đi vào thôi, phải thiết đãi chúc mừng thành chủ cùng đại đương gia trở về chứ..." Cố Doanh nói rằng.

"À nhân tiện, các ngươi cứ chuẩn bị yến tiệc đi, ta cùng thành chủ các ngươi muốn tâm sự riêng một thoáng, không có đại sự đừng gõ cửa phòng chúng ta". Mạc Phàm ánh mắt đầy gian xảo nói.

"Ha ha, được được, đại đương gia cứ yên tâm cùng thành chủ tâm sự, chúng ta sẽ không làm phiền dù chỉ một giây".

Vừa nghe Mạc Phàm nói xong, Mục Ninh Tuyết cũng đã nhìn thấy ý đồ xấu xa của Mạc Phàm từ bên trong cặp mắt lập loè tinh quang kia của hắn.

"Liền không thể không nói những chuyện như vậy sao?" Mục Ninh Tuyết chờ sau khi những người khác đi rồi, nàng mới hờn dỗi nói.

Cái tên này trong đầu lúc nào cũng chỉ muốn làm những chuyện như vậy nha?

"Tuyết tuyết, hơn một năm nay, ta có chút... trở về nhà bàn luận" Mạc Phàm lơ đãng bộc lộ ra bản tính.

Mục Ninh Tuyết tuy là hiểu được ý đồ hạ lưu, nàng hơi đỏ mặt nhưng cũng không từ chối để Mạc Phàm đặt tay lên hông đưa về.

Nói thế nào Mạc Phàm cũng là không ít cực khổ suốt những năm nay, hắn sau Ma Đô hạo kiếp trải qua bế quan tu luyện rồi lại tận lực Thánh Thành chi chiến.

Về phần mình, nàng đã lâu không cùng hắn trải qua những chuyện động lòng người, nói không nhớ, không vấn vương xác thực có chút không thỏa đáng.

Đọc truyện chữ Full